Vi Hy cũng tắt đèn đi ngủ, nhưng kì lạ là có cố gắng nhắm mắt như thế nào cô cũng không ngủ được.
Cô cứ cảm thấy thiếu hơi ấm.
người kia, trống vắng, cô tịch.
Dường như việc một mình từ rất lâu trước kia đã thay đổi trong những ngày qua.
Nằm trằn trọc đến nửa đêm, mãi mới lờ mờ ngủ được thì cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng, khiến cô cảm thấy an tâm mà rúc đầu vào đấy.
Người kia chỉ thầm cười, đúng là cứng đầu...!
Vi Hy tỉnh dậy vì bị tiếng ù ù bên tai khuấy động.
Đập vào mắt cô là khoang máy bay tư nhân hạng sang.
Cô đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Vụ Quân bên cạnh lên tiếng:
“Tỉnh?”.
Anh đang xử lí một số công việc mà những ngày qua anh đã tạm gác lại để ở nhà chăm cô.
“Anh đưa tôi đi đâu?”.
Cô khó hiểu nhìn anh.
“Đi Los Angeles, em quên rồi à?”.
Vu Quân giả vờ ngạc nhiên nhìn lên khuôn mặt đơ đến đáng yêu của cô.
“Quên? Anh bảo là hôm nay đi lúc nào?”.
Cô nhớ là mình chưa từng nghe anh nhắc đến hôm nay sẽ đi cơ mà.
“Em bảo tùy tôi quyết định”.
Khuôn mặt Vu Quân đứng đắn, nghiêm túc nói những lời vô sỉ thật là làm cô tức chết.
Cô cắn răng nhìn anh, đúng là cô đã bảo như vậy nhưng anh cũng phải thông báo với cô trước chứ.
Đúng là tự lấy đá đập vào chân mình mà.
Cô không nói gì nữa, khoanh tay, kéo chắn nhắm mắt.
Trác Bình cùng Trác Hiên ngồi bên cạnh cười thầm.
“Đồ đạc đã chuẩn bị cho em, không cần lo.
Đến đây chỉ cần đi theo tôi là được”
Đến nơi cô cùng anh đến căn nhà riêng của anh vừa mua tại đây, nói là vừa mua nhưng nhìn cứ như là cướp của người ta vậy.
Ngôi nhà...!à không là biệt thự nằm ngoài vùng ngoại ô, hai tầng, nhìn nó bên ngoài chỉ thua Quân trạch của anh ta một chút.
Bước vào trong, kiến trúc trong nhà khiến cô cảm thấy rất hài hòa nhưng rất lạnh lẽo, cô đánh cái rùng mình trừng mắt nhìn anh.
“Đừng nói đây là căn nhà ma ám mà trong miệng mọi người hay nói về Los Angeles đấy nhé”
Anh chỉ nhún vai xem như khẳng định điều đó.
Vi Hy thật là khổ sở nha, cô trời không sợ đất không sợ chỉ có sợ ma...!
“Hay là anh ở đây một mình đi, tôi ra khách sạn ở.
Chứ ở căn nhà lớn như vậy tôi không quen”.
Vi Hy lấy một lí do thật rất là nhảm nhí nhưng cô mặc kệ.
Mà dường như Vu Quân anh ta biết điều đó nên buông lời đe dọa:
“Cô chắc chứ, ở đây không phải thành phố T, cũng không phải.”
Vừa nói đến đấy lại bị cô ngắt ngang.
“Xì, ở đây cũng được.
Không cần phải hâm dọa bà đây”.
Nói rồi bước từng bước khó nhọc lên cầu thang.
Vụ Quân chỉ biết lắc đầu.
Bước vào một căn phòng được xem là cách bố trí ấm áp nhất, Vi Hy ngồi xuống chiếc giường êm nhưng phía dưới lại vang lên tiếng kẻo kẹt khiến cô nhảy dựng lên, chạy đến nấp vào một góc trong phòng run rẩy.
Trác Bình cùng Trác Hiên đứng phía sau Vu Quân ngoài của không nhịn được nữa mà cười lớn một tiếng.
Vi Hy ngước đầu lên thẹn quá hóa giận mà đe dọa:
“Đi chỗ khác đi, còn đứng trước phòng tôi làm phiền, cẩn thận tôi đánh các anh nhừ tử đấy”.
Vụ Quân cô đánh không lại nhưng Trác Bình, Trác Hiên thì cô dư sức.
Biết được điều đó hai người kia liền ngậm miệng không tiếp tục cười nữa.
Vu Quân cũng không nói gì mà đi về căn phòng bên cạnh cô.
Tối đến, Vu Quân đèn vẫn còn sáng, anh vẫn đang làm việc.
Buông bút, anh đưa tay lên trán khẽ xoa nắn thái dương.
Hẳn là sắp đến rồi đi...!
..
..
..
..
..
cửa phòng bị đẩy bật ra, Vi Hy ôm con gấu bông Teddy màu nâu, quà sinh nhật đầu tiên mà mẹ tặng cô vẫn ôm nó mỗi đêm đi ngủ.
Trên người cô cũng mặc một bộ đồ mèo con, khi đi cái cục bông phía sau lại lúc lắc theo.
“Miễn cưỡng cho anh ngủ chung với tôi”.
Cô nói rồi nhảy lên giường của anh tự nhiên kéo mền nằm xuống, nhìn anh.
“Vậy em ngủ phòng này đi, tôi còn phải làm việc đi ra ngoài đây”.
Anh giả vờ đứng lên.
Chỉ thấy cô đang nằm trên giường liền nhảy phắt dậy, chạy đến chỗ anh kéo cánh tay.
“Đã nói là miễn cưỡng cho anh ngủ chung”.
Cô hơi tức giận.
Nằm trên giường trằn trọc, cô có cảm nhận như có điều gì đó rất nguy hiểm đang xảy ra.
Nghe được tiếng mở cửa, cùng bước chân rất khẽ tựa như lông hồng rơi xuống đất, đáy lòng Vi Hy khẽ lộp độp.
Kẻ này vậy mà có thể qua mắt được Trác Long, nhất định rất lợi hại.
Cô nhắm chặt mắt, hơi thở đều đều giả vờ ngủ.
Cảm nhận được thứ gì đó mát lạnh chạm vào da thịt non mềm trên trán làm cô nắm chặt nắm đấm, móng tay xuyên qua da thịt rướm máu.
Tiếng kéo cò khẽ vang lên, cô chớp thời cơ hắn đang chú ý đề phòng ngoài cửa liền nhanh như chớp vặn cánh tay đang cầm súng của anh ta, làm anh ta đau đớn theo quán tính thả súng, đấm về hướng có một cái rồi lùi lại.
Cô né cú đấm của anh ta, tay nhặt khẩu súng dưới đất lên chỉa về phía hắn, lạnh giọng:
“Mày là ai?”.