Chương : Chúc ngủ ngon, hoàng tử của em !
Ngày ước định thứ nhất, trừ buổi sáng gặp mặt và buổi trưa đưa đến bữa trưa ra, không có xảy ra chuyện gì khác, chỉ là tin đồn ngày càng lớn hơn. Chỗ ở của Viêm Liệt là khu kí túc của công ty , rất nhiều nhân viên công ty cũng ở đó, mặc dù Bắc Đường Yên coi như cũng khiêm tốn, nhưng nhân viên công ty đối với xe của tổng giám đốc là rất quen thuộc, một màn lúc sáng kia, đã bị vài người thấy, sau đó lén lút truyền ra. Nhưng mà lần này hình như là có chuyện lạ rồi, mọi người đồn đãi cũng không dám quá lộ liễu, chỉ là ở trong bóng tối tìm mấy người bạn mà thì thầm to nhỏ, nhưng chỉ cần như thế cũng có rất nhiều người biết, nhưng không bao gồm Viêm Liệt.
Khi Viêm Liệt tan ca trở về nhà trọ của mình, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, hiện tại không khí trong công ty có chút quái dị, anh bị mọi người nhìn chằm chằm đến sợ hãi, nếu không phải là anh đã có kinh nghiệm từ thời đại học anh chắc cũng sẽ không chịu nổi.
Anh đang nấu món cá đơn giản vừa quay đầu nhìn tài liệu một chút, anh mới vừa vào công ty còn có rất nhiều điều phải học tập, chỉ là nhìn một chút cảm thấy khó khăn nên lại thôi. Bỗng nhiên nghĩ tới Bắc Đường Yên, cô không phải là một người phụ nữ hết sức xinh đẹp, nhưng cô lại có phong cách tuyệt đối chói mắt hơn so với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Chỉ cần cô đứng chỗ nào, là có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh. Đối với kiểu phụ nữ như Bắc Đường Yên mà nói, tướng mạo không quan trọng, quan trọng là phong cách và năng lực.
Hơn nữa, cô rất sắc xảo, rất đặc biệt, rất có tư vị, điều này không phải là bất cứ người phụ nữ bình thường nào cũng có thể có, cho nên suy cho cùng anh vẫn cảm thấy cô là xinh đẹp nhất .
Viêm Liệt nghĩ tới đó liền nở ra một nụ cười ngây ngốc. Thật ra thì, lúc gặp nhau trong thang máy cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy Bắc Đường Yên, bởi vì trường đại học mà anh học chính là Học viện quốc gia, hàng năm Bắc Đường Yên sẽ được mời làm khách mới đặc biệt của hội thảo tài chính đến Học viện để chia sẻ kinh nghiệm, mà buổi hội thảo đó anh cũng tham gia. Đó cũng chính là lần đầu tiên anh ở dưới đài nhìn thấy Bắc Đường Yên, anh mới lập chí muốn tạo dựng danh tiếng ở trong giới tài chính. Anh cũng đã lấy hình ảnh người phụ nữ cứng cỏi trên đài làm thần tượng của mình.
Bốn năm đại học, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh, xinh đẹp mỹ miều có, thông minh tuyệt đỉnh có, cũng có cả hai loại người này , Âu Nhược Nhã chính là một điển hình trong đó. Cô vừa thông minh, vừa xinh đẹp hơn nữa còn có gia thế khiến cho người ta hâm mộ. Chỉ là, anh vẫn như cũ không có cảm giác. Bởi vì trong mắt anh luôn xuất hiện hình bóng của Bắc Đường Yên, tự tin như vậy, ngạo nghễ như vậy, những người con gái bên cạnh anh nếu đem so sánh cùng cô thì thật sự là kém xa.
Anh biết suy nghĩ của mình rất ích kỷ, cũng rất không phải, mỗi người đều có một ưu điểm riêng, không nên đem ra so sánh, nhất là tình yêu. Nhưng anh chính là thích cái dáng vẻ tự tin, thành thục, chững chạc, lý trí và khôn khéo của cô. Hơn nữa anh đã từng tìm hiểu về cô, có thể nói ở cô có một loại ác độc, sắc bén mà những người phụ nữ bình thường không thể có được. Một thương nhân thành công tuyệt đối không phải là nhà từ thiện, anh cũng là học kinh tế, chắc chắn hiểu đạo lý trong đó, nhưng điều này cũng không làm anh ghét cô, ngược lại càng nhiều kính trọng và bội phục cô hơn!
