Tống Nhất nói đều là những chuyện cô có ấn tượng mơ hồ, tuy nhiên, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ được lúc đó đã có sóng gió gì, vì sao muốn ghi danh dự thi học viện quân sự.
Từ nhỏ cô đã nhìn thấy Tô Cảnh Sâm một thân quân trang ở trước mặt cô lắc qua lắc lại, cộng thêm gương mặt mê hoặc người của anh, cô đối với cám dỗ của đồng phục sớm đã vô cảm rồi.
Trường quân đội quản lý nghiêm ngặt, cô không cho rằng bả thân sẽ thích cuộc sống bị người ta quản chế.
Nhưng cô... lại thật sự học đại học quân đội.
Tống Nhất nói những điều này, cô không có khó chịu, dường như quay về năm tháng thanh xuân lúc mười tám tuổi.
Bước vào cánh cổng của học viện quân sự với kỳ vọng lớn lao, cô lập với thế giới nhộn nhịp bên ngoài.
Tuy nhiên... cô muốn nghe không phải những điều này.
Diệp Bạc Hâm đột ngột cắt ngang Tống Nhất ngày càng tiến xa hơn về quá khứ.
Tống Nhất cười rất tươi, đôi chân gập lại, hai tay ôm lấy đầu gối, cằm để lên trên đầu gối, nghiêng đầu sang nhìn cô.
Diệp Bạc Hâm mỉm cười dịu dàng.
Cô đấu tranh để nặn ra một câu từ sâu trong cổ họng.
“Tôi muốn biết... chuyện về tôi và... Tập Vị Nam...” Cô cười híp mắt, bóng cây loanh lỗ che phủ trên mặt, che phủ một lớp.
Nụ cười trên khoé miệng Tống Nhất cứng lại, qua một lúc đều không nói lời nào, Diệp Bạc Hâm nhếch mày nhìn cô, cô mới chậm rãi mỉm cười.
“Tôi cũng không hiểu rõ lắm, cô lúc đó không nói với tôi, sau đó là tôi ngẫu nhiên gặp hai người...” Dường như có gì đó khó nói, Tống Nhất không nói nên lời, khuôn mặt đỏ hồng đang trôi nổi vài đám mây đỏ.
Lòng ngực Diệp Bạc Hâm đau nhói, cố gắng di chuyển tầm nhìn.
“Cô biết bao nhiêu thì cứ nói bấy nhiêu.”
Phản ứng của Tống Nhất nằm trong dự liệu của cô, cô đoán không sai, cô cùng Tập Vị Nam... thực sự đã qua một đoạn thời gian.
Vừa vào doanh trại c ba tháng, Diệp Bạc Hâm không có bất thường nào, cùng Tống Nhất mặc dù không phải là không có gì là không nói, nhưng Tống Nhất là người duy nhất để cô thổ lộ tâm tư của mình.
Diệp Bạc Hâm hiện rõ tính cách của mình, cô không thích đem chuyện trong lòng nói ra, đê người khác hiểu được thế giới nội tâm của cô.
Cho dù nội tâm chịu đựng giày vò như thế nào, cô đều cắn răng chịu đựng, không muốn đi xin sự thương hại đồng tình của người khác.
Ghét ánh mắt thương hại của người khác, lúc đó Tống Nhất cảm thấy ngoài mặt đối xử với người khác dịu dàng, nhưng trên thực tế những chuyện giao lưu chỉ là những chuyện không đau không thương, cô chưa từng chủ động nói chuyện cảm xúc thực sự trong lòng.
Dần dà khiến người khác cảm thấy khó có thể chấp nhận, không có cách nào khác tiến gần cô một bước.
Trong doanh trại đoàn trưởng của lực lượng c vẫn luôn là sự hiện diện rực rỡ, Tống Nhất cũng là một người háo sắc, sau khi nhìn thấy anh một lần liền nhớ mãi không quên, những lúc có thời gian rảnh rỗi lại kéo Diệp Bạc Hâm chia vui những tin đồn cô nghe người khác bàn tán.
Những nữ quân nhân ở cùng bọn họ đều xôn xao rồi, đáng tiếc Diệp Bạc Hâm vẫn luôn vô duyên gặp vị đoàn trưởng truyền thuyết rất đẹp trai tuấn tú kia.
Bởi vì ngày đoàn trưởng huấn luyện, ông ngoại nằm viện rồi, Tô Cảnh Sâm nhận lệnh Tô Uyển tự thân đến đón Diệp Bạc Hâm trở về.
Cô xin phép nghỉ hai ngày, không dám tiết lộ chuyện cô học trường quân sự cho ông ngoại biết.
Những năm nay đối với việc cậu cô năm đó khăng khăng muốn đi trường quân đội, không ngại canh cánh trong lòng cùng người nhà gây xích mích, ông luôn khăng khăng cho rằng, cho rằng quân đội cướp đi con trai của ông.
Nếu như để anh biết... cháu ngoại ông yêu quý nhất cũng đi vào quân đội, e là tức giận nói không ra lời.
Tính cách Diệp Bạc Hâm từ trước tới nay rất lạnh nhạt, đối với những người chưa từng gặp mặt, cô sẽ không có cảm xúc gì, vì vậy đối với hành động hoa si của bọn họ, biểu thị mười phân không thể hiểu được.
Tống Nhất nói cô không ăn thức ăn chính của trần gian, ngay cả Khổng lão thánh nhân cũng nói, thực sắc tính dã.
Khẳng định cô chưa từng nhìn thấy phong thái của đoàn trưởng, nếu không nhất định cũng sẽ bị mê hoặc.
Diệp Bạc Hâm không hề để ý, tâm tư của những cô gái này, giống như đối với minh tinh thần tượng điên cuồng, cô không cho rằng có người có thể vì khuôn mặt của một người mà thích họ, rất cuốn hút, chỉ là thưởng thức cái đẹp mà thôi.
Tống Nhất ở bên cạnh cô lải nhải những tin đồn bản thân cô nghe ngóng được, theo như cô nói vị đoàn trưởng kia mới tuổi, chưa có đối tượng, nói anh là xuất thân từ lính đặc nhiệm, anh có một cái tên rất hay, tên là Tập Vị Nam.
Nghe nói quân nhân văn nghệ của đoàn văn công tới diễn xuất, một nữ binh văn nghệ cùng nhau dạo bộ sau thao trường, trai tài gái sắc, thật là xứng đôi vừa lứa, làm tan vỡ trái tim của đám nữ binh này.
Cuộc sống trong quân đội vốn dĩ rất nhàm chán buồn tẻ, lúc đầu Diệp Bạc Hâm không hề để ý, tạm thời niềm vui tới thì nghe.
Sau đó, cô quen với việc Tống Nhất cách năm ba ngày lại ở bên tai cô bàn tán về vị đoàn trưởng kia, một khoảng thời gian không nghe cô nói, trong lòng rất khó chịu, giống như trong cuộc sống thiếu đi thứ gì rất quan trọng.
Vẫn như vậy cho đến tháng thứ tư, Diệp Bạc Hâm mới nhìn thấy vị đoàn trưởng trong truyền thuyết kia.
Ngày hôm đó, Diệp Bạc Hâm vô cùng kỳ lạ khác người, ngay cả khi Tống Nhất ở bên tai cô nhắc đi nhắc lại, cô lúc nào cũng xuất thần, tinh thần mơ mơ hồ hồ, nhưng lại không giống như tâm trạng không tốt, ngược lại cho mọi người cảm giác, cô đang lơ lửng trên mây, nhẹ nhàng bồng bềnh.
Sau đó, Tống Nhất phát hiện Diệp Bạc Hâm không có kích động như lúc trước, lúc đầu đối với đối tượng cô bàn tán có hứng thú, thỉnh thoảng còn để lộ ra nụ cười ngọt ngào, hoặc là thất vọng.
Tống Nhất không nghĩ nhiều, cô đã nói mà, nhìn thấy đoàn trưởng rồi, không có mấy người có thể kháng cự mị lực của anh.
Cho đến khi có một ngày, cô ở khu vườn nhỏ sau núi nhìn thấy Diệp Bạc Hâm và đoàn trưởng, đoàn trưởng hình như đang bị thương, trên tay cầm băng vải, bộc vào bụng.
