Diệp Bạc Hâm lặng lẽ nhìn hai vợ chồng cãi nhau, trong lòng xót xa cao đến đỉnh điểm.
Từ nhỏ không nhận được tình yêu thương của bố, sau khi lớn lên không dám cưỡng cầu, hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Cô vẫn luôn biết Diệp Viễn Đông để cô và Hạ Dã Nhuận đính hôn, chẳng qua là vì Hạ Diệp hai nhà liên hôn, có thể cứu vãn Diệp Thị ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Đến cô kết hôn rồi, Diệp Viễn Đông cũng không hỏi cô một câu, cô có thật thích chồng cô không, không hỏi nguyên do liền kêu cô đi huỷ bỏ hôn sự này.
Trên dời này có chuyện gì dễ dàng vậy chứ?
Muốn đem hôn nhân của cô ra mua bán, không có cửa đâu!
Hai người càng cãi càng hung, đến cả Diệp Thiên Dịch cũng nhìn không nổi, luôn miệng vì muốn tốt cho chị của cậu, còn không phải đem chị cậu bán đi sao.
Diệp Viễn Đông thật sự vì Diệp Thị điều gì cũng có thể làm, chẳng trách chị cậu ngỗ ngược, mạo hiểm bị Tô Uyển bắn chết, lén lút đăng ký chứng nhận kết hôn rồi.
Lần này Diệp Viễn Đông trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị công kích lớn như vậy, để xem ông lấy gì ra cứu vãn Diệp Thị.
Nói không chừng Hạ gia còn vì chuyện này mà trên thương trường làm khó Diệp Thị, cùng Diệp Thị đối đầu.
Khoé miệng Diệp Bạc Hâm cong lên nụ cười lạnh, đứng dậy, chăm chú nhìn Diệp Viễn Đông từ trên cao nhìn xuống.
“Cuộc hôn nhân này tôi sẽ không huỷ bỏ, muốn để tôi gả vào Hạ gia trải đường cho ông?không có cửa đâu. Hạ gia sẽ không cần một đứa con gái qua một đời chồng rồi đâu, ông chết tâm ý này đi.”
Diệp Viễn Đông bị đôi mắt lạnh lẽo của cô nhìn hoảng hốt một trận, nắm lấy tay vịn của ghế đứng lên, “Ta thừa nhận con cùng Hạ gia liên hôn có lợi cho Diệp Thị, nhưng mà ta không nghĩ lợi dụng con, ta nhìn Hạ Dã Nhuận lớn lên, đứa trẻ này ưu tú, suất sắc, lại đối tốt với con, ta là muốn bù đắp cho con... ”
Diệp Bạc Hâm cười lạnh ngắt lời ông, “Được rồi, đừng phí lời lừa gạt tôi, một chữ tôi cũng không tin.”
Sắc mặt Diệp Viễn Đông biến thành vô cùng tái mét, toàn thân toả ra xót xa khiến ông trông nháy mắt giống như già đi mười tuổi, ông ôm ngực, toàn thân cúi khom xuống.
Tiếng ho đau xé tâm can liên tục không ngừng.
Sắc mặt Hạ Băng trở nên nhợt nhạt, vội vàng chạy tới đỡ ông, Diệp Thanh Vũ lấy điện thoại ra muốn gọi , nhưng bị ông ngăn lại.
Dì Thẩm nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Diệp Bạc Hâm xách túi chuẩn bị rời đi, còn Diệp Viễn Đông vẫn ho không ngừng.
Bà biết hai cha con lại cãi nhau, thật đúng là tạo nghiệp mà.
Diệp Bạc Hâm bước đi vài bước, quay đầu lại, “Đúng rồi, nhớ sắp xếp chuyện tôi vào Diệp Thị. Hôn sự cùng Hạ gia huỷ bỏ, Tô Thị lại bí mật phá hoại Diệp Thị không ngừng. Tôi vào Diệp Thị rồi, nói sao thì mẹ tôi cũng kiêng dè tôi, sẽ không phá bỏ bệ của tôi. Ông đã không còn sự lựa chọn nào rồi, không phải sao?”
Con bé này nói cũng đúng, trên cơ thể cô đang chả dòng máu Diệp gia, thế nào cũng không thể chắp tay đem Diệp Thị nhượng lại.
Con lạc đà gầy còm này, cô cũng muốn chia một bát canh.
Diệp Thị là mạng của ông ta, cô không tin không thể đánh bại ông.
Diệp Thiên Dịch khó xử liếc nhìn Diệp Viễn Đông, nhìn thấy ông dường như tỉnh lại rồi, mới đuổi theo chạy ra ngoài.
“Chị... ài.., Chị... chị đợi em với... ”
Diệp Bạc Hâm trợn trắng mắt, ánh sáng đèn đường loạn xạ trên khuôn mặt cô, mặt cô lạnh lùng thoát khỏi móng vuốt Diệp Thiên Dịch đang ôm lấy vai cô.
“Chị, chị đem lão già làm tức giận thành bộ dạng như vậy, không sợ tức chết ông ta sao?Lúc nãy Diệp Viễn Đông thở gấp chẳng qua trông vẻ tức giận, nhưng khiến cậu kinh hồn bạt vía.
“Yên tâm đi, ông ta có thể đưa Diệp Thị từ một công ty nhỏ bé phát triển thành một tập đoàn lớn như vậy, năng lực tâm lí chịu đựng không kém vậy đâu, sống thêm vài chục năm cũng không thành vấn đề, sao có thể nói ngã xuống là ngã xuống được.”
Diệp Thiên Dịch lẽo đẽo đi bên cạnh cô, cười rạng rỡ,
“Vậy chị, chị thành thật khai báo đi, anh rể là người nào, hai người làm sao đem chuyện này làm xong rồi vậy?chị không sợ chổi lông gà của mẹ sao?”
Nghĩ tới Tô Uyển hung hãn, Diệp Thiên Dịch rụt cổ lại, từ trong thâm tâm bái phục chị cậu, loại chuyện như vậy cũng dám tiền trảm hậu tấu, hành động trước báo cáo sau.
Tuyệt đối không nghĩ tới vũ khí bí mật của chị cậu tối nay lại là chuyện này, thật là khó lòng tưởng tượng nổi.
Diệp Bạc Hâm đột nhiên dừng lại, túm lấy cổ áo cậu, trợn mắt nghiến răng, tràn đầy đe doạ, “Diệp Thiên Dịch, chị cảnh cáo em, giữ mồm giữ miệng cho kín, nếu như em dám đem chuyện chị kết hôn nói cho mẹ biết, chị sẽ giết em!”
Diệp Thiên Dịch bị bức chế nghẹt thở đến nỗi thở gấp, khuôn mặt trắng noãn phình ra đỏ rực,
“Chị... chị, chị muốn mưu sát em trai ruột sao, mau buông tay, em không thể thở được.”
“Nghe chưa?”
“Được được, em... em không nói là được mà... ”
Diệp Bạc Hâm hừ lạnh buông cậu ra, Diệp Thiên Dịch xao xoa cổ đau, đi theo sau lưng cô, lẩm bẩm, dám làm không dám nhận, chuyện này giấu giếm được bao lâu, thực thà được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị sao.