Chương : Trò chơi bắt đầu
Lại thấy ngày thứ hai, sáng sớm ban quản lý liền mở hội nghị tạm thời, khoảng một tiếng sau Khâu tổng mới trở lại phòng thị trường, vừa trở về liền gọi Điền Mông vào phòng làm việc, cũng không biết muốn nói chuyện gì.
“Điền Mông, đây là hợp đồng công ty an bàn điều động nhân viên, bây giờ cô có thể đi đăng ký rồi.” Khâu tổng lấy ra một phần văn kiện giao cho Điền Mông.
Sau khi Điền Mông xem xong sắc mặt liền không tốt hỏi, “Tại sao lại đột nhiên muốn điều tôi đến phòng kế hoạch?”
“Công ty an bài, đãi ngộ ở đó tốt hơn ở đây nhiều, chúc mừng, Tiểu Mông.”
“Có thể không đi hay không?” Điền Mông do dự, đến phòng kế hoạch sẽ phải cùng Viêm Liệt tách ra, mặc dù vẫn trong cùng một công ty nhưng sẽ không thân mật giống như bây giờ.
“Cái này là lệnh điều động nhân viên tôi không thể làm chủ được, nếu cô không muốn đi có thể đi hỏi phòng nhân sự, tôi cũng không hiểu tại sao lại chuyển cô đi như vậy, thật ra thì tôi cảm thấy cô làm việc ở đây tốt vô cùng, tôi cũng không nỡ để cô đi.” Lời này của Khâu tổng là nửa giả nửa thật, ông làm việc ở công ty lâu như vậy, lại còn làm trong nghành quản lý, thông qua những ngày quan sát và suy đoán, ông có thể đoán ra được nguyên nhân là gì.
Nhớ ngày đó ông làm khó Viêm Liệt, phụ tá tổng tài là Văn Mẫn liền đích thân đến đây một chuyến, lúc đó ông còn không có cảm thấy chuyện gì quan trọng, nhưng trong lòng vẫn không lơ là ghi nhớ, sau đó lại truyền ra chuyện tổng tài và Viêm Liệt làm ông sợ hết hồn, nhưng mà vẫn im lặng âm thầm quan sát, có một lần ông thấy Viêm Liệt từ trong thang máy chuyên dụng của tổng tài đi ra lại càng tăng thêm khẳng định, nhưng mà ông cũng không sợ Viêm Liệt sẽ trả thù, Viêm Liệt không phải loại người như vậy, ban đầu ông cũng không làm gì quá đáng, chỉ muốn dạy dỗ thằng nhóc này một chút, dạy cho Viêm Liệt một chút kinh nghiệm.
Nhưng mấy ngày trước hình như Viêm Liệt và tổng tài xảy ra chút vấn đề, ông xem báo thì thấy giống như là tổng tài có người mới quên người cũ, ông cũng giống như những người khác mong muốn kết cục như thế này xảy ra, lúc trước ông còn vì tổng tài chọn Viêm Liệt mà cảm thấy không đáng giá, nhưng mà hôm nay sau khi họp, phụ tá tổng tài là Văn Mẫn tận tay đưa văn kiện cho ông thì ông liền hiểu, cái loại ánh mắt thâm thuý đó làm suy nghĩ ông thay đổi, hợp tác giữa Viêm Liệt và Điền Mông là do ông đồng ý, điều này làm cho ông đem hai người liên lạc cùng nhau.
“Khâu tổng, nhưng mà chuyện này cũng thật kỳ lạ, tại sao lại điều tôi đến nghành khác đây, tôi. . . .”
“Tiểu Mông à, đây cũng là một loại rèn luyện, làm việc ở phòng kế hoạch rất có tiền đồ phát triển, tôi là xem trọng cô, cô cần phải cố gắng thật tốt.” Khâu tổng cắt đứt lời nói của Tiểu Mông, chuyện này đã được định đoạt, Văn Mẫn đưa văn kiện cho ông thì có nghĩa là tổng tài đã quyết định, coi như là tiểu Mông có đi tìm bộ phận nhân sự cũng không thay đổi được gì.
Tiểu Mông mang theo nghi ngờ rời khỏi phòng làm việc của Khâu tổng, sau đó ngồi tại bàn làm việc suy nghĩ một chút rồi mới đi đến bộ nhân sự, quản lý bộ nhân sự tiếp đón cô, nhưng mặc kệ cô hỏi như thế nào thì vẫn nghe được câu trả lời là công ty điều động, sẽ không thay đổi, chính là nói cho cô biết,trừ phi cô nghĩ làm nếu không thì phải phục tùng an bài của tổ chức!
“Viêm Liệt, em bị điều đến phòng kế hoạch.” Biết mình nhất định phải đi, Điền Mông liền đi tìm Viêm Liệt, cô sợ mình sẽ nghe được đáp án không vừa lòng nhưng vẫn có chút mong đợi.
“Sao lại đột nhiên như vậy, nhưng mà phòng kế hoạch cũng tốt lắm, cậu phải cố gắng làm việc đó.” Viêm Liệt sửng sốt, anh cũng cảm thấy quá đột ngột, nhưng ngay sau đó liền lấy lời nói khích lệ chúc mừng cô, nửa ý tứ giữ lại cũng không có.
Trên mặt Điền Mông lộ rõ cảm xúc thất vọng, chẳng lẽ anh đối với cô không có một chút tình cảm nào sao?
“Viêm Liệt, em. . . .” Viêm Liệt nhìn tiểu Mông muốn nói rồi lại thôi, ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
“Tiểu Mông, cố gắng làm việc đi, cậu là cô gái rất ưu tú, nhất định sẽ gặp được người đàn ông ưu tú thích cậu.”
“Em gặp được, nhưng mà anh ấy không thích em.” Tiểu Mông nhìn Viêm Liệt, ý tứ rất rõ ràng.
Viêm Liệt có chút lúng túng, lui từng bước về phía sau, kéo ra khoảng cách với Điền Mông.
“Tiểu Mông, tôi còn có văn kiện muốn đưa đến phòng tiếp thị, sau này nếu cậu có vấn đề gì có thể tìm tôi, chúng ta vẫn là đồng nghiệp.” Viêm Liệt vội vã rời đi, để lại Điền Mông một mình thất vọng.
Điền Mông cũng bỏ đi, mặc dù Viêm Liệt cảm thấy có chút tiếc nuối khi mất đi một người đồng nghiệp, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, bây giờ anh chỉ muốn cố gắng làm việc thật tốt, Điền Mông bỏ đi làm cho tâm tình của anh thả lỏng một chút.
Nhưng mà Viêm Liệt thật là làm cho người khác chú ý, mặc dù ánh mặt trời đã bị che khuất nhưng vẫn làm con gái bám anh như cũ, dính sát giống như ong tìm thấy mật.
Hơn nữa mặc dù Điền Mông bị cách ly với phòng thị trường nhưng vẫn có thời gian đến tìm Viêm Liệt như trước kia, cộng thêm người mới theo đuổi Viêm Liệt là quản lý phòng hành chính tổng hợp – Mạnh Tuệ và Tôn Giai Giai phòng tài vụ, làm cho anh có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Từ thứ hai cho đến thứ sau, ba cô gái này thay phiên đi tìm Viêm Liệt, mặc dù Viêm Liệt đã cự tuyệt rất rõ ràng nhưng lại không có kết quả, anh không thể làm gì khác hơn là có thể tránh liền tránh, sau khi chia tay Bắc Đường Yên, hoa đào của anh hình như ngày càng nở rộ.
Nhưng mà cuộc sống khó khăn như vậy cũng chỉ trải qua một tuần, khi một tuần mới vừa bắt đầu, tầng quản lý trong công ty liền ban ra lệnh điều động, lần này không phải thông báo cho quản lý các nghành thông báo mà được dán trực tiếp trên bảng thông báo, lệnh điều động màu đỏ làm cho tất cả mọi người trợn to hai mắt!
Lệnh điều động, bởi vì thị trường đang cần phải mở rộng, công ty quyết định mở rộng chi nhánh ở thành phố XX và quốc gia VV, điều động nhân viên phòng kế hoạch – Điền Mông tới công ty thành phố XX.
Lệnh điều động, bởi vì thị trường đang cần phải mở rộng, công ty quyết định mở rộng chi nhánh ở thành phố XX và quốc gia VV, điều động quản lý phòng hành chính tổng hợp – Mạnh Tuệ tới công ty thành phố XX.
Lệnh điều động, bởi vì thị trường đang cần phải mở rộng, công ty quyết định mở rộng chi nhánh ở thành phố XX và quốc gia VV, điều động nhân viên phòng tài vụ – Tôn Giai Giai tới công ty thành phố XX.
Chú ý: Về chuyện nhân viên được điều động đến quốc gia VV đang được thảo luận, người nào có ý định có thể thông báo với quản lý các nghành.
Nhìn thấy lệnh điều động trên mặt tất cả nhân viên đều là dò xét, dân số thành phố XX còn chưa tới một trăm vạn, trước kia ngồi xe lửa đến đó mất đến mười lăm giờ, làm sao là nơi cần phải mở rộng thị trường, mà quốc gia VV kia thì càng xa xôi hơn, dân số cả nước cũng không quá một ngàn vạn, kinh tế luôn nằm ở hàng sau cùng, trình độ cuộc sống lại thấp, người nào đến nơi đó liền chuẩn bị làm người rừng đi, coi như là có ngu khi nhìn lệnh điều động cũng biết là không bình thường, mọi người vì ba người phải chuyển đến nơi đó mà cảm thấy bi ai.
Phần lớn người trong công ty không biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng qua là suy đoán cộng thêm nghị luận, nhưng mà vẫn có người biết, giống như là Bắc Đường Yên, giống như là Viêm Liệt, giống như là ba cô gái biết rõ sự tồn tại của nhau!
Viêm Liệt nhìn lệnh điều động mà cảm thấy tức giận, trong lòng có loại mùi vị không nói nên lời, nếu như khi Điền Mông bị điều đến phòng kế hoạch anh không suy nghĩ gì nhiều, như vậy lệnh điều động bây giờ không thể không làm anh suy nghĩ, đây quả thật là uy hiếp, là cảnh cáo dành cho anh, ba cô gái đó theo đuổi anh tất cả đồng nghiệp trong công ty đều biết, bây giờ Viêm Liệt không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về chuyện này, nhưng anh cảm thấy mình có trách nhiệm, bởi vì tại anh mới dính líu đến ba người vô tội.
Do dự lại do dự, Viêm Liệt cầm điện thoại lên muốn gọi cho Bắc Đường Yên nhưng suy nghĩ một chút lại để xuống, mặc dù lệnh điều động rõ ràng là nhằm vào anh, nhưng anh có quyền gì mà đi tìm Bắc Đường Yên, hơn nữa nếu như Bắc Đường Yên không thừa nhận lời nói của anh, vậy chẳng phải chính là anh tự mình đa tình hay sao!
Chẳng qua là, ngay lúc này, câu nói uy hiếp lạnh lùng của Bắc Đường Yên lại quanh quẩn bên tai!
“Thứ em muốn chưa bao giờ không có được.”
Trong lúc bất chợt Viêm Liệt cảm thấy có chút sợ hãi, những ngày bình an vô sự làm anh quên mất lời nói lạnh như băng của cô, lại không nghĩ đến mọi chuyện lại phát sinh đột ngột như vậy, đây là hành động của Bắc Đường Yên sao, nhưng mà tại sao không phải là điều anh đi, tại sao không phải là trừng phạt anh, lại muốn dính tới những người vô tội kia đây!
Mà lúc Viêm Liệt đang do dự điện thoại của anh liền vang lên! Tiếng chuông hết sức riêng biệt làm Viêm Liệt không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến, trong phút chốc, cả người anh cứng lại, hít sâu một hơi mới lấy hết dũng khí nhận điện thoại.