Tập Vị Nam chọn ra năm binh đặc chủng thông thuộc đường trong rừng, giao cho họ tiến vào rừng tìm người, lại ra lệnh tiểu đoàn trưởng I điều động bản dồ chỉ đường của tổ a đội Xanh.
Ánh mắt lướt qua tấm bản đồ chỉ đường được in tạm thời, nhanh chóng phân tích địa hình và điều kiện, phán đoán hướng mà cô ấy có thể đi lạc.
Anh gấp tờ giấy a lại, cầm chặt trong tay.
Đồng thời, tiểu đoàn trưởng I phân phát năm tấm bản đồ vào tay năm binh đặc chủng, bọn họ trên lưng mang túi, trên người mặc quần áo huấn luyện, đứng xếp hàng bên ngoài tòa nhà.
Tập Vị Nam dẫn đầu nhảy lên xe việt dã, một tay đặt trên vô-lăng, sắc như tối sầm như mây đen che phủ.
Phía sau còn có hai xe việt dã nữa, năm đồng chí binh đặc chủng biết điều ở phía sau xe.
Quý Giản Ninh mở cửa xe, ngồi vào chỗ phó lái.
Tập Vị Nam ngoảnh đầu nhìn anh ta, "Đi xuống!"
Quý Giản Ninh chột dạ vuốt vuốt mũi, "Tôi cũng đi."
"Không được!" Tập Vị Nam dứt khoát cự tuyệt.
Quý Giản Ninh bật cười thành tiếng, không quan tâm đến ánh mắt của anh, hai tay đan trước ngực, điệu bộ cà lơ phất phơ ngồi dựa lưng vào ghế.
Xem anh làm gì được với dáng vẻ này của tôi.
Tập Vị Nam rất muốn một chân đạp anh ta xuống xe, gân xanh trên tay nổi cả lên, giọng nói lạnh lùng cất lên, "Quý Giản Ninh, anh đừng có câu giờ của tôi!"
Quý Giản Ninh là lo lắng anh đến lúc ấy tìm không ra người, không biết sẽ phát điên đến mức nào, anh ta phải đi cùng để xem chừng anh, vì vậy mới mặt dày trèo lên xe.
"Thêm một người là thêm một phần lực, nói không chừng trên đường anh lại cần đến tôi thì sao." Quý Giản Ninh nói có vẻ cũng thấu tình đạt lý, Tập Vị Nam trầm ngâm lại.
Quý Giản Ninh biết anh ấy định đồng ý rồi.
"Anh trạng thái không tốt, tôi tìm một người đến lái xe."
Quý Giản Ninh kéo một người từ chiếc xe đằng sau tới làm tài xế phụ, trong hạng mục rèn luyện của đặc chủng binh, cũng bao gồm một mục là lái xe, chiếc xe tăng tốc đều đều định tiến vào trong khu rừng.
Tập Vị Nam gọi một cuộc điện thoại về cho căn cứ.
"Tiêu Thuần, anh đi điều động hệ thống nhận dạng vệ tinh quân sự, căn cứ nhận dạng cơ thể người, định vị trong khu rừng ở biên giới Myanmar nơi nào có người, trong phạm vi chúng tôi phân chia diễn tập, đã thiếu mất một người, nếu như tìm không ra, vậy hãy mở rộng thêm phạm vi tìm kiếm."
Tiêu Thuần ở bên kia đầu dây vừa nghe thấy anh hạ lệnh điều động hệ thống nhận dạng vệ tinh quân sự, lập tức có chút kinh ngạc, nhưng vẫn phải nuốt sự nghi ngờ ấy vào bụng.
"Vâng, đại đội trưởng yên tâm."
Tập Vị Nam hơi chau mày, mặt trời lúc gần trưa rất chói chang, xuyên qua cửa xe chiếu thẳng vào mặt anh, làn da mịn xuất hiện những giọt mồ hôi lớn, trượt xuống cằm rồi nhỏ giọt thấm vào cổ áo.
Dáng vẻ của anh có chút tiều tụy, vùng mắt thâm lại thành một vùng tím xanh, con ngươi lại sáng lên như sao trên bầu trời đêm.
"Nhanh nhất có thể định vị ra, gửi vị trí kèm theo bản đồ cho tôi."
Anh cố gắng bình tĩnh, trong giọng nói vẫn không giấu được sự gấp gáp.
Thời gian chờ đợi là thứ giày vò người ta nhất, Tập Vị Nam cả người không người tỏa ra hơi lạnh, trong đôi mắt trầm mặc cảm xúc đang vô cùng hỗn loạn, những ngón tay thon dài gõ gõ trên cửa sổ, không theo tiết tấu, giống như sự hỗn loạn trong lòng anh lúc này vậy.
Sau thi trận đấu kết thúc, anh thả lỏng tinh thần, nghĩ đến việc có thể nhìn thấy cô ấy, trong lòng không kiềm được sự phơi phới, anh đến kiên nhẫn đợi một chút cũng không thể đợi, vội vã muốn đến bộ chỉ huy đội Xanh nhìn một cái, chắc chắn rằng cô vẫn an toàn.
Lời của Ưng Hy giống như một quả bom, phá hủy hết tất cả sự bình tĩnh của anh.
Kĩ thuật lái xe của anh lính ấy rất tốt, nhưng Tập Vị Nam vì nôn nóng, vẫn cảm thấy rất chậm, từ đây đến bộ chỉ huy đội Xanh lộ trình là một giờ đồng hồ, Tập Vị Nam hối thúc rất nhiều lần, anh lính lái xe bị dọa đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi.
Quý Giản Ninh buồn cười vỗ vỗ vào vai anh ấy, "Đừng phản ứng lại anh ấy, cứ lái theo tốc độ của cậu."
Anh lính lái xe len lén nhìn vào gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, liền mím chặt môi, cả đoạn đường đều trong tư thế thấp thỏm bất an.
Điện thoại trong tay rung lên, Tập Vị Nam lập tức nghe máy, đến hiển thị trên màn hình cũng không xem.
"Thế nào rồi? Tìm ra chưa?"
Anh cho rằng là Tiêu Thuần, suốt chặng đường đều đợi tin tức của Tiêu thuần.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng trầm trầm của một người đàn ông trung niên, Tập Vị Nam sững lại, sự kích động trong ánh mắt giãn dần ra.
Nghe thấy hai từ quân đoàn trưởng từ miệng Tập Vị Nam bật ra, Quý Giản Ninh chau mày lại.
Đang lúc thế này, quân đoàn trưởng đến có chuyện gì nữa đây? Đừng nói là gọi người quay lại.
Nếu là như thế, vậy thì rắc rối lớn rồi.
"Tiểu Tập, chúng tôi vừa phát hiện một nhóm người không rõ danh tính xâm nhập vào trong phạm vi khu vực diễn tập của các cậu, lúc đầu chúng tôi cho rằng là đội ngũ thám hiểm, không để ý đến, thế nhưng vừa nãy, từ góc độ của vệ tinh chụp lại, bọn họ biến mất rồi, địa điểm biến mất, trùng hợp lại là trong khu vực diễn tập của các cậu, đến hệ thống định dạng vệ tinh cũng không định vị được, chúng tôi nghi ngờ, trên người bọn họ có khả năng mang theo thiết bị che chắn, che đi tín hiệu của vệ tinh."
"Tôi đã liên lạc với bên cảnh sát Vân Nam rồi, họ nói có một nhóm người xâm nhập vào vành đai ấy, hình như là du khách, hiện tại phía cảnh sát đã bắt đầu bố trí, chuẩn bị chặn đường, nghe nói bọn họ rất có thể là những phần tử buôn ma túy nguy hiểm, cậu mau lệnh cho người của cậu rời khỏi đó, đừng rút dây động rừng, gây trở ngại cho phía cảnh sát."
Ánh mắt Tập Vị Nam nhuộm màu đen u ám, đôi mi dày và cong, con ngươi đen nhánh đều như bị chôn vùi trong băng tuyết.
Trong lồng ngực chỉ còn lại nỗi sợ hãi và run rẩy tột cùng.
Bên tai Tập Vị Nam vang vọng lời của quân đoàn trưởng, ông ấy nói bọn họ đã chặn tín hiệu của vệ tinh... mà Diệp Bạc Hâm lại không thấy tung tích, đến thiết bị liên lạc cũng không liên lạc được...
Bọn họ có khi nào... đã gặp nhau rồi?
Nghĩ đến khả năng đó, Tập Vị Nam hít một hơi thật sâu, đáy mắt nhuốm một màu đỏ như máu, giống như vừa từ trong vũng máu moi ra hạt trân châu đen.
Tập vị Nam khó mà nói là vẫn ổn, ngón tay đều run rẩy cả lên.
"Quân đoàn trưởng, phiền ngài gửi cho tôi địa điểm mà bọn họ biến mất."
Gác máy, các đốt ngón tay đều nắm chặt đến tái bệch.
"Thế nào rồi?" Quý Giản Ninh nhìn mặt anh có gì đó không đúng, so với nét mặt tái mét lúc nãy còn thêm màu tái nhợt bất thường.
Tập Vị Nam mở tấm ảnh mà quân đoàn trưởng đã gửi, những ngón tay thon dài run rẩy, Quý Giản Ninh càng hoài nghi hơn, điệu bộ cà lơ phất phơ mất đi, thay vào đó là nét mặt nghiêm nghị lại.
Tập Vị Nam từ từ nhắm mắt lại, nhắc lại nhữnh câu quân đoàn trưởng nói một lần nữa.
Sự việc đúng lúc như vậy, Quý Giản Ninh thật sự không thốt nên lời.
Tập Vị Nam mệt mỏi ấn ấn thái dương, gọi điẹn cho Ưng Hy, bảo cô ấy lệnh cho người rút khỏi đó, nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
"Nhưng... Diệp Bạc Hâm phải làm thế nào?" Ưng Hy hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, càng thêm lo lắng cho an nguy của Diệp Bạc Hâm.
"Chuyện này không cần cô quản, lệnh cho những người đi tìm cô ấy quay lại, đừng gặp phải nhóm người đó."
...
Tập Vị Nam trong lòng vẫn hy vọng, chỉ cần Diệp Bạc Hâm không gặp phải nhóm người đó, như thế cô mới an toàn được.
Nếu như gặp phải, cô mặc quân phục trên người, đám người đó làm chuyện mua bán phạm pháp, cô lại tận mắt chứng kiến tất cả, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Nỗi lo của Tập Vị Nam không hề thừa, Tiêu Thuần sau đó đã gửi cho anh một bức ảnh, còn nói hệ thống vệ tinh khong định dạng được vị trí của cô, cô dường như biến mất vô căn cứ, đã ba ngày trước, từ một điểm nào đó đã mất liên lạc hoàn toàn.
Tập Vị Nam bị chấn động đến mức toàn thân run rẩy, tất cả ngón tay đều đang run lên, con ngươi đen nhánh ngập chìm trong cơn bão tố mù mịt.
Anh không nên bỏ mặc cô, tin là cô có năng lực tự bảo vệ được chính mình.
Chuyện của năm đó dường như lại diễn ra thêm lần nữa.
Cả người anh đều như rơi xuống vực thẳm không đáy.
Quý Giản Ninh nghe thấy lời của Tiêu Thuần, mà Tập Vị Nam lại vạch ra mấy lần đều không ghép hai bức ảnh lại với nhau, anh cứ cầm mãi điện thoại trong tay.
Ánh mắt nhìn chăm chăm, chuyển đổi qua lại giữa hai tấm ảnh.
Tròng mắt từ từ mở to ra.
Tấm ảnh mà quân đoàn trưởng gửi, vị trí biến mất của nhóm người đó, cùng với tấm ảnh Tiêu Thuần gửi, vị trí mà Diệp Bạc Hâm mất tích ba ngày trước... là cùng một điểm...
Vệ tinh phán đoán sẽ không thể sai sót, mà Diệp Bạc Hâm trên người tuyệt đối không có thiết bị ngăn chặn tín hiệu vệ tinh, vậy chỉ có một khả năng... Diệp Bạc Hâm đã gặp phải nhóm người đó...
Nếu như vậy, đã ba ngày trôi qua rồi, cô ấy vẫn bình an vô sự chứ?
Quý Giản Ninh mấy năm nay chạm trán với đủ loại nhóm người phạm pháp, bọn họ trên người không có gì khác ngoài một khuyết điểm chung, đó chính là tàn nhẫn.
Không cần quan tâm người già, phụ nữ hay trẻ em, bọn chúng đều không mềm lòng nương tay, giống như thú hoang, chỉ biết đuổi theo cái lợi, sớm đã quên mất tính người là cái gì rồi.
Tập Vị Nam nhìn thấy phản ứng của anh ta, những lúc thế này, toàn bộ sức lực của anh ta đều biến đi đâu mất, đến xem một cái cũng không dám.
"Tăng tốc độ lên! Nhanh lên!" tròng mắt Tập Vị Nam đỏ như máu, điên tiết quát tháo lên, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa đẩy lửa giận
"Lão đại, anh bình tĩnh một chút, sẽ không có chuyện gì đâu." Quý Giản Ninh cũng biết câu nói này của mình là nói nhảm, anh ta căn bản không nghe được, đến chính anh nói ra mà cũng thấy chột dạ.
Rơi vào tay bọn ấy làm sao có thể không có chuyện gì được?
Trừ khi cô chạy thoát khỏi, nhưng xác suất quá thấp rồi.
Hy vọng duy nhất chính là bọn người đó không phải là những phần tử buôn ma túy nguy hiểm.
...
Ưng Hy vừa cho người rút về, lần lượt sắp xếp bọn họ rời khỏi, một chiếc xe việt dã tăng tốc lao đến gần, quẹo gấp sang một bên, suýt nữa đâm phải cây cổ thụ trăm tuổi.
Phía sau lại có thêm một chiếc nữa tiến tới, xe chạy rất nhanh, dừng hẳn trên nền đất trống, qua cửa xe có thể thấy được bên trong có bốn năm nam binh.
Tập Vị Nam cả người lạnh lùng đẩy mở cửa xe, sải mấy bước đến trước mặt Ưng Hy.
"Người đều rút về cả rồi?" sự rùng mình trên người anh không thể giấu đi được, đến ánh mắt cũng lạnh lùng đến mức cảm giác như không hề có nhiệt độ.
"Đều rút về cả rồi." Hưng Hy hổ thẹn cuối thấp đầu.
Tập Vị Nam liếc qua mấy nữ binh phía sau người cô, "vậy mấy người này là chuyện gì đây?"
Đứng sau lưng Ưng Hy chính là mấy người bạn cùng phòng với Diệp Bạc Hâm, không tìm thấy Diệp Bạc Hâm, bọn họ nói gì cũng không chịu rời đi, vừa nãy Ưng Hy chính là đang dây dưa với bọn họ, không cần biết mắng thế nào, bọn họ quyết tâm không để mất đi đồng đội.
Bởi vì trong khu vực diễn tập đột nhiên xuất hiện một nhóm người không rõ danh tính, vấn đề gấp gáp, Ưng Hy không thể nói cho họ hiểu vì sao không tìm người nữa, trực tiếp rút khỏi, chỉ nói là mệnh lệnh cấp trên, bọn họ đương nhiên không chịu.
Đối với họ mà nói, không có gì quý giá hơn mạng sống của đồng đội.
Quan hệ giữa Duy Mật và Diệp Bạc Hâm tốt nhất, tính tình lại ngay thẳng, vừa nghe Tập Vị Nam chất vấn, đã trực tiếp lên tiếng, "Đại đội trưởng, đồng đội của chúng tôi đã đi mất rồi, tại sao không để chúng tôi tiếp tục tìm kiếm, ngược lại còn ra lệnh cho chúng tôi rút lui? Lẽ nào một mạng sống của đồng đội chúng tôi không bằng một quân lệnh cứng nhắc sao?"
"Cô im miệng cho tôi!" Ưng Hy quay đầu lại trách mắng cô ấy, "Tôi đều nói cả rồi chuyện của Diệp Bạc Hâm đại đội trưởng có lí do riêng của ngài ấy, cô không hiểu rõ tình hình thì đừng lên tiếng."
Duy Mật không phục, người nhiều lực lượng lớn, tại sao vô cớ bảo bọn họ rút khỏi đó?
Thấy bọn họ đều là nữ binh nên bỏ qua, đến tìm người cũng đều chê bọn họ vướng tay vướng chân sao?
