Ông Xã Thần Bí

chương 755

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 755: VẤN ĐỀ QUÁ RỘNG

Tiếng bước chân trầm ổn từ xa đến gần.

An Hạ nhón chân lên nhìn, thì nhìn thấy bóng ảnh quen thuộc.

Thím Lưu bên cạnh đột nhiên kéo lấy cô: “Cô An, tôi có thể nhìn ra cậu ba là thật sự rất thích cô, cô phải thương cậu ấy nhiều a, sau khi bà chủ rời đi, thì cái nhà này a, không có ai quản cậu ấy nữa…”

“Rời đi?” Cho nên mẹ của Bùi Chính Thành vẫn còn sống, vốn không phải đã chết?

Thím Lưu còn muốn nói gì đó, đám người của Bùi Chính Thành đã đi đến nơi không xa rồi, nên không có nói gì nữa.

Chỉ có ba người trở về.

Ông cụ Bùi đi ở phía trước, hai anh em Bùi Chính Thành và Bùi Dục Ngôn đi theo sau, vẻ mặt ba người đều có chút nghiêm túc.

Bùi Chính Thành từ xa nhìn thấy An Hạ đang đợi anh ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc liền nhanh bước đi đến trước mặt cô, trong thần sắc mang theo vài phần vui mừng: “Buổi tối lạnh như vậy, không cần đợi anh ở đây.”

An Hạ rất muốn nói sự thật, cô chỉ đến cửa đứng một lúc mà thôi, chứ không phải là đặc biệt đến đợi Bùi Chính Thành.

Nhưng nhìn thấy thần sắc vui vẻ trên mặt của Bùi Chính Thành, lại liên hệ đến lời mà thím Lưu nói, lời đến bên miệng lại nuốt ngược vào trong.

Ông cụ Bùi đi ở đằng sau Bùi Chính Thành một chút, nhìn thấy bộ dạng hai người đứng ở cửa tình ý miên man, thì không khỏi cau mày.

Ông ta cầm lấy cây gậy gõ “cộc cộc” dưới đất: “Tụ tập ở cửa làm gì vậy!”

An Hạ vội vàng kéo Bùi Chính Thành lui về một bên.

Ông cụ Bùi hừ một tiếng, thím Lưu vội vàng tiến lên trước hỏi ông: “Ông cụ, bây giờ có muốn ăn cơm không?”

“Đã ăn rồi, thím đừng bận rộn nữa, Diệp Kỳ cũng không có vấn đề gì lớn, thím cũng đi nghỉ ngơi sớm chút đi.” Ông cụ đối với thím Lưu vẫn rất hoà nhã.

An Hạ hiểu, qua buổi nói chuyện sáng nay, ông cụ Bùi càng không thích cô rồi.

Ông cụ Bùi cũng không nói gì nữa, lên lầu nghỉ ngơi, hiển nhiên hôm nay ông ta có chút mệt.

An Hạ hỏi Bùi Chính Thành: “Thật sự đã ăn rồi sao?”

Bùi Chính Thành gật gật đầu, hỏi cô: “Ừm, ăn rồi mới về, còn em thì sao?”

Bùi Dục Ngôn cô đơn lẻ bóng ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, anh ta ho khan một tiếng, nói: “Có chuyện gì mà về phòng không nói được? Mà cứ phải chặn ở cửa gây chướng mắt thế!”

Không biết tại sao, bây giờ An Hạ không còn sợ Bùi Dục Ngôn gì lắm nữa.

Cô cười hi hi nói: “Dạ biết rồi, anh cả.”

Bùi Dục Ngôn nhướng mày, liếc nhìn Bùi Chính Thành một cái.

Bùi Chính Thành lập tức dắt An Hạ lên lầu.

Nhìn bóng ảnh của hai người biến mất, Bùi Dục Ngôn vươn tay nắn nắn mi tâm của mình, sau đó giống như là nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên đó không có tin tức mới, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, rồi lại lẳng lặng cất điện thoại lại.

Đúng vào lúc này, Bùi Chính Thành đi rồi lại quay lại.

Anh có đồ rơi ở trên xe, bây giờ phải đi lấy.

Nhìn thấy Bùi Dục Ngôn vẫn đang ở phòng khách, thuận tiện hỏi một câu: “Sao hai ngày nay về mà không nhìn thấy Thanh Du?”

Lục Thanh Du là cháu gái nhỏ của nhà họ Lục ở sát vách, ông cụ của hai nhà là bạn chí cốt, quan hệ của hậu bối đương nhiên cũng rất tốt, Lục Thanh Du từ nhỏ đã theo sau hai anh em bọn họ, Bùi Chính Thành coi cô ta như là em gái.

“Em ấy thực tập rồi, bận.”

“Ồ?” Bùi Chính Thành cảm nhận được sự bất thường trong câu nói ngắn gọn của Bùi Dục Ngôn.

Anh vung vẫy chiếc chìa khoá xe, đi vòng quanh Bùi Dục Ngôn một vòng, nói: “Bận đến nỗi cuối tuần cũng không có thời gian về?”

Trong cả đại viện, có ai là không biết cô cháu gái nhỏ nhà họ Lục thích lão đại nhà họ Bùi kia chứ?

Mấy năm trước, Bùi Dục Ngôn thỉnh thoảng đến địa phương khác làm nhiệm vụ, bất kể là nơi khó khăn thế nào, chỉ cần Lục Thanh Du nghỉ hè và nghỉ đông, nhất định sẽ chạy đến đó.

Dù hai người chênh lệch khá nhiều về tuổi tác nhưng hai bên gia đình vẫn rất hy vọng sẽ thành công.

Chỉ có điều, Bùi Dục Ngôn đã từ chối liên hôn của hai nhà.

Cho dù là vậy, cô nhóc Lục Thanh Du đó cũng chưa hề từ bỏ qua.

Bùi Dục Ngôn liếc nhìn Bùi Chính Thành một cái, Bùi Chính Thành tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Chắc không phải là có bạn trai rồi đó chứ?”

Nhìn thấy sắc mặt Bùi Dục Ngôn đã thay đổi, Bùi Chính Thành tiếp tục nói với vẻ mặt lo lắng: “Chậc, dù sao thì cô nhóc Thanh Du nhà chúng ta cũng còn trẻ tuổi mơn mởn, có biết bao nhiêu tiểu tử thối nhòm ngó a, lại cộng thêm em ấy là người nhà họ Lục, không biết có bao nhiêu người muốn đến cầu thân với nhà họ Lục, rồi leo lên a…”

Trên mặt Bùi Dục Ngôn đã giăng đầy mây đen, nhưng rất nhanh anh ta lại hồi phục lại sự bình thường, nhìn ra sau Bùi Chính Thành một cái, cười lạnh nói: “Lo quản em cho tốt trước đi.”

Anh ta nói xong, trực tiếp đi vòng qua bên cạnh Bùi Chính Thành, lên lầu.

Bùi Chính Thành sơ ý ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy An Hạ đang nằm sấp trên lan can lầu hai nhìn xuống đây.

“…” Qủa nhiên là anh ruột, lúc nào cũng không quên đào cho anh một hố.

Tuy anh chỉ nói Lục Thanh Du trẻ tuổi mơn mởn, cũng không có ý gì khác, nhưng bị An Hạ nghe thấy anh khen người con gái khác, chung quy là không tốt lắm.

An Hạ liếc anh một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn, đi lấy đồ của anh đi!”

Bùi Chính Thành chỉ đành chạy ra ngoài xe lấy đồ.

Bên này, Bùi Dục Ngôn cũng đi đến lầu hai, nhìn thấy An Hạ vẫn còn đang nằm sấp trên lan can, nên đi qua đó.

An Hạ nhìn thấy Bùi Dục Ngôn đi lên lầu, lúc đi qua khúc quanh cầu thang thì không thấy anh ta nữa, nghe thấy bên người có tiếng bước chân vang lên, cô đoán rất có thể là Bùi Dục Ngôn.

Quay đầu nhìn một cái, quả thật là anh ta.

Cô vội vàng đứng thẳng người, thẳng lưng lên: “Anh cả.”

Bùi Dục Ngôn âm thầm suy nghĩ, biểu hiện của anh rất nghiêm túc sao? Tại sao mỗi lần An Hạ nhìn thấy anh ta, đều giống như mấy người lính kia của anh, nghỉ rồi đứng nghiêm vậy?

Anh tưởng rằng, anh đã biểu hiện rất là gần gũi bình dị rồi chứ.

“Ở có quen không?”

An Hạ vội vàng nói: “Rất là tốt ạ.”

Nói xong, An Hạ lại cắn môi nói: “Anh cả, em có một câu hỏi muốn hỏi anh.”

Bùi Dục Ngôn rũ mắt nhìn cô, vốn không có cười, nhưng khiến người ta cảm thấy rất dễ nói chuyện.

Anh ta nói: “Câu hỏi gì?”

An Hạ ngập ngừng một hồi, mới nói: “Anh hình như vốn không có phản đối em và Bùi Chính Thành ở cùng nhau cho lắm.”

Thấy sắc mặt Bùi Dục Ngôn không có xảy ra thay đổi gì, cô tiếp tục nói: “Em gọi anh là anh cả theo Bùi Chính Thành, anh cũng không có phản đối qua, em đến nhà họ Bùi, anh còn giúp em.”

Điều khiến cô bất ngờ chính là, Bùi Dục Ngôn rất dứt khoác mà thừa nhận: “Chính Thành thích em, anh phản đối thì có ích gì chứ?”

Lời này khiến An Hạ có hơi bất ngờ.

Bùi Dục Ngôn đút tay vào túi quần tây, thần sắc không có biến hoá, giống như là có gì đó muốn nói, nhưng lại nghi kỵ gì đó, ngập ngừng không nói.

An Hạ có chút tò mò mà nói: “Anh cả, anh muốn nói gì thì nói đi.”

Bùi Dục Ngôn bị An Hạ chọc vào tâm tư, trên mặt có chút không được tự nhiên, anh ta vươn tay kề trước môi, ho khan một tiếng, rồi mới nói: “Tô Ánh Nguyệt, cô ấy vẫn khoẻ chứ?”

An Hạ: ???

Vấn đề này quá rộng, cô có chút không phản ứng lại được.

Nhưng rất nhanh, An Hạ thu lại thần sắc chấn kinh trên mặt lại, dù sao một anh cả nghiêm túc như vậy mà lại chủ động nghe ngóng cô một chuyện, cô đúng lúc cũng biết nên nói: “Rất là khoẻ, Ánh Nguyệt và BOSS Trần đi hưởng tuần trăng mật, chưa bao lâu thì đã về rồi, bởi vì cậu ấy lại mang thai rồi.”

Bùi Dục Ngôn vẻ mặt vô cảm mà đáp một tiếng: “Vậy thì tốt.”

Quay mặt lại, sắc mặt anh ta liền trầm xuống.

Mẹ nó, Trần Minh Tân sắp sinh con thứ hai rồi, còn anh thì còn lẻ loi nữa!

Trong lòng rất không vui!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio