Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

chương 129

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhất là, cô còn nói, anh cũng làm phiền cuộc sống của cô.

Từ trước đến nay, Tô Ngọc Kỳ chưa bao giờ nghĩ anh sẽ làm phiền cuộc sống của cô. Cô là một người phụ nữ mưu mô xảo quyết, vì muốn gả cho anh mà không từ thủ đoạn, tham lam vật chất. Rõ ràng là cô phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của anh, ông nội lại ép buộc bắt anh phải lấy cô.

Anh rất ghét cô.

Nhất là khi anh biết được sinh hoạt cá nhân phóng túng của cô khi ở Mỹ.

Càng ghét thêm.

Trước mặt ông bà thì ngoan hiền lương thiện, sau lưng thì lại ăn chơi phóng túng như vậy.

Làm sao anh có thể lấy một người phụ nữ không sạch sẽ như cô làm vợ!

Cưới cô, chẳng qua chỉ là một công cụ để mình phát tiết mà thôi, anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp!

Nhưng vì sao, lúc thấy cô khóc, trong lòng anh lại thấy khó chịu.

Nhìn thấy đôi mắt trong trẻo kia, trái tim anh sẽ không khống chế được nữa...

Cô ép Ánh San tự sát, đáng lẽ anh phải hận cô. Nhưng mà, nhìn cô khó chịu, mặt mày tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt, anh vẫn không kiềm chế được bản thân mình.

Ngày hôm qua, anh đến bệnh viện nhìn camera giám sát.

Lòng anh dao động.

Hình ảnh từ camera giám sát lại khiến anh hơi không tin, cũng không muốn tin. Có lẽ, chuyện này có liên quan đến Ánh San.

Tô Ngọc Kỳ đốt một điếu thuốc, hít vài hơi, đứng trước cửa sổ nhìn nắng sớm chiếu vào từ bên ngoài. Một đôi mắt trong trẻo sáng ngời, một câu nói ‘làm phiền đến cuộc sống của cô’, lại khiến lồng ngực anh giờ phút này ngột ngạt vô cùng.

Cô rưng rưng nước mắt nói với anh, phải làm sao anh mới có thể tin cô.

Giờ phút này, trái tim Tô Ngọc Kỳ đập một cách mãnh liệt, thật ra... anh cũng không phải là không muốn tin Lưu Thanh Vũ, chỉ là... chưa từng thử tin tưởng.

Từ lúc bắt đầu anh đã gán cho Lưu Thanh Vũ cái mác ‘người phụ nữ mưu mô, ham mê quyền thế".

Từ trước đến giờ anh đều lựa chọn tin tưởng Tống Ánh San vô điều kiện.

Giờ phút này, Tô Ngọc Kỳ dường như cảm thấy, có lẽ anh đã sai...

Thời gian yên tĩnh lặng lẽ trôi.

Điếu thuốc cháy đến đầu ngón tay, người đàn ông mới buông tay vứt đi điếu thuốc tàn.

Nhìn mẩu thuốc lá rơi trước cửa sổ, ánh sáng lập lòe, anh liền giật mình, không lẽ anh thật sự sai rồi sao?

Khi Cố Uyên thức dậy đã là 7 giờ 40 phút sáng, vú Trương làm xong bữa sáng gọi cô ăn, nói ngài Tô đã đi rồi.

Cố Uyên gật đầu.

Anh đi hay ở cũng không liên quan đến cô.

Cô cũng sẽ không can thiệp việc anh đi hay ở.

Ăn sáng xong, Cố Uyên ôm Tiểu Ngũ vào, để cho Tiểu Ngũ ngồi cạnh cô trên ban công. Vú Trương bưng một dĩa hoa quả tới, Tiểu Ngũ tham ăn vẫn luôn chạy nhảy xung quanh cô, hai cái chân xù xù lông đặt lên đầu gối cô.

Cố Uyên vuốt đầu Tiểu Ngũ: “Con chỉ có thể ăn một chút thôi.”

“Gâu!”

Buổi chiều, Tiêu Tuyết gọi điện thoại cho cô.

“Thanh Vũ, cô mau lên Facebook nhìn xem!!” Trong giọng nói của Tiêu Tuyết không kiềm chế nổi sự kích động: “Cậu mau đi xem đi. Cậu và Mộc Như Phương lên Hotsearch kìa!”

Cố Uyên cúp điện thoại, mở Facebook lên, nhìn thấy một cái Hotsearch #nữ thần mặt mộc ở tiệm sách#.

Cô nhấn vào.

Là lúc cô đi tìm Mộc Như Phương, tình cờ có vài học sinh cấp 3 đến mua sách, thật không ngờ lại bị chụp được.

URL ban đầu là ở vài diễn đàn trường cấp 3.

Có hai ba tấm hình. Một tấm là chụp lúc cô cúi đầu xuống nhìn máy tính tiền, thấy không rõ mặt, chỉ thấy được cằm và tóc mái, có điều khoảng cách rất gần. Một tấm khác là chụp lúc Mộc Như Phương định lên lầu, Cố Uyên nhìn Mộc Như Phương.

Còn một tấm là Mộc Như Phương quay người, Cố Uyên cũng vừa quay người, chỉ thấy bóng lưng Mộc Như Phương và một bên mặt Cố Uyên.

Cố Uyên nhìn thoáng qua bình luận phía dưới, hơi dở khóc dở cười.

“Cắn một cái lên gương mặt của hai chị gái xinh đẹp.”

“Đường rất ngọt, quá ngọt.” (đại khái là nói mấy tấm hình này quá đẹp)

“Tôi chính là học sinh ở Tứ Trung, ở rất gần tiệm sách, sao tôi lại không biết trong tiệm có một chị gái xinh đẹp đến vậy chứ...”

“Thành lập nhóm đi mua sách.”

“Chị tóc dài kia thật sự là không thể dùng từ nào để miêu tả được, sao có thể đẹp đến vậy chứ, cứ như là tiên trên trời không vướng chút bụi trần vậy.”

“Tôi thích chị tính tiền kia, khoảng cách gần như vậy mà một khuyết điểm nhỏ trên mặt cũng không có, ôi mặt mộc...”

“Cô gái này không phải là vợ ngài Tô sao? Người khoác áo choàng đó là vợ ngài Tô mà!!!”

“Video lần trước quá mơ hồ, người này vậy mà lại đúng là vợ ngài Tô. Ôi mẹ ơi, nếu trong nhà tôi mà có một người phụ nữ xinh đẹp lại có khí chất như vậy, tôi sẽ không thèm Tống Ánh San này Tống Ánh San nọ đâu. Nhìn đi, dáng vẻ thuần khiết của hoa sen trắng!”

“Đúng là vợ ngài Tô đó. Vừa nhìn đã thấy dịu dàng mà lại có khí chất, hoàn toàn không giống video lần trước một chút nào. Video lần trước rõ ràng cho thấy có người muốn dìm cô ấy mà, góc quay video rõ ràng có vấn đề.

“Tôi học cắt ghép biên tập video đây, video lần trước của Tống Ánh San và vợ ngài Tô trong bệnh viện rõ ràng là góc quay thiên vị Tống Ánh San.

Hơn mười nghìn bình luận.

Cố Uyên xem vài trang.

Hơi bất đắc dĩ mà cười. Cô thật không ngờ lại bị mấy tên học trò kia chụp lén. Vốn muốn trễ một tí mới đến tiệm sách của Mộc Như Phương, bây giờ nghĩ lại, vẫn nên đến sớm một chút.

Cầm quyển sách đã mượn của Mộc Như Phương, còn cả xấp tranh, Cố Uyên nói một tiếng với vú Trương, liền ra khỏi phòng.

Tiểu Ngũ cắn chặt quần cô không cho cô đi.

Cố Uyên suy nghĩ, ôm Tiểu Ngũ: “Con muốn đi với mẹ sao? Được, mẹ mang con đi theo.”

“Gâu!”

Lấy dây xích từ phòng chứa đồ ra, Cố Uyên dẫn Tiểu Nguữ ra khỏi nhà.

Cố Uyên đẩy cửa tiệm sách, đi theo tiếng chuông gió.

“Xin hỏi cần sách gì. Ồ, cô Lưu, cô đến tìm chị Như Phương sao?” Người nói là cô bé ngày đầu tiên đi làm ở tiệm sách.

Cố Uyên gật đầu.

“Chị Như Phương ở trên lầu, chị cứ lên đi, em gọi cho chị ấy.”

Cố Uyên ôn Tiểu Ngũ, đưa tay gõ nhẹ đầu Tiểu Ngũ: “Con ngoan ngoãn chờ ở đây, không được quậy quá, cũng không được cắn bậy!”

“Gâu... Ảng ẳng!”

Cố Uyên buông vật nhỏ xuống, dắt Tiểu Ngũ lên lầu hai, mở cửa ra, tiếng chuông gió cũng vang lên cùng lúc đó. Cố Uyên cởi dây xích ra cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ hớn hở trực tiếp chạy vào.

“Tiểu Ngũ!!” Cố Uyên vội thay dép lê, đi vào.

Mộc Như Phương đang ngồi đọc sách trên ghế sofa, Tiểu Ngũ chạy tới dọa cô nhảy dựng, sau đó cười sờ đầu Tiểu Ngũ, ngước mắt lên, lên, nhìn Cố Uyên đang đi tới.

Cố Uyên đưa tay đỡ trán: “Nhóc con này, tôi vừa tháo xích ra nó liền chạy mất, có làm cô sợ không?” Cô đi qua, vỗ đầu Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ vẩy đuôi, đi vòng vòng quanh chân Mộc Như Phương, khịt mũi, sau đó giống như vui mừng mà chạy tới chạy lui. Mộc Như Phương cười, cô cũng thích những thú nuôi nhỏ này.

Nhưng Đào Gia Thiên không cho nuôi.

Cố Uyên nhớ đến chuyện Hotsearch trên Facebook hôm nay, nhìn dáng vẻ Mộc Như Phương chắc là còn chưa biết: “Như Phương, cô có lên Facebook xem thử chưa?”

Mộc Như Phương cầm điện thoại lên, lắc đầu, cô gửi cho Cố Uyên một tin nhắn: “Tôi rất ít xem Facebook.”

Cố Uyên nói: “Cô đi xem đi. Hôm nay Tiêu Tuyết nói với tôi, hình như chúng ta lên Hotsearch...”

Mộc Như Phương hơi mở to mắt, dường như hơi kinh ngạc. Cô ấy mở Facebook lên, nhìn thấy, khẽ lắc đầu cười: “Trời ạ, tôi không ngờ vậy mà lại có người chụp hình.”

Tiệm sách Nam Phương này đã mở được một khoảng thời gian.

Đáng lẽ lúc đầu chỗ này là quán trà sữa.

Mộc Như Phương thích uống trà sữa, cô ấy lại càng thích tự làm trà sữa hơn. Lúc mua tiệm này vốn là định mở một quán trà sữa, nhưng sau đó không mở mà lại khai trương một tiệm sách.

Cô ấy cũng không thường ở tiệm sách. Buổi tối lúc Đào Gia Thiên quay lại đón cô, đôi khi sẽ nghỉ ngơi luôn trong tiệm. Vì vẻ ngoài quá mức xuất sắc, từ nhỏ Mộc Như Phương đã cảm thấy đây là một chuyện rất khó chịu. Ở trường, có rất nhiều người theo đuổi cô. Khi đi trên đường cũng có rất nhiều người lén chụp hình cô.

Nhưng tất cả những chuyện này đều do Đào Gia Thiên xử lý, những tin tức ảnh chụp trên mạng này rất nhanh đều sẽ biến mắt không còn tăm hơi.

Cô như thường ngày đều ở tầng hai, thông thường sẽ không đi xuống tầng một.

Người gặp qua cô, ngoại trừ nhân viên cửa hàng, những người khác cũng không nhiều.

Tiểu Ngũ cắn ống quần của Mộc Như Phương, Cố Uyên vội vàng ôm lấy tiểu Ngũ: "Không được cắn!"

"Oẳng!"

Mộc Như Phương khoát tay áo: "Không sao."

Cố Uyên: "Cô không biết đâu, tối qua, chồng tôi đột nhiên tới, con vật nhỏ này lại cắn hỏng ống quần của chồng tôi."

"Oẳng!" Đó là người xấu!

Mộc Như Phương đưa tay ra xoa mớ lông xù trên đầu tiểu Ngũ, dường như muốn nói, không ngờ rằng mày lại nghịch ngợm như vậy.

Tiểu Ngũ: "Gâuu!" Ủy khuất, buổi tối hôm qua rõ ràng là người xấu!

"Tổng Giám đốc Tô, điện thoại của Kỷ Liên Liên." Hoàng Hưng gõ cửa đi vào.

Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình, hết pin rồi, nhận lấy điện thoại, đặt ở bên tai.

"Alo, ngài Tô, bà Tô đột nhiên tới, ở trong phòng bệnh của Tống Ánh San…"

Tô Ngọc Kỳ khẽ nhíu mày, nắm chặt chiếc bút máy trong tay, bà lại đi tìm Tống Ánh San.

Bệnh viện, trong phòng bệnh.

Bà Tô nhìn Tống Ánh San: "Không cần giả bộ trước mặt ta, loại phụ nữ như cô, ta gặp nhiều rồi."

Tống Ánh San cũng thật không ngờ, bà Tô vậy mà lại tới đây: "Bà Tô, cháu không biết bà đang có ý gì."

Bà Tô hừ một tiếng.

Thím Từ cầm ghế qua, để bà Tô ngồi xuống.

"Vở diễn đáng thương này của cô cũng lừa được Tô Ngọc Kỳ, nhưng đừng giả bộ với ta, đưa ra điều kiện đi, bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Tô Ngọc Kỳ."

Tống Ánh San cắn môi: "Bà Tô, cháu thật sự yêu anh ấy, anh ấy cũng thích cháu. Cháu biết anh ấy kết hôn rồi, cháu không nên làm phiền anh ấy, cháu chỉ muốn mãi mãi chăm sóc anh ấy mà thôi."

“Hừ, Tô Ngọc Kỳ chính là bị gương mặt đáng thương của cô lừa gạt đúng không? Mãi mãi chăm sóc nó, kẻ thứ ba thì luôn luôn quang minh chính đại nói mình vô tội”. Nếu không phải là bởi vì người phụ nữ này, cháu trai và cháu dâu của bà vẫn rất tốt đẹp, đều là bị người phụ nữ này mê hoặc, không biết xấu hổ bò lên giường của Tô Ngọc Kỳ, dồn ép Tô Ngọc Kỳ chịu trách nhiệm với cô ta.

Tô Ngọc Kỳ bề ngoài đẹp trai như vậy, không kém hơn bao nhiêu so với lúc ông Tô còn trẻ. Thời trẻ, bên cạnh ông Tô cũng có không ít phụ nữ.

Còn không phải là khuất phục bởi bà Tô hay sao.

Đối với Tống Ánh San, bà Tô vốn là muốn mở một con mắt nhắm một con mắt đấy, nhưng thật không ngờ, người phụ nữ này lại dùng thủ đoạn tự sát để uy hiếp Tô Ngọc Kỳ, nếu như nói không đến.

Bà Tô đứng lên: "Cô đừng tưởng rằng, Tô Ngọc Kỳ thích cô thì cô làm gì cũng được, đã không biết xấu hổ đi quyến rũ Ngọc Kỳ, mà một chút tự ái cũng không có, từ hôm nay trở đi, cô lập tức rời khỏi công ty giải trí VK."

Một câu nói của nhà họ Tô, sau khi kết thúc hợp đồng với VK, cho dù Tống Ánh San có bao nhiêu tiếng tăm, công ty giải trí khác cũng sẽ không dám ký hợp đồng với cô ta!

Sắc mặt Tống Ánh San thay đổi, nhưng lại không dám tức giận, dù sao đối phương cũng là bà Tô.

Bà Tô rời đi, Tống Ánh San tức giận ném hết đồ vật trên tủ đầu giường xuống dưới đất.

Kỷ Liên Liên đi vào.

Nhìn đống cốc thủy tinh và điện thoại vỡ trên mặt đất, Kỷ Liên Liên nhặt điện thoại lên.

"Tống Ánh San, cô không sao chứ?"

"Tôi làm sao có thể không sao!" Tống Ánh San rống lên một câu.

"Được rồi, đừng tức giận, tôi gọi điện thoại cho ngài Tô rồi, chắc đợi một lát nữa sẽ tới." Kỷ Liên Liên nói, đưa tay gọi người chăm sóc bên ngoài vào, dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất.

Kỷ Liên Liên ngồi ở bên giường của Tống Ánh San: "Ánh San, bà Tô cấm vận cô thì sao chứ, VK không phải vẫn là của Tô Ngọc Kỳ hay sao."

Sắc mặt của Tống Ánh San tốt hơn chút.

Cũng đúng, Tô Ngọc Kỳ mới là người cầm lái Tô thị, VK có chăng chỉ là cũng chỉ là một công ty giải trí dưới chướng Tô thị mà thôi.

Kỷ Liên Liên phất phất tay để người chăm sóc đi ra ngoài.

Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Kỷ Liên Liên nhạy cảm nghe thấy được.

"Ánh San, cô mau nằm xuống."

Tô Ngọc Kỳ đẩy cửa ra đi vào, Kỷ Liên Liên nói: "Ngài Tô, bà Tô vừa mới đi…"

"Ừm."

Tống Ánh San nằm ở trên giường, cô quay lưng lại, bả vai nhẹ nhàng run rẩy, không khí yên tĩnh, mùi nước khử trùng, còn có tiếng khóc nức nở như ẩn như hiện của Tống Ánh San.

Tô Ngọc Kỳ nhìn bóng lưng của Tống Ánh San, ánh mắt đen tối như vực sâu, không khí trầm mặc. Một lát sau, người đàn ông nhàn nhạt mở miệng: "Những lời bà nói với em, em không cần để trong lòng."

Chuyện này dừng ở đây, cho dù thật sự Tống Ánh San tính kế Lưu Thanh Vũ, Tô Ngọc Kỳ cũng quyết tâm mặc kệ không hỏi cô ta. Bốn năm trước, vào đêm đó, ban đầu có lẽ chính là trách nhiệm của anh, nếu không phải cưới Lưu Thanh Vũ, có lẽ anh sẽ chịu trách nhiệm với Tống Ánh San mà cưới cô ta.

Trong giới giải trí, Tống Ánh San dùng một chút thủ đoạn nhỏ, anh cũng rõ ràng, mỗi lần đến chung cư của Tống Ánh San, đều có chó săn truyền thông âm thầm đưa tin, anh cũng mơ hồ biết, là Tống Ánh San lộ ra.

Nhưng anh cũng không có ngăn lại.

Trong ngành giải trí, để có thể có chỗ đứng vững chắc, ngoài dựa vào công ty lớn, cũng phải có nhiệt độ đầy đủ, anh không hề thích lăng xê quá nhiều, nhưng cũng không có lý do ngăn cản Tống Ánh San.

Những tâm cơ nhỏ như thế này, anh đều rõ ràng.

Bởi vì áy náy, dù sao, đêm hôm đó anh say rượu, đồng ý chịu trách nhiệm với cô, cũng không thể nuốt lời được.

"Tô Ngọc Kỳ…" Tống Ánh San tiếng nói nghẹn ngào.

Mấy ngày nay, một trận tuyết lớn rơi xuống thành phố Hải Châu.

Rơi liền hai ngày.

Cố Uyên mỗi sáng đẩy cửa sổ ra, bên ngoài đều là một mảnh trắng xóa, trong không khí mang hơi thở của gió lạnh từ bên ngoài, tuy rằng lạnh, nhưng mà Cố Uyên lại không lập tức đóng cửa sổ lại, ngắm màn tuyết mịt mù.

Bông tuyết giống như những giọt nước, nhảy múa trên không trung.

Thành từng mảnh vung rơi xuống trước cửa sổ.

Cô thay một bộ quần áo, đi xuống lầu, chạy vào trong sân, trong sân chất đầy tuyết, cô nặn một người tuyết, đầu ngón tay bị đông lạnh đến ửng đỏ.

Vú Trương đi ra: "Mợ chủ, mợ chủ đừng làm nữa, như vậy sẽ bị lạnh cóng tay đấy."

Cố Uyên tháo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trên cổ mình xuống, đeo vào cổ người tuyết: "Vú Trương, vú xem, đẹp không?"

Vú Trương thấy Cố Uyên cười vui vẻ như vậy, cười cười: "Mợ chủ, bên ngoài quá lạnh rồi, cô mau đi vào nhà thôi."

Tiểu Ngũ chạy từ trong phòng ra, vui mừng nằm trên mặt đất, cọ lên nền tuyết.

"Vú Trương, vú mau đi tìm một củ cà rốt đi." Cố Uyên nhìn người tuyết, Ừm, còn thiếu cái mũi, còn có mắt và mũ.

Vú Trương liên tục gật đầu: "Được, được, được." Rất lâu không có trông thấy mợ chủ cười vui vẻ như vậy rồi.

Cố Uyên đi vào phòng chứa đồ, cầm một cái thùng đựng nước nhỏ màu đỏ, còn có bút ghi nhớ màu đen, đi ra ngoài, vẽ mắt cho người tuyết, đội thêm mũ.

Tiểu Ngũ ngoắt ngoắt cái đuôi ngồi xổm ở một bên.

Vú Trương cầm một củ cà rốt đi ra, đưa cho Cố Uyên: "Mợ chủ, cà rốt đây."

Cố Uyên dùng dao gọt trái cây gọt một chút củ cà rốt, làm mũi cho người tuyết.

Người tuyết đã làm xong.

Cố Uyên nhìn người tuyết, thấm thoát, cô vậy mà dùng thân phận này gả cho Tô Ngọc Kỳ đã được nửa năm, từ mùa xuân đến hiện tại, mùa đông tuyết rơi nhiều, bay tán loạn, thời gian trôi qua thật nhanh, không lưu tình chút nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio