Một tiếng lãnh yết, rốt cuộc khiến cho Phan Vinh Mỹ ngừng miệng, ngạo mạn xoay người, xem là người đàn ông nào không có mắt dám lên mặt nạt người kêu nữ vương câm miệng?
Oh, oh, oh!
Chàng trai đẹp trước mắt này mặc tây trang thủ công đính chế, thân thể cao lớn, ngũ quan tinh tế, phong cách ưu nhã, khí thế tôn quý, chiếu lên mắt liền bắt lấy được tâm của Phan Vinh Mỹ.
Chỉ có Quách Phượng Hề nhìn rất rõ ràng.
Trong mắt lạnh lùng của Thẩm Thiếu Dương lóe ra sát khí.
Thẩm Thiếu Dương trực tiếp đi tới trước mặt chị gái sinh đôi, ôm cô vào trong ngực an ủi, "Điệp Y không cần khổ sở, suy nghĩ một chút anh rể là người đàn ông thông minh cỡ nào, anh ấy làm sao có thể cưới một người ngu ngốc?"
Nhắc tới chồng yêu, Điệp Y ngẩng đầu lên, cho em trai một cái mỉm cười."Em không cần an ủi chị a..., Thiểu Dương. Chị chỉ là không hiểu rõ công ty em hay công ty của chồng chị muốn cho nhân viên đi du lịch, tại sao muốn hướng tới chị lôi kéo làm ăn đây? Chị lại không thể thay các người quyết định muốn đi đâu giải sầu."
Thẩm Thiếu Dương lui ra một bước, nhìn đôi mắt cô mang theo tươi cười."Bởi vì Điệp Y là người không có dã tâm, sẽ không đùa bỡn tâm cơ, chơi đặc quyền, cho nên anh rể mới có thể yêu chị yêu không cách nào tự kềm chế."
Điệp Y đỏ mặt cười."Chị căn bản không hiểu những thứ kia a!" Tâm kế quá phức tạp cùng với cô không hợp.
"Không hiểu mới tốt, sẽ không trở thành người phụ nữ diện mạo xấu xí."
"Người nào a?"
"Ăn mặc giống như phụ nữ đi làm ở quán Bar." Ánh mắt của Thẩm Thiếu Dương lạnh lẽo tiếp xuống.
Điệp Y nhìn quanh trái phải."Nơi này có người đang làm ở quán Bar sao?"
Thẩm Thiếu Dương cười nhìn thẳng mặt cô."Chúng ta đi ăn cơm đi! Bằng không chờ anh rể trở lại, chị lại không để ý tới em. Anh rể không có ở đây, chị về em phụ trách."
"Cái gì nha!" Điệp Y nói đùa, trêu ghẹo lại anh nói: "Chị xem em căn bản xấu hổ không dám trực tiếp thừa nhận em là đặc biệt chạy tới cùng Phượng Hề ăn cơm, cho nên lấy chị ra làm bia đỡ đạn."
"Chị muốn nói như vậy, em cũng không tốt phủ nhận."
Thẩm Thiếu Dương rốt cuộc ban ơn liếc nhìn Quách Phượng Hề một cái, mỉm cười, nhưng một chút cũng không dịu dàng thiện lương."Tiểu thư Phượng Hề thích ăn cơm Tây sao?"
Phượng Hề cảm thấy có chút hô hấp khó khăn, Thẩm Thiếu Dương đang trách cứ cô không có bảo vệ tốt chị gái anh sao?
Phan Vinh Mỹ rốt cuộc cướp được thời cơ nói chuyện, đứng ra, cười xinh đẹp như hoa."Trên lầu có một nhà hàng ăn kiểu Nhật rất nổi danh, Thẩm Thiếu Dương tiên sinh. . . . . ."
Thẩm Thiếu Dương không nhìn cô ta đến một cái, vẫn hướng về phía Quách Phượng Hề cười."Tôi không ăn cá sống, không thích uống cà phê bởi vì, quá chua, quá cay là không thể tiêu hóa."
Phải nhớ kỹ! Phượng Hề trực giác cho là Thẩm Thiếu Dương dụng ý như thế.
Nhưng là, cô lại còn không phải là vợ của anh, cũng không phải nàng dâu Thẩm gia, vì sao cần phảo lưu tâm những thứ này?
Coi như quên đi, anh muốn nói cô liền nghe đi!
"Xin hỏi một chút, tôi có cần thuận tiện ghi nhớ cả cấm kỵ ăn uống của ông nội không?"
"Kia không nhọc lo lắng. Việc ăn uống của ông nội tự có chuyên gia dinh dưỡng chăm cố rồi, đầu bếp sẽ làm theo đó." Thẩm Thiếu Dương mỉm cười đáp lại, gặp chiêu phá chiêu anh là được nhất rồi."Chỉ là, tôi thật cao hứng Phượng Hề tiểu thư như vậy dụng tâm tại trên người người nhà của tôi." Dù thế nào đi nữa anh am hiểu nhất chính là để cho người khác chiếu theo ý tứ của anh đi làm.
Không phải anh đang khoe khoang, anh được ông nội tôi luyện thật sự không tệ, thường phản đem ông nội một quân.
"Thiếu Dương tiên sinh quả nhiên là kiểu người lợi hại." Hừ hừ!
"Nếu có chọc giận cô có chỗ nào không vui, xin tiểu thư Phượng Hề thông cảm. Dù sao trọng trách trên vai tôi không nhẹ, có lúc tình thế bất đắc dĩ phải hạ quyết sách nào đó, là bởi vì tôi không có lựa chọn nào khác."