Thật ra thì, nghĩ tới nghĩ lui, anh cũng biết mình có phần mù quáng hết thuốc chữa, bởi vì bất kể là Bắc Đường Yên có khuyết điểm gì, đối với anh mà nói đều là ưu điểm. Anh đối với cô giống như là sùng bái thần tượng một cách mù quáng, điều này anh cũng đã sớm biết rồi. Chỉ là bây giờ, người phụ nữ trước kia anh coi là thần tượng để sùng bái lại đang theo đuổi anh!
Thông qua tiếp xúc mấy ngày nay và phân tích của anh, hơn nữa anh rất hiểu rõ cô, thì anh đầu tiên có thể khẳng định rằng: cô thật sự có cảm tình với anh, nếu không cô tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện theo đuổi như vậy. Cô không phải là người cố chấp hơn thua với người khác, càng không phải là người để bản thân phải chịu uất ức. Nếu cô tình nguyện dành thời gian cho anh, chứng tỏ cô có hảo cảm đối với anh.
Chỉ là, hảo cảm này không biết sẽ kiên trì được tới khi nào, đem mình trở thành món đồ chơi cho cô, còn là một mòn đồ chơi lúc cô nhàm chán thời, anh cũng không thể chấp nhận, mà đây vốn là nguyên nhân anh cự tuyệt cô. Nhưng trải qua buổi chiều hôm nay anh tự hỏi : có thể bỏ qua cái vấn đề này, anh vốn không phải là một người hèn yếu, dám đối mặt với trái tim của mình, mới đúng là dũng sĩ!
Cho nên, anh quyết định chấp nhận để cô theo đuổi, hơn nữa cũng không muốn dùng cái chiêu “ lạt mềm buộc chặt ” gì đó để khơi lên khẩu vị của cô. Mặc dù như vậy có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, bởi vì đối với Bắc Đường Yên mà nói, không có được mới khiến cô quý trọng hơn một chút, nhưng mà giờ anh cho là không cần thiết!
Suy nghĩ của anh bây giờ chính là: chấp nhận lời tỏ tình của cô, sau đó ở giai đoạn cô còn chưa có chán nản này xây dựng tình cảm tốt đẹp với cô. Mặc dù anh là người bị theo đuổi, nhưng quyền chủ động lại không nằm trong tay anh, anh cũng không muốn đi tranh đoạt cái gì. Người phụ nữ kia quá khôn khéo, làm đối thủ của cô thật quá mệt mỏi, quan trọng hơn là anh cũng không muốn coi việc này như một chiến trường. Bất luận người phụ nữ kia có thái độ gì, anh cũng quyết định tất cả cứ để thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
“Hô. . . . . .” Hít sâu, Viêm Liệt cảm thấy suy nghĩ những việc như thế này là một chuyện hết sức lãng phí tế bào não, chỉ nghĩ như vậy thôi cũng làm ình thoải mái rất nhiều. Thật ra thì anh hiểu rất rõ mình, cho dù muốn để cho tất cả thuận theo tự nhiên, nhưng con người là loài có tình cảm, hơn nữa anh còn là một người nghiêm túc. . . . . . Bây giờ, anh chỉ có một hy vọng xa vời duy nhất là, khi trò chơi này kết thúc, anh còn có thể mỉm cười rời đi. . . . . .
“Chủ nhân, tin ngắn tới, chủ nhân, tin ngắn tới. . . . . .” Điện thoại di động của Viêm Liệt vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
Cầm lên nhìn một chút, khi anh thấy cái tên hiện lêm, trong lòng chợt nhảy lên vui sướng, sau đó cười cười tự giễu, cô còn chưa là gì của anh hết mà anh đã có phản ứng như thế rồi, nếu như tương lai thật sự chia tay. . . . . . Ha ha ha, tự cầu nguyện mình có thể kiên cường buông tay đi.
Mở tin nhắn ra, chỉ có mấy hàng chữ: “ Em đồng ý không gặp mặt anh, nhưng em sợ anh sẽ quên mất ước định của chúng ta, cho nên em vẫn muốn nhắc nhở cả em và anh. Sau đó rất nghiêm túc nói cho anh biết, em đối với anh là nghiêm túc, cho nên, anh cũng phải nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ đấy. Được rồi, nói hết lời rồi, nghỉ ngơi sớm một chút nha. Chúc ngủ ngon, hoàng tử của em !”
Chỉ mấy hàng chữ thôi cũng đã biểu lộ ra chân thành cùng bá đạo của cô, Viêm Liệt cảm giác tim của mình đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Không thể không nghĩ tới cự tuyệt, nhưng là thật sự là không cách nào cự tuyệt.
“Ngủ ngon.” Có chút khẩn trương trở về hai chữ, Viêm Liệt đưa điện thoại di động thật chặt nắm ở trong tay, đặt ở cự ly trái tim gần đây địa phương.