Vốn là một bộ dạng nhếch nhác, đặt ở trên người anh, lại khiến cho mọi người cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Hai người không hề có hành động thân mật, Tống Nhất cảm thấy rất lỳ lạ, đoàn trưởng làm sao có thể đứng cùng Diệp Bạc Hâm, bọn họ quen biết nhau sao?
Diệp Bạc Hâm quay lưng với Tống Nhất, đoàn trưởng đứng một bên cô, hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt không phải sự uy nghiêm và lạnh lùng thường thấy, ngược lại có tia không biết phải làm sao và luyến ái.
Khoảng cách rất xa, Tống Nhất không thể nghe thấy đoàn trưởng nói cái gì.
Qua một lúc, Diệp Bạc Hâm quay người lại, trên mặt tràn đầy nước mắt, đôi mắt phủ đầy sương sa.
Càng kinh ngạc hơn là, đoàn trưởng đưa tay lên giúp cô lau nước mắt.
Thân mật giống như hành động giữa những người yêu nhau chấn động Tống Nhất khiến cô không lấy lại được tinh thần, cô vẫn không biết Diệp Bạc Hâm và đoàn trưởng quen biết, làm sao có thể?
Cả ngày Tống Nhất chìm trong trạng thái kinh hoàng, rất nhiều lần ở bên cạnh Diệp Bạc Hâm muốn nói lại thôi, lại cảm thấy rất khó mở lời.
Nghic tới lúc trước ở trước mặt cô trồng hoa si đoàn trưởng, bây giờ cô lại cùng đoàn trưởng dây dưa không rõ, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy rất khó xử.
Tống Nhất tức giận rồi, mấy ngày liền không để ý tới Diệp Bạc Hâm, vô cảm thấy Diệp Bạc Hâm đang lừa cô, rõ ràng là cùng đoàn trưởng có quen biết, lại giống như nhìn con ngốc, nhìn cô mỗi ngày ờ bên tai nhắc tới đoàn trưởng.
Mấy ngày sau, trong lúc huấn luyện Diệp Bạc Hâm vì tránh để Tống Nhất bị thương, từ trên cao ngã xuống, té ngã chân bị thương.
Tống Nhất tức giận gì đều tiêu tan hết, trong lòng tràn đầy hoảng hốt, đặc biệt là nghe thấy bác sĩ nói, suýt chút nữa ngã gãy chân, coi như cô mạng lớn.
Cuối cùng cũng chỉ là kéo lên dây chằng mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày, Diệp Bạc Hâm quay về tập luyện.
Tống Nhất nói thẳng ra, nói cô ở trong khu rừng nhỏ sau núi nhìn thấy cô và Tập Vị Nam.
Tống Nhất không có ý chất vấn gì, cô chỉ là cảm thấy rất hoài nghi, trong lòng giấu không được, lí do cô tức giận cũng không phải vì đoàn trưởng, mà là Diệp Bạc Hâm giấu cô, không xem cô là bạn.
Sắc mặt Diệp Bạc Hâm lúc đó rất tái nhợt, Tống Nhất không có nghĩ cô có thể nói điều gì, nhưng hôm đó cô lại nói ra hết.
Cô không phủ nhận chuyện thích đoàn trưởng, còn nói giấu cô việc này, là bởi vì cô và đoàn trưởng không có gì hết, chỉ là cô đơn phương thích người ta thôi, đoàn trưởng đối với cô không có ý gì, cô không thể đến mọi nơi đều boa loa, nói rằng cô thích đoàn trưởng được.
Trường quân sự nghiêm lệnh cấm yêu nhau, trong quân đội cũng ngăn cản mối quan hệ giữa nam nữ binh, bị người ta phát hiện sẽ bị xử phạt.
Tống Nhất biết tính nghiêm trọng của việc này, cũng không thể nói loạn lên được.
Thân phận của đoàn trưởng như vậy, có rất nhiều người muốn kéo anh xuống ngựa, Diệp Bạc Hâm không dám gây thêm rắc rối cho anh, nếu đã là thích, cũng chỉ giới hạn trong việc thích mà thôi.
Tống Nhất biết Diệp Bạc Hâm và bọn họ không giống nhau, ít nhất, Tống Nhất cô không dám với cao đến đoàn trưởng, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Diệp Bạc Hâm lại lọt vào mắt của đoàn trưởng, đoàn trưởng biết cô hiệu nhân vật này, ngay cả Diệp Bạc Hâm cũng không phát hiện, đoàn trưởng đối với cô và mọi người không giống nhau.
Sau đó, Diệp Bạc Hâm bị thái độ không nóng không lạnh của đoàn trưởng kích động, cô cũng không thể chịu được bộ mặt lạnh lùng của anh nữa, cô nói với Tống Nhất, cô muốn cược một ván.
Hai tháng sau, có một lần sát hạch, cô và đoàn trưởng đánh cược, nếu như cô giành được đứng đầu, đoàn trưởng sẽ cùng cô yêu nhau, đến Tống Nhất cũng cảm thấy không thể nào, cô không biết Diệp Bạc Hâm và đoàn trưởng đã phát triển tới mức nào rồi, đoàn trưởng vậy mà lại đáp ứng.
Thành tích của Diệp Bạc Hâm trong lần tuyển chọn sinh viên trường quân sự chỉ là trình độ trung cấp, cô muốn giành thứ nhất, có độ khó rất lớn, nhưng cô đã nói rồi, chỉ có thể liều mạng đi luyện.
Tống Nhất đều nhìn vào trong mắt, cùng cô tăng cường luyện tập.
Tuy nhiên, chân sau vừa ngã bị thương, lại bỏ qua một khoảng thời gian không tập luyện, bị người khác bỏ lại phía sau.
Sau đó, cô vẫn thua, mặc dù ngày đêm luyện tập, ranh giới tinh thần gần như sụp đổ, thượng đế vẫn không đoái hoài đến cô.
Vận may của cô, sớm đã dùng hết vào lúc tình cờ gặp đoàn trưởng rồi.
Câu nói này là nguyên văn Diệp Bạc Hâm nói với Tống Nhất, Tống Nhất không hiểu lắm, cô rốt cuộc có ý gì, có thể chỉ có cô lúc đó mới biết rõ, bây giờ không có dấu vết nào để tìm.
Tống Nhất cảm thấy bản thân đã hại cô, nếu như không phải lúc đó cô nổi tính bướng bỉnh, trong tập luyện giở tính ương bướng, cũng sẽ không suýt chút nữa đã từ trên cao ngã xuống, Diệp Bạc Hâm cũng không phải vì kéo cô lên, bản thân bị té xuống.
Tống Nhất đã khóc, ôm lấy Diệp Bạc Hâm gào khóc sướt mướt.
Diệp Bạc Hâm không có trách cô, xem ra, duyên phận vẫn thiếu chút nữa.
“Sau đó thì sao?”Diệp Bạc Hâm không ngờ rằng quá khứ còn có tình trạng hỗn độn như vậy, sự việc từ đầu tới cuối, Tống Nhất thân là người ngoài cuộc, cũng chỉ từ góc nhìn của cô nhìn được.
Cô rốt cuộc làm sao cùng Diệp Bạc Hâm quen biết, Tống Nhất không hề biết.
Suy nghĩ của Tập Vị Nam lúc đó, Tống Nhất càng không biết.
Nhưng cô biết, sự việc này chưa xong, sẽ không vì cô thua cược mà kết thúc, nếu không Tống Nhất sẽ không hỏi cô bọn họ bây giờ còn yêu nhau không?
Lời của Tống Nhất để lộ ra một tin tức... bọn họ... đã từng yêu nhau.
“Sau đó?” Tống Nhất chìm trong hồi ức, tinh thần trên mặt rất đẹp, là đối với hoài niệm đã qua, lúc đó vô lo vô nghĩ, cái gì cũng không thay đổi.
Tống Nhất bật cười nhẹ.
“Sau đó à, qua hai ngày sau, cô rất kích động nói với tôi, đoàn trưởng đồng ý cùng cô yêu nhau.”
“Làm sao có thể?Tôi không phải thua cược rồi sao?” Trong giọng của Diệp Bạc Hâm không che giấu được sự ngạc nhiên.
Tống Nhất gật gật đầu, “Đúng vậy, lúc đó cô cũng nói như vậy với tôi, cô nói, anh ấy làm sao lại đồng ý cùng cô yêu nhau rồi? Rõ ràng là cô thua mà.”
Tống Nhất không nói là, đoàn trưởng có lẽ chỉ là muốn tìm cho mình một bậc thang đi xuống, mới đồng ý chủ ý cá cược của cô, anh đối với cô... không có vô tình như thế...
Cho dù thua hay thắng, quyết định chỉ là trong tay đoàn trưởng, chỉ cần anh bằng lòng, nuốt lời thì thế nào?
Ừm... chuyện sau đó, Tống Nhất không biết rõ nữa, nhớ là khoảng thời gian đó Diệp Bạc Hâm rất vui vẻ, nụ cười treo trên mặt là thực sự chạm tới đáy mắt, chứ không phải là nụ cười nhẹ đối phó.
Nhưng mà... bỗng nhiên có một ngày, bọn họ cãi nhau, đoàn trưởng tìm thấy cô, vội đến mức sắc mặt cũng thay đổi.
Tống Nhất không hiểu gì về gia thế của Diệp Bạc Hâm, hôm đó cô xin nghỉ phép về nhà, đoàn trưởng nói không liên lạc được với cô, cô mất tích rồi.
Nhìn thần sắc lo lắng của anh, Tống Nhất không dám trêu chọc anh.
Tống Nhất không rõ bọn họ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ sau khi Diệp Bạc Hâm quay lại, biến thành một người khác, không thích cười nữa, cả người như con rối, mỗi ngày đều chìm trong tập luyện, làm khổ bản thân đến mức vừa lên giường liền đi ngủ.
Đoàn trưởng cũng không tới tìm cô nữa, hai người liền giống như người lạ vậy, tất cả đều là trở lại đúng hướng.
Chỉ là không bao lâu, Diệp Bạc Hâm xin nghỉ phép dài ngày hai tháng, nghe nói cô muốn rời khỏi trường học, đối với cái này, vị huấn luyện viên dẫn dắt bọn họ có phê bình kín đáo, sắc mặt rất khó coi.
Nghỉ học không được, Diệp Bạc Hâm không một tiếng động biến mất khỏi tầm mắt của Tống Nhất.
Trong hai tháng đó, Diệp Bạc Hâm xảy ra chuyện gì, Tống Nhất hoàn toàn không biết.
Sau hai tháng trở về doanh trại, cơ thể cô gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt như sáp, doạ Tống Nhất rơi nước mắt, hỏi cô vì sao biến bản thân thành bộ dạng quỷ như vậy.
Không bao lâu, Diệp Bạc Hâm chấp nhận tập huấn bí mật, được người từ doanh trại đón đi, không ai biết cô đi đâu, đi cùng với cô, còn có hai nữ quân nhân đứng hàng đầu.
Và sau đó... Tống Nhất không còn gặp lại cô.
Con người Diệp Bạc Hâm này, liền giống như người bốc hơi biến mất vậy.
Cô chạy đi hỏi hướng dẫn viên, hướng dẫn viên kêu cô đừng lo chuyện bao đồng, chăm sóc tốt việc của bản thân là được rồi.
Cho tới khi có một ngày, cô lén lút nghe được hướng dẫn viên cùng chủ nhân khoa quân sự học viện quân đội nói chuyện.
Diệp Bạc Hâm trong khi làm nhiệm vụ bị trọng thương, mấy ngày trước mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Bên phía gia đình cô rất tức giận, trách cứ trường học không bảo vệ tốt, đã làm xong thủ tục thôi học.
Tống Nhất gọi cho cô, số điện thoại biến thành số điện thoại rỗng.
Cô ngay cả nhà Diệp Bạc Hâm ở đâu cũng không biết.
Thoắt cái đã sáu năm trôi qua, Tống Nhất không ngờ rằng có thể tình cờ gặp lại cô trong căn cứ đặc chủng.
Năng lực Tống Nhất rất mạnh, sau một năm tốt nghiệp, cô trở thành một liên trưởng trong doanh trại đóng quân ở Vân Nam, nghe nói căn cứ đặc chủng ở vùng ngoại ô Kinh Thành chiêu mộ nữ binh, đáng tiếc lúc đó cô không thể phân thân, bỏ lỡ tuyển chọn.
Ưng Hi bỏ qua cô, trong liên đội nữ quân nhân vẫ luôn mất đi một cao thủ máy tính, nghĩ tới cô, liền đem cô đưa về.