Như thế nào đem lời nói được ẩn dấu cốt, vừa lúc nói vào "Người thông minh" trong tâm khảm, Thẩm Thiếu Dương rất biết đúng mực, cộng thêm ánh mắt vạn phần chân thành kia của anh, hại con tim nhỏ bé của Quách Phượng Hề mất khống chế đập loạn.
"Tôi hiểu người chủ trì lo liệu việc nhà rất khó xử, tựa như cha tôi thường phải hạ quyết định rất gian nan." Cô hít sâu một hơi, cố giữ vững trấn định.
"Tôi lựa chọn tiểu thư Phượng Hề quả nhiên không có sai." Anh hời hợt nói, lại nhìn thẳng vào cô.
Tại đây hiểu rõ hết thảy ánh mắt sắc bén của người đàn ông này , Phượng Hề cảm thấy hô hấp khó khăn, rất muốn buông đao đầu hàng để cho anh đóng gói mang đi. Nguy hiểm, thật là quá nguy hiểm!
Bất kể người phụ nữ nào yêu anh, đều sẽ bị anh ăn đến gắt gao!
"Thiếu Dương tiên sinh, chúng ta. . . . . ." Có thể từ từ yêu sao?
Hai người chính ở chỗ này vòng tới vòng lui, Thẩm Điệp Y đã chịu không được mà cười lên, cánh môi tràn ra một đóa hoa xinh đẹp.
"Hai vị thật sự rất buồn cười nha! Mặc dù chị nghe không hiểu lắm các người đang nói cái gì, nhưng rõ ràng là bạn trai bạn gái yêu thương lẫn nhau, lại ‘Thiểu Dương tiên sinh ’ đến ‘tiểu thư Phượng Hề’ đi, chẳng phải buồn cười? Nhờ các người thẳng thắn một chút, trực tiếp kêu tên thì tốt rồi."
Thẩm Điệp Y cười đến ngốc trong ngốc nghếch, Phượng Hề xấu hổ đỏ mặt.
Phan Vinh Mỹ tận dụng mọi thứ, vội vàng giành lời nói, "Nói đúng là nha, mọi người đều là bạn tốt, biết đâu tương lai còn có thể là người một nhà, kêu tên lẫn nhau mới thân thiết, không hiện khách khí." Nhìn một hồi này, trừ bỏ tài xế riêng, phía sau Thẩm Thiếu Dương vẫn đi theo hai người vệ sĩ, trong nhà còn có quản gia, người giúp việc, đầu bếp, chuyên gia dinh dưỡng, oh, oh, oh! Đây mới thật sự là cuộc sống hào môn nha! Bảo cô ta làm sao không yêu Thẩm Thiếu Dương đây?
Đàn ông ái mộ cô ta dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt, nhưng nếu muốn cùng cô ta cùng kết liền cành, Trần giám đốc. . . . . .
Cút sang một bên đi!
Chỉ có đàn ông cực phẩm như vậy mới xứng đôi với nữ vương xinh đẹp như hoa! Người thừa kế " tập đoàn Đế Khánh ", điều kiện bản thân lại cấp bách đạt đến hoàn mỹ, mà còn xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, Phan Vinh Mỹ không thể không ra sức đánh một trận.
Cái gì? Anh ta là bạn trai của em họ? Phi, dù là vị hôn phu của em họ cũng theo giành đến cùng,
Phan Vinh Mỹ có lòng tin bằng bản thân xinh đẹp cùng dáng người ma quỷ, chỉ cần cô ta muốn đàn ông nào đều trốn không thoát.
Thẩm Thiếu Dương cũng không thèm nhìn cô ta một cái, thuận tay nhận lấy túi xách trên tay Điệp Y, đoàn người đi thang máy đi nhà hàng Tây trên lầu dùng cơm trưa.
Chọn phần món ăn thịt bò bít tết đắt tiền nhất, Phan Vinh Mỹ cười xinh đẹp như hoa, thẳng tắp nhìn anh."Thiểu Dương, anh quả nhiên là nhân vật quan trọng, liền ăn cơm đều có hộ vệ đứng bên ngoài gác."
Thẩm Thiếu Dương kéo ra nhất mạt cười lạnh."Nhìn ở mặt mũi của Phượng Hề, tôi không cho vệ sĩ đuổi cô đi, cô tốt nhất tự trọng, tôi không có ân chuẩn cô kêu tên tuổi của tôi."
Phan Vinh Mỹ cười đến mập mờ."Ai u, làm sao anh khách khí như vậy nha, kêu anh Thiểu Dương. . . . . ."
"Đừng làm cho tôi đem lời giống vậy nói lần thứ hai." Sắc mặt của anh thật sự trầm xuống.
Phong độ nữ vương của Phan Vinh Mỹ là dùng suy nghĩ nịnh bợ trên người đàn ông của cô ta, đổi lại với Thẩm Thiếu Dương toàn thân lóng lánh kim cương hào quang, đến phiên cô ta làm chó Nhật rồi.
"Được thôi, được thôi, chờ chúng ta quen thân hơn về sau lại kêu." Làm như anh ta là người đàn ông thâm trầm không muốn ở trước mặt Phượng Hề làm ra ái muội, Phan Vinh Mỹ nghiêng người về phía trước, thật sâu lộ ra rãnh ngực ngạo nghễ."Thẩm Thiếu Dương tiên sinh, rôi lần nữa tự giới thiệu mình, tôi là con gái của Phan Tổng giám đốc khách sạn JR Ôn Tuyền, nhậm chức ở bộ phận PR, thỉnh anh đem hành trình du lịch của nhân viên trong quý cong ty giao cho tôi phụ trách hết, tôi bảo đảm không khiến anh thất vọng."
"Chị họ!" Phượng Hề thật hy vọng cô ta đừng làm mất mặt xấu hổ nữa, cô ta là muốn quyến rũ người nào nha!