"Được rồi, đừng làm loạn nữa." Lộ Hạ kéo Duy Mật lại dù cô ấy vấn muốn tranh cãi, mắt hướng về phía chiếc xe quân đội, "Không thấy đại đội trưởng đều chính tay mang người tới rồi sao? Bọn họ kinh nghiệm dày dặn hơn chúng ta, đừng lmà mất thời gian của họ nữa."
Tập Vị Nam bây giờ không có tâm trạng trách mắng mấy người này, tất cả tâm tư đều đặt trên người ấy cả, nhưng trong đầu lại không tự chủ được hiện lên những hình tượng tàn nhẫn từng khiến anh nghẹt thở.
Bị nhóm người ấy phát hiện, bọn họ đã từ bỏ việc dùng trực thăng quân dụng để tìm kiếm, mà sử dụng hai chiếc xe việt dã.
Xe quân dụng đi ngang qua bụi gai, tốc độ cực nhanh, hướng về phía Diệp Bạc Hâm mất tích mà đi.
Ưng Hy là đội trưởng của Diệp Bạc Hâm, cũng tham gia đi tìm.
Trời tối rất nhanh, Tập Vị Nam càng lúc càng sốt ruột, giống như một thùng thuốc nổ có thể nổ bất cứ lúc nào, đang lưỡng lự giữa ranh giới căm phẫn.
Anh luôn tự thuyết phục bản thân, cố gắng khắc chế cơn điên cuồng sắp phun ra, nhưng đôi mắt và bàn tay lại không thể qua mắt người khác được.
Đôi mắt đỏ như máu dọa cả người khác, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ từng giọt máu ra, đôi bàn tay bấu chặt vào ghế, những đường gân xnah cuồn cuộn nổi lên.
Sau khi trời tối, người càng lúc càng khó tìm, tốc độ xe cũng chậm dần lại.
Hai chiếc xe chia ra hai đường, bật đèn xe, hai cái đèn xe như đôi mắt của dã thú, trong bóng đêm soi rọi hết mọi ngóc ngách của khu rừng.
...
Diệp Bạc Hâm cảm giác toàn thân lạnh cóng, máu trong người dường như đã đông cả lại, cảm thấy không còn chảy nữa.
Quần áo mặc trên người đã mười ngày chưa thay, mùi hôi sộc lên tới mũi, khiến người ta buồn nôn.
Cô chau mày lại, mắt quan sát địa hình bốn phía xung quanh, trong đầu rất nhanh đã chuyển qua kế hoạch tháo thân chạy mà hai tháng qua đã học được.
Hai tay cô bị trói sau lưng, đến cổ chân cũng bị sợi dây thừng to bằng hai ngón tay, thô ráp cột chặt lại, đầu tóc ướt rượt dính trên trán, che nửa đi đôi mắt đen nhánh của cô.
Trên gò má không ngừng ra mồ hôi, vừa ướt vừa ngứa, khổ cực đến mức cô phải cắn chặt môi, máu tươi bật ra chảy vào trong miệng, thần kinh tê liệt lập tức điều động mọi giác quan, khiến cô duy trì được sự tỉnh táo.
Suốt ba ngày, cô đều không dám chợp mắt.
Thỉnh thoảng chợp mắt một tý, nghe thấy có động tĩnh, lại lập tức sợ hãi mở mắt ra.
Nhóm người đó trước mặt nhóm một đống lửa, trên ngọn lửa nướng mấy con chim và thú rừng, không ngừng tỏa ra mùi thơm.
Suốt ba ngày này, thứ bọn họ cho cô ăn đều là chút bánh mì khô lạnh tanh, cô sợ bên trong có thứ gì, quay người nôn ra hết, bây giờ đói đến cả người mềm nhũn ra.
Bọn họ vứt cô ở một bên bánh xe, dây thừng buộc ngang eo cô, rồi cột chặt vào bánh xe phía sau người, cô đến động đậy cũng không được, nghe bọn họ phát ra tiếng cười lớn ha ha ha, mấy đôi mắt xấu xa chốc chốc quay sang nhìn cô, nỗi sợ hãi trong lòng cô càng được đẩy lên đỉnh điểm.