Cố Thừa Duật cố nén cơn tức giận, tự nhủ rằng không được nghĩ tới cô nữa. Hắn lúc này mới quay sang Y Nhiên, đưa cô ta tới bệnh viện.
Y Nhiên vừa lo sợ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ đáng thương:
- Duật, anh đang trách cô ấy nên mới ngăn không cho mọi người cứu cô ấy sao? Thực sự là em vẫn ổn, bây giờ anh vẫn nên đuổi theo cô ấy thì hơn.
Y Nhiên tỏ ra ấm ức, tủi thân khóc lóc trong xe của Cố Thừa Duật, nhưng trong lòng lại đắc ý vô cùng. Cố Thừa Duật làm sao có thể đuổi theo Vân Vy được chứ? Huống hồ lúc này Vân Vy còn đang ở cùng Hàn Dạ Ảnh. Quả là một chuyện tốt mà.
Cố Thừa Duật vô thức nắm chặt vô lăng lại, cảnh Hàn Dạ Ảnh làm hô hấp nhân tạo cho Vân Vy lại hiện lên trong đầu hắn. Chết tiệt thật, hắn thật sự ghét cảm giác này. Vì thế nên Y Nhiên dù có giả vờ tới đâu, khóc lóc tủi thân như nào thì Cố Thừa Duật cũng chỉ để lời nói của cô ta ở ngoài tai. Bởi lúc này dường như tâm trí của hắn đã hướng về Vân Vy hết rồi.
Mà Mạc Y Nhiên lại không hề nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Cố Thừa Duật...
...
Bên kia, Hàn Dạ Ảnh đưa Vân Vy về biệt thự riêng của mình, cả người cô ướt sũng, trời lạnh nên cơ thể cô run run. Thấy cô vẫn bất tỉnh, Hàn Dạ Ảnh lo lắng vô cùng. Anh lập tức gọi bác sĩ riêng tới khám cho cô.
- Cô ấy thế nào rồi?
Hàn Dạ Ảnh sốt ruột hỏi, anh chưa bao giờ dám nghĩ rằng lại có ngày mình quan tâm một người phụ nữ như vậy, người ấy lại là vợ của bạn thân mình.
- Vân tiểu thư chỉ bị cảm lạnh thôi ạ, nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ lại.
Bác sĩ trả lời như vậy, Hàn Dạ Ảnh yên tâm hơn, gật gật đầu. Chờ bác sĩ riêng đi hẳn, Hàn Dạ Ảnh mới bước vào bên trong phòng nhìn Vân Vy. Khi nãy giúp việc đã giúp cô thay đồ khô rồi.
Ngắm nhìn Vân Vy, không hiểu sao trong lòng Hàn Dạ Ảnh dâng lên một cảm xúc lạ lẫm, chính anh cũng không biết là vì sao nữa.
Chuyện của Cố Thừa Duật và Y Nhiên, Hàn Dạ Ảnh đương nhiên biết. Từ đầu tới cuối chỉ duy nhất mình Vân Vy không hề hay biết gì mà thôi. Anh không biết nên làm gì để giúp cô nữa, lẽ ra định phớt lờ đi, nhưng thấy Cố Thừa Duật quá đáng như vậy, anh lại không thể chịu nổi.
...
Trời đã khuya lắm rồi, Cố Thừa Duật chỉ gọi về nhà nói là đêm nay có việc không thể về được. Bố mẹ Cố cũng quan tâm hỏi Vân Vy có ở cùng hắn không, Cố Thừa Duật đành nói dối là cô ở cùng mình. Nhưng thực ra là chính hắn cũng không biết cô đang ở đâu nữa.
Chết tiệt, nửa đêm nửa hôm, cô vẫn chưa biết mò về sao? Lại còn ở cùng với Hàn Dạ Ảnh ư? Lòng Cố Thừa Duật lại khó chịu vô cùng.
Nhưng mà tại sao hắn lại thấy khó chịu như vậy chứ?
"Mình còn chưa chơi chán cô ta, bất kì kẻ nào cũng đừng hòng cướp cô ta đi."
Cố Thừa Duật vô thức nắm chặt tay lại thành nắm đấm, ánh mắt hắn chỉ toàn là lửa giận. Hắn lập tức cầm điện thoại lên gọi điện cho thuộc hạ đi tìm kiếm cô. Dù có phải lục tung cả cái thành phố này cũng phải tìm được cô.
Hắn vừa gọi điện xong, Y Nhiên từ đằng sau từ từ ôm lấy hắn. Cô ta rất sợ đêm nay Cố Thừa Duật sẽ đi, sẽ không ở lại với mình:
- Duật, ở lại với em, được không?
Phòng bệnh vip của bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố, Y Nhiên mặc đồ bệnh nhân, yếu ớt cố níu giữ người đàn ông của mình. Cố Thừa Duật cũng không có ý đẩy Y Nhiên ra, chỉ để cho cô ta ôm mình.
- Em đỡ hơn chưa?
Cố Thừa Duật quan tâm hỏi, lúc này hắn mới xoay người lại nhìn Y Nhiên. Nhìn thấy khuôn mặt cô tiều tuỵ, hắn lại đau lòng.
Y Nhiên khe khẽ lắc đầu:
- Em không sao thật mà.
- Là Vân Vy đẩy em xuống?
Cố Thừa Duật hỏi lại lần nữa, hắn muốn một câu trả lời chính xác. Y Nhiên nghe hắn hỏi vậy, tâm tư hốt hoảng. Cô ta ấm ức cúi gằm mặt xuống:
- Anh nghi ngờ là em nói dối sao? Anh không tin em cũng không sao, vốn dĩ kẻ làm người thứ ba như em, không xứng đáng có được điều tốt đẹp gì.
Y Nhiên lau nước mắt, không hề ngẩng đầu lên nhìn Cố Thừa Duật. Tại sao hắn lại hỏi một câu như vây chứ, hắn thật sự không tin cô hay sao?
Trong lòng Mạc Y Nhiên bất an vô cùng...
Cố Thừa Duật không nói gì, hắn nhìn Mạc Y Nhiên chằm chằm, một tay đưa lên nâng cằm Y Nhiên. Chỉ trong chốc lát, ánh mắt hắn loé lên tia phức tạp, rồi lại tối sầm. Biểu cảm này của hắn khiến Y Nhiên hốt hoảng vô cùng:
- Em cũng biết em là kẻ thứ ba?
Mạc Y Nhiên sợ hãi lắc đầu, lẽ nào cô ta đã nói gì chọc giận Cố Thừa Duật rồi sao?
- Duật...em biết lỗi rồi mà...anh...anh đừng giận em có được không?
Cố Thừa Duật vẫn không rời mắt khỏi Y Nhiên, ánh mắt lạnh như băng này khiến cho Y Nhiên sợ hãi. Cố Thừa Duật lạnh nhạt nói:
- Chuyện của anh anh tự biết giải quyết, về sau, không được tìm Vân Vy rồi gây hấn nữa. Anh ghét nhất là phụ nữ ngu xuẩn không hiểu chuyện, hiểu chưa?
Cố Thừa Duật đang ám chỉ tới việc Y Nhiên cố tình khiêu khích Vân Vy. Đối với tính cách của Vân Vy, không thể tự nhiên vô duyên vô cớ đẩy người được, trừ khi là Y Nhiên gây sự trước.
Mạc Y Nhiên lập tức gật đầu lia lịa, rồi lại tỏ ra ấm ức mà nhào vào lòng Cố Thừa Duật:
- Duật, em biết lỗi rồi mà. Chỉ vì em quá yêu anh nên mới lo sợ sẽ mất anh, em rất sợ anh sẽ không cần em nữa.
Nói tới đây, Y Nhiên lại khóc nức nở trong lòng Cố Thừa Duật. Cố Thừa Duật sau khi cảnh cáo Y Nhiên xong, cũng ôm cô ta rồi an ủi. Hôm nay suýt nữa thì Mạc Y Nhiên làm hỏng chuyện tốt của hắn, sao hắn có thể không tức giận được chứ?
Càng tức giận hơn nữa là giờ này Vân Vy còn đang ở chỗ của Hàn Dạ Ảnh, chết tiệt. Hàn Dạ Ảnh có rất nhiều biệt thự, thuộc hạ của hắn tìm nãy giờ mà vẫn chưa tìm ra cô đang ở chỗ nào.
"Vân Vy, cô giỏi lắm, đã bắt đầu biết câu dẫn đàn ông rồi?"
Nghĩ tới cô và Hàn Dạ Ảnh, lửa giận trong người Cố Thừa Duật như bùng lên. Ôm Y Nhiên trong lòng nhưng đầu óc chỉ nghĩ tới một mình Vân Vy mà thôi...
...
Lúc này là h sáng rồi, Vân Vy đột nhiên tỉnh dậy. Cô mở mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà lạ lẫm. Đây là đâu, sao cô lại ở đây?
Vân Vy chỉ nhớ là khi nãy cô đang chìm trong nước, sau đó có một người nào đó nhảy xuống cứu cô...
Cạch!
Cánh cửa phòng lại mở ra thêm lần nữa, là Hàn Dạ Ảnh không yên tâm nên mới bước vào xem cô đỡ hơn chưa. Nhìn thấy cô đã tỉnh và ngồi dậy, anh ta cũng yên tâm hơn:
- Muốn ngủ thêm chút nữa không?
Hàn Dạ Ảnh lên tiếng khiến cho Vân Vy giật mình, tâm hồn đang bay bổng trên mây của cô được một phen hoảng hốt. Cô biết người đàn ông đang ở trước mặt mình là Hàn Dạ Ảnh, bạn thân của Cố Thừa Duật.
Tại sao anh ta lại cứu cô chứ?
Nghĩ tới sự việc khi nãy, lòng cô không khỏi chua xót. Thì ra người mà Cố Thừa Duật lựa chọn, lại là Mạc Y Nhiên. Cô nở nụ cười tự giễu vì sự ngu ngốc của mình:
- Tôi muốn về nhà.
Hàn Dạ Ảnh này tuy là người cứu cô, nhưng anh ta là bạn thân của Cố Thừa Duật, chắc cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.
Nào ngờ Hàn Dạ Ảnh khi nghe cô nói vậy, không chần chừ gì mà lập tức gật đầu:
- Được, để tôi gọi Cố Thừa Duật tới đón cô.
- Không cần, tôi không muốn gặp hắn.
Vân Vy không chịu, quay mặt đi. Hàn Dạ Ảnh liền cười cười:
- Cô yên tâm, Thừa Duật chắc bây giờ cũng biết lỗi rồi. Cô không biết đó thôi, cậu ta đang phái người điên cuồng tìm kiếm cô đó. Thật buồn cười đúng không?
- Tìm...tìm tôi ư?
Vân Vy không thể tin nổi vào tai mình, Cố Thừa Duật thế mà lại phái người đi tìm cô sao? Trong lòng cô như được an ủi thêm một chút.
- Được rồi, vậy tôi chờ hắn ta tới đón.