Chương : Chỉ cười với em
Ngày cha Viêm Liệt phải vào phòng giải phẫu, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên cùng nhau đến, Viêm Liệt nắm tay Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên an ủi anh bằng nụ cười nhàn nhạt.
Bên ngoài phòng giải phẫu, mọi người đều lo lắng chờ đợi, Bắc Đường Yên vẫn yên tĩnh ngồi bên cạnh Viêm Liệt, Văn Mẫn cũng tới, bởi vì có hai văn kiện cần Bắc Đường Yên kí tên, hình như còn có một kế hoạch xảy ra chút vấn đề ở đâu đó, hai người thảo luận một lát thì Văn Mẫn mang văn kiện rời đi.
Mặc dù tất cả mọi người đều rất quan tâm tình huống bên trong phòng giải phẫu, nhưng dễ nhận thấy mẹ Viêm Liệt cũng rất tò mò về Bắc Đường Yên, lúc Viêm Liệt giới thiệu cho bà biết thì chỉ nói đây chính là bạn tốt, nhưng xem ra không phải đơn giản như vậy.
Mẹ Viêm kéo tay Viêm Liệt, nháy mắt với con, hai người cùng đi tới góc tường.
“Tiểu Liệt, con hãy thành thật nói ẹ biết, quan hệ giữa con và cô gái kia là như thế nào?”
“Dạ, chúng con ở chung một chỗ, con rất thích cô ấy.” Viêm Liệt do dự một chút, cuối cùng cũng nói thật lòng, anh rất muốn giới thiệu Bắc Đường Yên cho người nhà anh biết, nhưng không biết làm như vậy Bắc Đường Yên có thích hay không, cho nên anh chỉ nói với mẹ, Yên là bạn tốt của anh.
“Tiểu Liệt, con thật là, nếu là bạn gái tại sao không giới thiệu ẹ biết hả, còn che che giấu giấu, con học thói không thành thật như vậy từ khi nào?” Mẹ Viêm không thích, như thật như giả lẩm bẩm cho Viêm Liệt nghe.
“Mẹ, con là sợ quá đột nhiên làm mọi người không tiếp thu nổi.” Viêm Liệt lúng túng cười cười, đối với mẹ mình anh hết sức bất đắc dĩ.
“Hừ, con cũng hai mươi bốn rồi, quen bạn gái cũng là chuyện bình thường, con còn nhớ cha con nói gì không, nói con nên có bạn gái, chờ con có vợ rồi chúng ta cũng yên lòng, nhưng mà, tiểu Liệt, đứa nhỏ đó hình như không đơn giản, mới vừa rồi vị tiểu thư kia gọi con bé là tổng tài. . . .” Mẹ Viêm hết sức nghi ngờ, ánh mắt lại nhìn Bắc Đường Yên đang cúi đầu xem văn kiện.
“Mẹ, cô ấy là tổng tài công ty con, rất lợi hại đó, con không nói ọi người biết là sợ mọi người thất vọng, con cũng không xác định được chúng con có tương lai hay không.” Mặc dù rất yêu cô, nhưng đối với tương lai, anh vẫn không thể xác định như cũ.
“Tổng tài? Con không phải là làm việc trong công ty lớn sao, vậy tổng tài. . . .con trai, con đừng nói lung tung, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Mẹ Viêm quan tâm nhìn Viêm Liệt, tổng tài ở một công ty lớn không phải là người mà nhân vật nhỏ như bọn họ có thể nhìn thấy được, mặc dù bà không hiểu rõ, nhưng mà lúc bà đem tên công ty Viêm Liệt đang làm nói cho bạn bè biết thì ai cũng hâm mộ, nói đây là tập đoàn lớn trên thế giới, mà người lớn nhất trong tập đoàn chính là tổng tài, ai, đó chẳng phải là rất xa!
“Mẹ, mẹ đừng gấp, có một số việc con cũng không nói rõ ràng được, nhưng mà, con thích cô ấy, con hy vọng có thể ở chung một chỗ với cô ấy, hơn nữa, chuyện giải phẫu lần này của cha đều là do cô ấy giúp đỡ, viện trưởng bệnh viện này là bạn của cô ấy.” Viêm Liệt cảm thấy chuyện của anh và Bắc Đường Yên không thể giải thích rõ ràng một lần, chuyện này quanh co đến nỗi chính anh cũng không giải thích được, hai người vừa mới làm lành, quan hệ vẫn chưa ổn định, anh không biết nên nói với mẹ như thế nào mới đúng.
“Mẹ đã nói làm sao con có thể có nhiều tiền như vậy được, phòng bệnh này một ngày tốn hơn mấy vạn, ai, Tiểu Liệt, không phải là mẹ nói con, con bé đối xử với con tốt như vậy, con cần phải đối xử với con bé tốt hơn nữa đó.” Mẹ Viêm vỗ vỗ bả vai Viêm Liệt, ánh mắt khi nhìn Bắc Đường Yên cũng nhu hoà đi rất nhiều, hình như đối với người vợ tương lai là Bắc Đường Yên bà rất hài lòng.
“Dạ, con biết, con sẽ.” Viêm Liệt bảo đảm, anh cũng nhìn Bắc Đường Yên, nếu như có thể, anh nguyện ý lấy cả đời đối xử tốt với cô gái này.
Hai mẹ con nói chuyện với nhau mấy câu mới quay lại chỗ ngồi, em trai Viêm Liệt còn phải đi học cho nên không có chạy tới.
Giải phẫu tiến hành trong vòng ba giờ, khi đèn giải phẫu tắt, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn cửa phòng giải phẫu, Viêm Liệt khẩn trương nắm hai tay, Bắc Đường Yên lặng lẽ cầm tay anh, cô không nói gì mà dùng hành động của mình để an ủi anh.
“Bác sĩ, tình huống như thế nào?” Thấy bác sĩ vừa bước ra, Viêm Liệt liền đi vào đầu tiên, mặc dù rất nóng lòng, nhưng anh vẫn rất kiềm chế.
“Giải phẫu rất thành công, mọi người có thể yên tâm, nhưng mà bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa điều trị sau giải phẫu cũng rất quan trọng, hi vọng mọi người có thể phối hợp với bệnh viện.”
“Được, chúng tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ, thật rất cám ơn.”
“Không có gì.” Bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai khoát tay một cái, đi tới trước mặt Bắc Đường Yên, lấy giọng nói kỳ dị nói chuyện với cô, “Bắc Đường đại tiểu thư, hài lòng chưa, tôi thật vất vả mới có ngày nghỉ, mới qua một nửa liền bị phá hoại.”
Lời nói của bác sĩ rất là buồn bã, nhưng ánh mắt khi nhìn Bắc Đường Yên lại lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
“Mặc Kỳ Phong, bộ dáng này của anh thật là kinh khủng, chẳng phải Tĩnh đã nói cho anh biết rồi sao, ngày nghỉ tăng lên gấp đôi, nếu như giải phẫu không có để lại di chứng gì như lời anh nói, bây giờ anh có thể lăn.” Bắc Đường Yên không khách khí trả lời, người này là anh trai của Mạc Kỳ Tĩnh, bên ngoài nổi tiếng là phiền phức, hoa hoa công tử hết sức nổi danh lại không phẩm chất, rất nhiều người đều cho rằng anh ta là phế vật, nhưng mà trên thực tế anh lại là chuyên gia hết sức lợi hại trong kỹ thuật tâm đồ học, giải phẫu chưa bao giờ thất bại, nhưng mà muốn anh động thủ giải phẫu rất khó khăn, lần này anh ta đang ở Hawai tán gái liền bị Mặc Kỳ Tĩnh lôi trở lại, ít nhiều cũng có chút bất mãn, nhưng vẫn phải áp dụng chính sách đè nén, bất mãn là không có ý nghĩa, kháng nghị cũng không có hiệu quả.
“Lời nói dùng xong liền bỏ rơi sử dụng ở trên người em thật đúng là chính xác, thế nào, đối xử với người đàn ông kia tốt như vậy, ngay cả cha mẹ anh ta cũng lấy lòng, đây không giống với phong cách của Bắc Đường đại tiểu thư nga.” Mặc Kỳ Phong không sợ chết nhạo báng Bắc Đường Yên, trong mắt hứng thú mười phần.
“Mặc Kỳ đại thiếu gia không muốn đi ra ngoài nghỉ phép sao, có muốn ở lại bệnh viện này hai ngày không, dù sao cũng là miễn phí, anh cũng không lỗ.” Bắc Đường Yên quơ quơ quả đấm, Mặc Kỳ Phong lập tức nhảy về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn cô.
“Đừng, quân tử động khẩu không động thủ, anh mới vừa đứng hơn ba giờ, không có công lao cũng có khổ tâm mà, không phải khoe nhưng mà công lao của anh là lớn nhất. . . .tốt lắm, anh không nói nữa, anh đi liền, không cần đưa tiễn.” Thấy Bắc Đường Yên đang tới gần, Mặc Kỳ Phong chạy nhanh như làn khói, bạn tốt của em gái còn mạnh mẽ hơn so với em gái nhiều lần, anh từ nhỏ đã học Taekwondo nhưng chưa bao giờ đánh thắng nha đầu này, ai, không nói tới cũng được!
Bắc Đường Yên bĩu môi, khinh thường nhìn Mặc Kỳ Phong chạy mất tích, nếu không có Mặc Kỳ Tĩnh ở đây, chắc chắn bệnh viện Mặc Kỳ đã bị cái người không làm việc đàng hoàng này phá hoại.
“Yên, cha anh nghỉ ngơi trong phòng bệnh, anh muốn qua xem một chút, em đi không?” Viêm Liệt đi tới, sắc mặt hết sức nhẹ nhõm, đương nhiên rất vui vẻ.
“Được, cùng đi đi.” Hôm nay cô tốn thời gian một ngày, cố ý tới đây bồi Viêm Liệt.
Mẹ Viêm nhìn Bắc Đường Yên một chút, cười nhã nhặn dễ gần, con trai đã đem con bé này làm thành vợ mình rồi.
. . . . . .
Khi Viêm Liệt và Bắc Đường Yên ra khỏi bệnh viện thì đã là buổi tối, ngồi ở trên xe Viêm Liệt cứ chăm chú nhìn Bắc Đường Yên.
“Muốn nói cái gì?” Bắc Đường Yên nhíu mày, đối với thái độ của Viêm Liệt cô cảm thấy có chút kỳ lạ, kể từ khi ra khỏi bệnh viện, anh cứ dùng loại ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn cô chăm chú.
“Cám ơn, thật rất cảm ơn!” Viêm Liệt rất nghiêm túc, nói rất chân thành, anh thật rất may mắn khi được trời cao cho anh gặp Bắc Đường Yên.
Khi anh nhìn thấy cha mình bình an ngủ trên giường bệnh, anh cảm động đến không nói nên lời, khi đó anh đã muốn nói với Bắc Đường Yên những lời như vậy, chẳng qua là anh ngại vì mẹ vẫn còn ở đó cho nên mới chờ đến bây giờ.
“Thật rất cảm ơn em, cảm ơn em nguyện ý vì cha mẹ anh làm nhiều như vậy, cảm ơn em hôm nay đồng ý đi theo anh, hơn nữa cảm ơn em và anh ở chung một chỗ.” Mỗi một câu của Viêm Liệt đều rất nghiêm túc, ánh mắt cũng càng ngày càng sáng lên.
“Không có gì.” Bắc Đường Yên không có nhìn Viêm Liệt, giọng nói cũng không thay đổi, nhưng Viêm Liệt lại đang nhìn cô chăm chú cho nên anh phát hiện lỗ tai cô hiện lên dấu đỏ ửng nho nhỏ, anh không muốn làm Bắc Đường Yên ngại ngùng, cho nên chỉ cười vui vẻ.
“Cười cái gì!” Bắc Đường Yên có chút ão não thầm thì, ở trong trí nhớ của cô, chưa bao giờ có người nào lấy giọng nói thật thà như vậy nói cám ơn cô, cũng không có người lấy ánh mắt sáng ngời chân thành như vậy nhìn cô.
Bắc Đường Yên thông qua gương nhìn thấy được nụ cười Viêm Liệt, nhịp tim không tránh khỏi tăng nhanh, chính là nụ cười này làm cho cô khi nhìn thấy liền thích anh, chính là nụ cười này làm cho cô có cảm giác động tâm, làm cho cô muốn độc chiếm!
“Viêm Liệt, anh biết không, em thích nhất chính là nụ cười của anh, làm em cảm thấy toàn bộ thế giới đều tốt đẹp, không có ý tứ xấu xa.” Bắc Đường Yên thu hồi xấu hổ khi được anh cám ơn, cũng lấy giọng nói nghiêm túc nói với anh.
Lần này đổi thành Viêm Liệt ngại ngùng, nụ cười trên mặt cũng trở nên không tự nhiên, anh thu hồi ánh mắt đang nhìn Bắc Đường Yên.
“Anh, anh không biết.” Viêm Liệt vẫn luôn suy nghĩ, anh không biết rốt cuộc Bắc Đường Yên coi trọng anh ở đâu.
“Như vậy bây giờ anh đã biết, sau này anh cười với em nhiều hơn đi, nhưng mà, không được cười loạn, hơn nữa không được cười với cô gái khác, biết không?” Bắc Đường Yên nói xong liền híp mắt nhìn Viêm Liệt, trong mắt mười phần ý vị cảnh cáo.
Viêm Liệt sờ sờ đầu, lộ ra một tia ngây ngốc.
“Anh chỉ muốn nhìn em cười.”
“Hừ, anh học được nói lời ngon tiếng ngọt khi nào vậy?” Tuy Bắc Đường Yên nói như vậy, nhưng trong mắt lại nồng đậm vui vẻ, không khí vui vẻ nhẹ nhõm tràn ngập giữa hai người.
“Yên, lời anh nói chính là thật sự, em không thể cười anh.”
“Vậy sau này nếu em nhìn thấy anh cười với người khác, em sẽ nhốt anh trong phòng, để cho anh chỉ có thể nhìn một mình em.”
“Không muốn, ở bên ngoài cũng cần phải xã giao, nếu như không cười sẽ làm người khác nghĩ là anh thất tình.”
“Hừ.”
“Yên, nhưng mà anh đảm bảo, không bao giờ. . . .tuỳ tiện cười với những cô gái khác, sau này nụ cười vui vẻ của anh chỉ ình em, có được hay không?”
“Anh nói đó, không được đổi ý.”
“Được, anh bảo đảm.”
Nụ cười của Viêm Liệt có giống như lời anh nói chỉ nở rộ ở trước mặt Bắc Đường Yên hay không, đây là chuyện trong tương lai, nhưng mà trong khoảng thời gian không có Bắc Đường Yên bên cạnh, Viêm Liệt liền mất đi nụ cười vui vẻ như vậy, Viêm Liệt cảm thấy chuyện anh bảo đảm cũng không phải khó khăn gì, bởi vì bây giờ anh chỉ muốn nhìn Bắc Đường Yên và cười mà thôi!