Thẩm Thiếu Dương với vẻ mặt không chút thay đối."Phan tiểu thư nếu như thủy chung không rõ ràng lắm muốn làm đối tượng đẩy mạnh tiêu thụ, tôi không tin sự chuyên nghiệp cùng thái độ làm việc của cô."
"Làm sao có thể a?" Phan Vinh Mỹ nịnh hót cười.
"Liền nhân viên đi du lịch loại ‘ chuyện nhỏ ’ này cũng muốn tới phiền tôi, tôi sớm đã quá lao lực chết rồi."
"Ha ha, nói cũng phải." Đầu Phan Vinh Mỹ chuyển một cái, tiếp tục hưng phấn bừng bừng mà nói: "Xin cho phép tôi tới mỗi ngành trong quý công ty giới thiệu hành trình du lịch."
Thẩm Thiếu Dương hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến , Phan Vinh Mỹ cười đến kiều diễm. Quả nhiên chỉ cần là đàn ông kiền sẽ không thật sự cự tuyệt cô ta.
Phượng Hề chỉ cần liếc mắt nhìn ánh mắt không có độ ấm kia của Thẩm Thiếu Dương, liền nghĩ thầm không ổn, rất muốn nhắc nhở chị họ đừng đi Tổng công ty "Đế Khánh", nhưng cô ta nhất định không cảm kích.
Cô loáng thoáng đã ý thức được, Thẩm Thiếu Dương vô cùng để ý có người dám giễu cợt Thẩm Điệp Y là "Ngu ngốc" , đến bây giờ cũng còn không quá tha thứ cho Lôi Chi Phàm cùng người nhà hắn .
Càng hỏng bét chính là, Phan Vinh Mỹ còn giễu cợt trước mặt, bị anh nghe được. Phượng Hề thở dài, không biết hoà giải như thế nào.
Thẩm Điệp Y cả người vẫn đứng yên ở ngoài gió mạnh, cô rất đã thành thói quen khi đàn ông đang nói chuyện làm ăn thì lẳng lặng không lên tiếng. Tại trên bàn cơm nhà mình, thỉnh thoảng ông nội cùng Thiểu Dương khẩu chiến, nói chuyện đi tới đi lui, cô đều thông minh không nói một câu, bởi vì nói thật, có hơn phân nửa cô căn bản nghe không hiểu, cô đối với chuyện của công ty một chữ cũng không biết, như thế nào chen vào miệng?
Cô quả thật không đủ thông minh, lại biết khi nào nên im lặng, miễn cho mất mặt.
Món ăn vừa được đặt lên bàn, Thẩm Thiếu Dương luôn là không tiếc rẻ tay chân thể hiện ra tình cảm cảu anh."Chị, thứ chị muốn đều đã mua đầy đủ hết chưa?"
"Đã gần đủ rồi, chị muốn giúp Húc Nhật mua mấy cái áo sơ mi, còn chọn thêm hai cái cà vạt." Điệp Y cười khanh khách, bộ dáng dịu dàng khiến người không nhịn được mỉm cười theo.
"Chị quả nhiên là người vợ hiền tiêu chuẩn, có lão công liền quên em trai."
"Được rồi! Chị cũng sẽ giúp em mua. Chờ em sau khi kết hôn, còn không phải như vậy sẽ ngại chị nhiều chuyện, chỉ chịu mặc y phục vợ yêu mua. Chị rất hiểu chuyện, tuyệt sẽ không xâm phạm đặc quyền của em dâu."
Không thể nghi ngờ cô rất hạnh phúc, cũng hạnh phúc thật sự kiên định, sẽ không đi ghen tỵ với cô gái gả cho em trai.
Quách Phượng Hề sẽ trở thành em dâu của cô sao?
Điệp Y dùng ánh mắt thưởng thức nhìn cô, ít nhất sự thông minh tài trí của cô xứng với Thiếu Dương, có thể ở tương lai đối với Thiếu Dương có rất lớn giúp ích, chia sẻ gánh nặng trên vai anh.
Hy vọng dường nào Thiếu Dương cũng có thể gặp được người bạn đời tri kỷ để bầu bạn, cười hạnh phúc vui vẻ.
"Phượng Hề, yêu Thiểu Dương có lẽ sẽ khổ cực một chút, nhưng em đừng nên buông tha." Điệp Y đưa mắt nhìn đôi mắt to ngập tràn nước long lanh của cô."Chị không phải là một chị gái tốt, chưa từng có chăm sóc qua Thiếu Dương, mà ngược lại là Thiếu Dương chăm sóc chị, từ chị có trí nhớ tới nay thì đã tựa như này. Chúng ta là sinh đôi, cùng là con cháu Thẩm gia, nhưng mà chị lại quá ngu ngốc, không có biện pháp tiến vào ‘ Đế Khánh ’ đi làm, tất cả trách nhiệm, nghĩa vụ, mọi thách thức khó khăn, đều rơi vào trên người một mình Thiểu Dương. Nó là người sẽ không kể khổ, chị thật hy vọng nó có một ngày có thể lấy dũng khí hướng Phượng Hề thổ ra khổ tâm, giải tỏa áp lực ở trong lòng nó."
"Chị!" Phượng Hề lộ vẻ xúc động rồi. Cho là cô ấy là cô gái nhỏ ngây thơ, kỳ thật cũng có một mặt bén nhạy của phái nữ.
Thẩm Thiếu Dương kinh ngạc nhìn Điệp Y, nội tâm chấn động vô cùng.
"Không! Điệp Y là người chị tuyệt nhất, bởi vì có sự tồn tại của chị, em mới có dũng khí nghênh đón khiêu chiến mà ông nội cho em, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại." Anh cầm tay chị gái, lòng yêu mến cô vĩnh viễn chắc chắn."Tin tưởng em, nếu em có đầy một bụng khổ tâm, em sẽ trước tiên nói cho chị nghe."
"Có thật không? Nhưng chị vẫn không giúp được em một tay. . . . . ."
Phan Vinh Mỹ đột nhiên chen vào nói, sắc mặt một bộ là vì tính toán cho Thẩm Thiếu Dương, "Biết mình không giúp được gì, liền buông tha thừa kế tài sản Thẩm gia, một ngày kia Thẩm Tổng chết rồi, cô cũng không cần vọng tưởng phân chia ‘tập đoàn Đế Khánh’, như vậy liền coi là giúp đại ân a!" Tốt nhất toàn bộ để lại cho cô ta cùng Thẩm Thiếu Dương hưởng thụ.
Quá mất mặt! Quá mất mặt!
Quách Phượng Hề không còn mặt mũi nhìn đôi song sinh, nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của mình không rời.
"Ông nội tôi mới sẽ không chết !" Tính tình dễ chịu như Điệp Y cũng tức giận.
Đáy mắt Thẩm Thiếu Dương chớp lóe tinh quang."Điệp Y đừng nổi giận, không đáng giá. Ông nội vô cùng coi trọng dưỡng sinh, ít nhất có thể sống đến tuổi, nhìn chắt lớn lên."
"Có thật không?"
"Cho nên chị phải nhanh lên một chút mang thai."
"Đáng ghét a!" Điệp Y giống như một đứa trẻ vậy yên tâm nở nụ cười.
"Thẩm Thiếu Dương tiên sinh. . . . . ." Phan Vinh Mỹ không ngờ một mảnh nhiệt tâm bị xem nhẹ, ai không muốn thừa kế càng nhiều tài sản càng tốt? Tình nghĩa anh chị em tốt đến đâu cũng đều bị đá đi rất xa.
Ánh mắt lạnh buốt của Thẩm Thiếu Dương liếc mắt nhìn cô ta một cái, chỉ liếc mắt một cái, , khiến cho cô ta lại không dám tiếp tục nói nữa.
An tĩnh dùng xong bữa trưa, đi ra phòng ăn, vệ sĩ đã thông tri cho tài xế Kim tới đây giúp tiểu thư mang đồ.
"Phượng Hề, hi vọng em theo chị tôi mua đồ vui vẻ." Ý có nhờ vả.
"Tôi biết rồi, anh đi thong thả!" Bảo đảm không có phụ sứ mệnh.
Thẩm Thiếu Dương càng lúc càng tán thưởng sự thông tuệ hơn người của Quách Phượng Hề, đáng tiếc anh không có thời gian bồi phụ nữ đi dạo phố.
"Chị, chúng ta buổi tối gặp." Hôn lên đỉnh đầu cô ấy, anh xoay người rời đi.
Phan Vinh Mỹ cất giọng nói: "Thẩm Thiếu Dương tiên sinh, để cho tôi đáp xe của anh tiện thể cùng đi quý công ty. . . . . ."
Vệ sĩ ngăn lại bước chân của cô ta.
Phan Vinh Mỹ lập tức sửa đổi lời kịch, "Lần sau tốt lắm, tôi đột nhiên nghĩ đến có một chuyện rất quan trọng. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, đoàn người Thẩm Thiếu Dương đã biến mất ở cửa thang máy.
Quách Phượng Hề trước tiên kéo Thẩm Điệp Y đi dạo quầy chuyên doanh phục sức đàn ông, không mặt mũi nghe chị họ hát xong tuồng.
Cô phát hiện Điệp Y chọn lựa y phục rất cẩn thận, chú trọng vải vóc, đường chỉ cắt may, kiểu dáng, màu sắc và hoa văn, cảm giác thoải mái dễ chịu, quan trọng nhất, lão công cùng em trai là kiểu đàn ông bất đồng, lựa chọn cũng có khác biệt. Mà nếu liền em trai đều mua, cũng thuận tiện giúp ông nội chọn mua một chút.
"Chị biết được kích cỡ của mỗi một người trong nhà, thật sự rất tỉ mỉ." Phượng Hề tin tưởng không có ai không thích Thẩm Điệp Y dịu dàng, liền Dì cả cũng bắt đầu khen ngợi "phu nhân của Húc Nhật" hiểu chuyện lại thân thiết, gia đình tụ họp cũng sẽ trước đó gọi điện thoại hỏi cô ấy có cần giúp một tay chuẩn bị rượu đỏ, rượu trắng không? Sẽ không người đến an vị tiếp xuống ăn.
"Chị có thể làm cũng chỉ có những thứ này. Chuyện của công ty chị giúp không được, ít nhất hi vọng đàn ông sau khi tan việc có thể thật tốt thả lỏng, không cần phí tâm về chuyện vụn vặt gia đình." Thẩm Điệp Y hé miệng cười."Đàn ông ở công ty hô phong hoán vũ, về đến nhà còn không tùy ý phụ nữ định đoạt? Chị từ trên người Quách quản gia đã học được rất nhiều !"
"Quách quản gia?"
"Ừ, lúc chị còn nhỏ, Quách quản gia phụ trách chọn mua những nhu phẩm cần thiết cho ông nội cùng trong nhà , khi đó Thiếu Dương người đang ở nước ngoài, ông ấy thường mang theo chị đến Công Ty Bách Hóa, đầy đủ tinh phẩm, mỗi chọn lựa một kiện vật phẩm, liền hỏi chị ‘ tiểu thư, cô cảm thấy thế nào? ’ chỉ cần chị gật đầu nói tốt, ông ấy sẽ cười lên , ‘ánh mắt của tiểu thư nhà chúng ta thật tốt! ’ nhưng thật ra là ánh mắt của ông ấy tốt, nhưng chị cũng từ chầm chậm hằng ngày mua đồ trung học biết sinh hoạt phẩm vị, hơn nữa nhiều mặt đọc sách báo tạp chí, cho nên, chị am hiểu nhất chính là xây dựng cuộc sống gia đình."
"Đây chính là một môn học cần học vấn rất cao a !" Phượng Hề cảm thấy có chút khó khăn.
"Sẽ không a..., Phượng Hề thông minh như vậy, chỉ số thông minh rất cao, nhất định rất nhanh là có thể trải qua thông đạo này." Điệp Y cười tươi nói."Người trong nhà hiểu được chỉ số thông minh của chị không tới , cho nên bất kể học cái gì đều dạy thà bị chậm một chút, để cho ta học được vị. Em biết không? Chị chỉ là học phác họa liền vẽ hai năm, mới có tư cách lấy nước cọ màu. Phượng Hề, em có rãnh rỗi có thể làm mô-đen cho chị được không?"
Phượng Hề bật cười."Chị à, chị có lúc cũng sẽ Thiên Mã Hành Không ném ra đề tài a!"
"Vậy sao? Bộ dáng như vậy có coi là thông minh không?"
"Em cho là chị là người thông minh rất hiểu được sinh hoạt." Cô chân thành nói. Không phải là nữ cường nhân có học thức sâu mới kêu người thông minh, còn nhiều người cũng không hiểu được sinh hoạt.bg-ssp-{height:px}
"Oa, Phượng Hề, khó có gặp được một vị nữ sinh tán thưởng chị, em nhất định phải làm em dâu chị đó!"
"Bây giờ nói chuyện này còn quá sớm."
Thẩm Điệp Y nghĩ thầm rằng cũng là đem y phục đã chọn cho nhân viên phục vụ gói lại, móc ra thẻ tín dụng tính tiền.
Đang đợi ở trước quầy hàng, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì mà nở nụ cười.
"Chị đang cười cái gì?"
"Chị nghĩ đến em cùng Thiểu Dương hai người cứ cử chỉ lời nói khách sáo với nhau, đã cảm thấy thật buồn cười, nghĩ thầm các em thật đúng là trời sinh một đôi, đối với tình cảm rất cẩn thận rất kín kẽ, liền nắm tay cũng sẽ không."
"Vẫn chưa tới lúc đó a! Chúng ta cũng mới đi ra ngoài ước hẹn một lần." Phượng Hề nhanh nhạy thông minh giương khóe môi, "Chị cùng lão công nhà chị khó đến lần ước hẹn đầu tiên liền tay nắm tay sao?"
Oa, đổi cô bị phỏng vấn rồi a?
"Bí mật, không nói cho em." Điệp Y tràn đầy sức quyến rũ nữ tính cười.
Lấy về thẻ tín dụng, ba túi đồ to do tài xế Kim trước đem đến trên xe cất đi.
Đi xuống lướt qua một quầy chuyên doanh khác.
Rất không khéo , lại đụng phải Phan Vinh Mỹ đang khoe khoang sắc đẹp phong thái yểu điệu khôn cùng xinh đẹp của cô ta, vấn đề là, đối phương là nhân viên nam mà lại bán đồ mặc ở nhà của phái nữ, hắn là Gay sao?
Quách Phượng Hề xác định lấy chí nghiệp cả đời vì chinh phục đàn ông của chị họ thì không thể nào là Gay được, dụng tâm nghe xong mấy câu đối thoại, quyết định thật nhanh kéo Thẩm Điệp Y hướng bên kia đi. Cô mặc cho cái loại chị họ đó!
"Thế nào?" Điệp Y nghe không hiểu nhiều lắm, chỉ cảm thấy Phan Vinh Mỹ đang tựa như khoe ra cái gì.
"Không có gì, em chỉ là không nghĩ muốn nhúng tay vào chuyện của chị họ em."
Thật mất thể diện, không nói ra miệng.
Chỉ nghe mấy lời, Phượng Hề liền hiểu chị họ lại đang lặp lại chiêu cũ, lấy nhục nhã bạn gái tiềm nhiệm của bạn trai làm thú vui, làm cho đối phương hiểu rõ đàn ông đều sẽ vì Phan Vinh Mỹ mà vứt bỏ bạn gái, thua bởi cô ta là kết quả tất yếu.
Thật sự rất tệ nha!
Phượng Hề thật không rõ chị họ thế nào luôn thích tại trên vết thương của người khác rắc muối vào, làm như vậy có ích lợi gì sao? Phượng Hề từng khuyên qua cô ta một lần, kết quả Phan Vinh Mỹ trái lại tranh công nói: "Chị đây là đang giúp họ nha! Dáng dấp không bằng người liền phải rút kinh nghiệm xương máu, nhanh chỉnh hình! Chị nếu như không ra mặt thị uy một phen, họ làm được không tốt còn muốn treo cổ tự tử đấy, có mấy tên đàn ông rất gian trá, muốn bắt cá hai tay, chị chính là muốn cho họ nhìn rõ sự thật, khác tìm kiếm mùa xuân. Chị làm như thế, hoàn toàn là vì tốt cho bọn họ."
Rắm chó không kêu! Đem bạn trai của người khác quyến rũ tới đây, còn muốn người ta cảm tạ ơn huệ sao? Kém cỏi nhất chính là, cô ta căn bản không tính toán cùng những người đó kết hôn, chỉ là đang "Sưu tập tem" .
"Phượng Hề, em không sao chứ? !" Điệp Y nhìn sắc mặt của cô không tốt.
"Không có việc gì." Phượng Hề cười gượng."Mới vừa rồi em họ em đối với chị nói lời nói một chút không có lễ phép, mong chị không cần để ở trong lòng."
"Chị đã quên rồi a!" Trong mắt cho đến đuôi lông mày của cô ấy tất cả đều là ý cười." Thân thích khiến người chán ghét, mỗi một nhà đều có, tận lực ít tiếp xúc thì tốt rồi!"
Quách Phượng Hề âm thầm thở dài một hơi. Chính là tránh không khỏi cái người ghét kia!
Duy nhất xác định là, Thẩm Điệp Y không phải là chị chồng khiến người chán ghét.
Thẩm đại lão hoàn toàn rõ ràng Thẩm Thiếu Dương là người đàn ông cỡ nào không có tình thú, bởi vì quá giống ông rồi.
Nhưng người già rồi cũng rất muốn ôm chắt trai, suy nghĩ một chút, ông cũng không ôm qua cháu trai, cho nên nhất định phải ôm đến chắt trai. Thẩm đại lão ước gì Thẩm Thiếu Dương lập tức kết hôn, cố tình cháu trai truy phụ nữ động tác chậm như ốc sên.
"Thiếu Dương, không cần ta chỉ bảo cháu truy lão bà như thế nào đi!" Chỉ có hai ông cháu trên bàn ăn quá buồn tẻ, Điệp Y tối hôm qua bị chồng cô ấy đón về, thật hy vọng trong nhà nhanh lên nhiều nữ chủ nhân.
Điệp Y lúc ở nhà, ít nhất ăn cơm không khí rất tốt. Đơn độc cùng Thẩm Thiếu Dương ăn cơm, thật sự làm cho lão nhân gia muốn ăn giảm bớt, tiêu hóa không tốt.
"Truy lão bà?" Thẩm Thiếu Dương chuyên tâm ăn một phần bữa ăn tối kia của mình, giống như nghe đến đầm rồng hang hổ, giương mắt kinh ngạc nhìn ông nội."Cháu cho là ông đã ở trù bị hôn lễ, cháu chỉ phải chờ đợi làm chú rể là tốt rồi."
Thẩm đại lão thiếu chút nữa nghẹn ."Cháu nói những lời này, bất kỳ người phụ nữ nào nghe được đều sẽ hộc máu!"
"Tại sao?"
"Thiểu Dương, cháu không phải là thật nghĩ như vậy chứ?" Cháu trai tốt nhất không phải nghiêm túc.
"Cháu là nghiêm túc. Ông muốn cháu cưới Quách Phượng Hề, cháu liền ngoan ngoãn cưới Quách Phượng Hề, nhanh đưa hôn lễ xử lý một lần, tất cả mọi người bớt phiền."
Thẩm đại lão lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô lực, nhìn chằm chằm cháu trai không biết nên nói cái gì cho phải. Nhớ năm đó lão nhân gia ông cũng là tốn hao tốt một phen tâm huyết mới đuổi kịp lão bà xinh đẹp!
Nếu đàn ông đều giống như Thẩm Thiếu Dương tính tình lạnh chết người, loài người sớm tuyệt chủng.
"Nghe nói một tuần san thương mại bầu bằng phiếu cháu là ‘ người đàn ông cực phẩm’ đệ nhất danh, thật là buồn cười chết người!"
"Vậy cũng không liên quan tới cháu." Thẩm Thiếu Dương chuyên tâm ăn xong cơm.
"Cũng đúng, chuyện không liên quan tới cháu. Đàn ông Thẩm gia một mặt lãnh khốc vô tình, cháu một giọt không rơ rớt di truyền đến, thật đáng mừng!" Thẩm đại lão nghiêm túc như cũ giọng nói lạnh lùng nói: "Nếu như cùng Điệp Y có liên quan, liền liên quan đến cháu đi!"
Gừng càng già càng cay, không tin cháu trai không mắc câu.
Hai hàng lông mày của Thẩm Thiếu Dương nhíu lại một chỗ mà dựng đứng lên ."Điệp Y thế nào?" Đáng chết, Điệp Y đích xác là điểm yếu của anh. Ông nội cáo già muốn làm cái gì?
Thẩm đại lão khẽ hừ lạnh."Nghe giọng điệu của Điệp Y là rất thích Quách Phượng Hề làm em dâu của nó, đáng tiếc theo cái tính tình bất cần đời này của cháu, Quách Phượng Hề tuyệt đối sẽ không gả cho cháu. Ta nên như thế nào cùng Điệp Y nói đây? Không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn nói cho nó biết em trai nó có ‘chứng tình cảm vô năng’ nghiêm trọng, một chút cũng ngại phải theo đuổi phụ nữ, chỉ nghĩ muốn giảm bớt thủ tục trực tiếp đi vào lễ đường. Cháu nghĩ Điệp Y sẽ có phản ứng gì? Cả kinh thất sắc (quá sợ hãi)? Khóc lóc đến ngập bậc tam cấp? Vạn vạn không nghĩ tới em trai mình là một động vật máu lạnh. . . . . ."
"Ông nội?" Cắn răng nghiến lợi.
"Hả?"
"Ông rốt cuộc hi vọng cháu làm như thế nào?"
"Theo đuổi Quách Phượng Hề, khiến con bé đồng ý gả cho cháu."
"Cháu hiểu rồi."
Bỏ lại khăn ăn, Thẩm Thiếu Dương cũng không quay đầu lại đi ra phòng ăn.
Quách quản gia tiến lên dọn dẹp đồ ăn, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, làm như vậy không tốt lắm đâu!"
"Không có biện pháp. Mặc dù là cháu gái rất ngốc , nhưng khi tất yếu lại rất tốt dụng!" Chính Thẩm đại lão cũng cảm thấy buồn cười."Mặc kệ Thiếu Dương oán giận ta như thế nào, ta không thể không làm như vậy. Nhất định phải có một người phụ nữ, vượt qua tầm quan trọng của Điệp Y ở trong lòng nó, nó mới coi là chân chính thành thục lớn lên."
Quách quản gia không nói gì cúi người chào cáo lui.
Thẩm Thiếu Dương bắt đầu liên tiếp ước hẹn với Quách Phượng Hề, ít nhất hai ngày một lần hẹn cô ăn bữa ăn tối, kêu thư ký đặt trước một nhà hàng ăn Pháp nào đó ở tầng , vừa thưởng thức cảnh đêm, vừa hưởng thụ bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Không có người phụ nào sẽ không thích một bộ tạp kỹ lãng mạn này.
Thẩm Thiếu Dương trầm ổn từng bước từng bước bắt lấy được lòng của Quách Phượng Hề!
Nói anh sẽ không theo đuổi phụ nữ? Nói anh có chứng tình cảm vô năng? Anh nhất định khiến ông nội nuốt trở lại những lời không thể đó. Chưa có xem qua heo chạy đường cũng nếm qua thịt heo, những tin tức như thế trên mạng đang trong thời kì thịnh hành, nói rõ chiêu thuật đeo đuổi bạn gái ít nhất liệt vào trang, anh đi chắt lọc tinh hoa , chỉ lấy trọng điểm, cũng đủ dùng rồi.
Chỉ cần dùng tiền xử lý được cũng không phải là việc khó.
Anh là một người đàn ông có lực khống chế mạnh, bất kể chuyện khắc chế mình hoặc chi phối người khác, anh nhất định đem mỗi chuyện làm chủ khống chế đều nắm trong tay.
Nhưng là, lúc cần thiết anh cũng có thể dễ nói chuyện, tốt chung đụng, biến thành một thân sĩ mê người .
Chỉ cần có thể đạt thành mục đích.
Quách Phượng Hề không ngờ tới mình có thể cùng anh tán gẫu nhiều như vậy, cô thất kinh."Anh cư nhiên đọc qua ‘cả vùng đất’, ‘lục uyển thường xuân’, ‘Hồng Lâu Mộng’, ‘Trà Hoa Nữ’. . . . . ."
"Tôi xem ra có vẻ giống người cầm báo tài chính và kinh tế vào sáng sớm phối cơm ăn." Anh tự giễu.
"Thật xin lỗi, tôi cho là anh bận rộn đến độ không có thời gian xem tác phẩm văn học nổi tiếng." Ha ha, cô vội vã cười theo.
Tròng mắt anh chợt lóe ánh sáng nhạt."Thật sự tôi không có thời gian, nói thật, đối với tác phẩm văn học nổi tiếng cũng không hứng thú đọc. Nhưng không có biện pháp, đó là Điệp Y sau khi xem xong gửi tới nước Mĩ cho tôi, nói sợ Trung văn của tôi kém đi, thông điện thoại đường dài khi đó còn có thể đột nhiên khảo tôi, tôi chỉ có nhanh chóng học một lần, tránh cho chị ấy khổ sở."
Chỉ có hai người ước hẹn, "Điệp Y" tên này thường xuất hiện giữa bọn họ.
Cô suy nghĩ một chút."Anh vì Điệp Y, có thể làm đến trình độ gì?"
Anh không chút do dự."Mặc chị ấy cần gì ở tôi thì cứ lấy."
Thật là câu trả lời không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy anh nên may mắn chị ấy không phải một người tùy hứng vô lý, đòi hỏi vô độ."
"Cho nên nói, Điệp Y là phúc báo của tôi." Sáu tuổi khi đó mẹ vì cấp cứu tính mạng của anh mà hy sinh Điệp Y, làm cho trí lực của cô ấy bị hao tổn, cả đời này anh đều thiếu cô ấy.
"Giả sử chị Điệp Y chán ghét tôi, anh còn có thể cùng tôi lui tới sao?" Quách Phượng Hề rất khó không để ý.
"Đương nhiên có thể." Anh không có ngốc như vậy, rơi vào hố bẫy ngôn ngữ."Chỉ có đối tượng kết giao, phụ nữ muốn cùng tôi xây dựng gia đình , tôi sẽ không chịu bất luận kẻ nào chi phối." Gian trá như Thẩm đại lão, dĩ nhiên đem vui buồn của Điệp Y cũng suy tính đi vào, để tránh đưa tới anh phản lại. Trên thực tế, Điệp Y rất ít đi chán ghét một người, này căn bản là vấn đề dư thừa.
"Thật?" Phượng Hề yêu kiều nở nụ cười.
"Muốn tôi lập tức cầu hôn em tôi đều nguyện ý." Nếu cô gái nhỏ thích nghe lời nói, anh nắm bắt được rất khá.
"Không, quá nhanh." Cô giương lên cười, cười đến thật là đẹp.
"Tôi chỉ là muốn bày ra thành tâm của tôi thôi."
Trên thực tế, đây cũng không phải là lời nói dối. Anh thật nguyện ý cùng Quách Phượng Hề kết hôn, có tự tin cùng cô chung đụng hòa thuận, trừ gia thế của cô ra, thì xinh đẹp, trí khôn đều đủ để cùng anh xứng đôi, quan trọng nhất, cô lý tính mà không kiêu căng, trẻ tuổi lại tư tưởng thành thục, sẽ không cố tình gây sự.
Trọng trách trên đôi vai anh quá nặng, phải có một gia đình hòa thuận làm hậu thuẫn.
Phượng Hề hài lòng mỹ mãn rồi. Đối với Thẩm Thiếu Dương kiểu đàn ông coi sự nghiệp là nhất này, có thể nói ra nói như vậy đã thực không dễ dàng, hơn nữa khi hai người ước hẹn, anh luôn là chuyên tâm nhìn cô, sẽ không nhìn nhiều cô em mỹ nữ nào khác lấy một cái.
Tròng mắt cô dí dỏm mà hướng về ngũ quan trên mặt anh nhìn một vòng, tươi cười rạng rỡ."Anh nhất định nghe chán ngán người khác ca ngợi anh là người đàn ông cỡ nào xinh đẹp."
"Xinh đẹp là hình dung cho phụ nữ." Anh khốc khốc khạc ra lời vàng ngọc.
"Không hẳn như vậy, chúng ta không phải sẽ tán thưởng hình dung ‘pho tượng Davy thật là đẹp ! ’ bởi vì quá hoàn mỹ, trực giác sẽ bật thốt lên ‘ quá đẹp ’, cùng từ ‘ thật xinh đẹp ’."
"Tôi chính là người đàn ông ‘ hoàn mỹ ’." Nét mặt ôn hòa bị âm hàn quét xuống thay thế.
"Tôi hiểu rõ, một người thừa kế công ty không có khả năng là dân chúng thuần lương." Phượng Hề không có bị hù đến, cô cũng không phải uổng phí làm con gái của Quách Tùng Diên hai mươi mấy năm.
"Em có thể hiểu rõ, tương lai sẽ là tốt hơn chung đụng."
"Anh lấy nghĩ tới tương lai a?" Rất thẹn thùng đó! Nhanh như vậy liền nhận định cô là bạn đời kiếp này? !
"Em theo tôi nếu là không có tương lai đáng nói, chúng ta sẽ không ngồi chung một chỗ ăn cơm. Ngàn vạn lần không được nói với tôi, em tính toán cùng tôi nói mấy năm yêu nữa rồi mới kết hôn, tôi nhiều lắm là cho em thời gian một năm."
Cô ngẩn người, tỉnh táo lại một chút.
"Thiểu Dương, anh mới hai mươi lăm tuổi, tại sao vội vã kết hôn? Đàn ông điều kiện tốt, không kéo dài tới mấy tuổi là trăm ngàn cái không muốn kết hôn, anh nhưng là phản đạo này mà đi."
Anh tự nhiên sẽ không ngốc đến hướng cô thừa nhận anh lấy hôn sự của mình trao đổi với hôn sự của Điệp Y , anh "Phụng mệnh" muốn nhanh kết hôn. Dù sao sách lược hôn nhân trong giới chính thương có nhiều rồi, chỉ cần nam nữ hai bên cũng không có khuyết điểm trí mạng, không chasnc ghét đối phương là đủ rồi.
Thẩm Thiếu Dương quyết định lấy tình để cảm động.
"Tôi khát vọng có một gia đình bình thường." Nhìn cảnh đêm bên ngoài cao lầu, trên khuôn mặt tuấn dật của anh viết đầy cảm xúc nhưng nhìn không hiểu tâm tình."Phượng Hề, tôi không hề muốn để cho em nhìn thấy điểm yếu của tôi. Tôi sáu tuổi mất cha, tám tuổi mất mẹ, ông nội là người đàn ông mỗi một cái đều thận trọng nghiêm túc, không hiểu được ôn nhu , đối với tôi trừ ra lệnh, yêu cầu, chỉ trích, tôi không cảm thấy sự ấm áp của gia đình, duy nhất có thể an ủi tôi chỉ có chị gái sinh đôi của tôi. Nhưng sự ấm áp đấy cũng không dài lâu, tôi tốt nghiệp tiểu học lập tức bị ông nội đưa ra nước ngoài đọc sách, ở tha hương mặc dù áo cơm không sứt mẻ, nhưng tôi khát vọng cuộc sống gia đình bình thường, lại cơ hồ không thể được." Thanh âm của anh tràn đầy khổ sở.
Những lời thật lòng này không hề giả, chỉ là trên thực tế anh không có yếu ớt như vậy.
Phượng Hề mơ hồ cho anh cảm thấy đau lòng, tuổi thơ của anh rất không vui vẻ đi! Cả cha và mẹ anh đều mất sớm. Đối với cô mà nói là từ nhỏ liền có cha mẹ yêu, gia đình ấm áp, còn đối với Thẩm Thiếu Dương lại thành yêu cầu xa vời.
Không ai bì nổi đàn ông một khi yếu thế, phụ nữ không nhịn được mũi muốn chua xót.
"Thiếu Dương ──"
"Làm ơn không cần đồng tình với tôi, tôi lấy chịu đựng qua giai đoạn kia, trưởng thành rồi." Ánh mắt của anh kiên định được căn bản không cần đồng tình, "Tôi chỉ là muốn cho em hiểu, tôi quyết tâm muốn kết hôn đến từ chính tôi muốn một gia đình bình thường thôi. Vì vậy, tôi đối với xem mắt không chút nào kháng cự, cũng may mắn đối tượng đó là em."
Mặc dù không coi như là lãng mạn tỏ tình, ngược lại khiến Phượng Hề cảm thấy hết sức thiết thực.
Anh nói ra tâm tư này, nguyện ý để cho cô hiểu rõ một mặt khác về anh ──mà người ngoài không biết được có một Thẩm Thiếu Dương thế này. Có lẽ, liền Thẩm Điệp Y cũng chưa từng thấy qua một mặt này của anh.
Phượng Hề nhẹ nhàng nhu hòa ngắm nhìn anh, cảm thấy mình thật sự yêu anh rồi.
Thẩm Thiếu Dương nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, cũng không chán ghét bị ngắm nhìn như vậy.
---- Hết chương ----