Kể từ giây phút bóng dáng Cố Thừa Duật khuất dần, địa ngục lại ập tới với Vân Vy một lần nữa. Đã mấy ngày trôi qua, Cố Thừa Duật không hề về nhà, Mạc Y Nhiên cũng ra ngoài cùng hắn. Căn bản là trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ còn mình cô, chỉ còn sự tối tăm lạnh lẽo đến tột cùng.
Mỗi đêm Vân Vy lại mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy cảnh Cố Thừa Duật cùng với Y Nhiên vui vẻ hạnh phúc bên nhau, bọn họ coi cô như không khí, ân ái thật mật cùng nhau.
Trái tim cô đau đớn như bị hàng ngàn kim châm đâm vào, cô tự hỏi vì sao, vì sao Cố Thừa Duật lại đối xử với cô như vậy?
Buổi tối lại ập đến, một mình Vân Vy ngồi ôm mình trong góc phòng, không hề ra ngoài nửa bước. Bởi vì cô sợ bước ra khỏi phòng sẽ gặp những thứ mà mình không nên thấy...
Tiểu An nhẹ nhàng bước vào, bê đồ ăn tới trước mặt Vân Vy:
- Thiếu phu nhân, xin cô hãy ăn chút gì đó đi mà. Cô cứ như vậy, e là sẽ xảy ra chuyện mất.
Tiểu An thực lòng là muốn tốt cho Vân Vy, mấy ngày nay cô đều không ăn gì vào bụng, nhìn cô tiều tuỵ tới nỗi người nhìn vào còn thấy đau lòng. Khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống, mái tóc rối bù...
Tiểu An thật không hiểu vì sao thiếu gia lại nhẫn tâm với thiếu phu nhân như vậy?
Vân Vy nghe thấy có người nhẹ nhàng khuyên bảo mình, cô liền ngước mắt lên nhìn Tiểu An. Nhìn thấy đôi mắt chân thành của cô ấy, cô lại thấy tủi thân. Trên thế giới này, còn bao nhiêu người quan tâm tới cô? Hiện giờ cô chỉ muốn về nhà mà thôi, nhưng tới phương thức để liên lạc với bố mẹ cũng không có.
- Tiểu An, cảm ơn cô. Cô đi trước đi, lát nữa tôi sẽ ăn.
Vân Vy cố tình nói vậy để Tiểu An yên tâm hơn. Lúc này thực sự cô chỉ muốn ở một mình, bộ dạng thảm hại này của cô, cô không muốn để cho người khác nhìn thấy.
Tiểu An nghe vậy thì thở phảo nhẹ nhõm, may mà thiếu phu nhân còn nhận ra cô là ai. Mấy ngày nay, Vân Vy thực sự không nhận ra Tiểu An luôn, không biết là cô bị sao nữa. Hôm nay Vân Vy tỉnh táo hơn thường ngày, Tiểu An vui mừng vô cùng.
Biểu hiện của Vân Vy như vậy thật sự rất đáng lo ngại, nhưng Cố Thừa Duật còn chẳng thèm nhìn mặt cô lấy một lần. Lúc hắn trở về nhà thì cũng chỉ là lấy một số tài liệu quan trọng mà thôi, căn bản là không hề vào phòng xem Vân Vy thế nào.
Đợi Tiểu An bước ra ngoài hẳn, Vân Vy lại ôm mình lại tiếp tục khóc. Cô không rõ mấy ngày nay mình sống thế nào nữa, chỉ biết là trái tim cô lúc nào cũng âm ỉ đau đớn. Cô cũng đã từng nghĩ tới việc tự tử, nhưng lời nói của Cố Thừa Duật lại văng vẳng bên tai:
"Cô mà dám nghĩ xuẩn, đừng trách tôi vô nghĩa với bố mẹ cô."
Câu nói này liên tục văng vẳng bên tai cô suốt mấy ngày nay. Cô không biết câu nói này là mình mơ thấy, hay là Cố Thừa Duật đã từng cảnh cáo cô như vậy nữa. Cô thực sự không nhớ gì cả, đầu đau như búa bổ.
...
Biệt thự Vân gia...
Đã qua mấy ngày rồi, tin tức mới truyền tới tai Vân Húc. Nghe nói và Vân thị đã được sáp nhập vào Cố thị, bị xoá tên khỏi thương trường mãi mãi. Vân Húc vô cùng sốc, nhưng lại cố giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh.
Không thể nào, sao chuyện này có thể xảy ra được chứ? Phải hỏi lại Cố Thừa Duật, nhất dịnh phải tới gặp hắn ta. Lúc đó hắn nói là có cách mà, tại sao lại thành ra như này cơ chứ?
Vân Húc không muốn để cho vợ lo lắng nên tạm chời chuyện này chưa nói với bà Vân. Ông tự mình tới trụ sở chính của tập đoàn Cố thị để gặp Cố Thừa Duật. Tới nơi thì là lúc hắn ta đang họp, ông phải ngồi chờ ở phòng chờ suốt giờ đồng hồ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Thừa Duật mới bước ra, Mie theo sau báo cáo:
- Cố tổng, Vân lão gia tới đây muốn gặp anh ạ.
Cố Thừa Duật khẽ nhíu mày:
- Tới lâu chưa?
- Chờ khoảng tiếng rồi ạ.
Mie thành thật trả lời.
Cố Thừa Duật không nói gì, lập tức bước nhanh về phía phòng chờ. Dẫu sao Vân Húc cũng là bố vợ hắn, để ông ấy phải chờ lâu như vậy quả là không hay chút nào.
Bước vào phòng chờ, chỉ có mình Vân Húc ngồi đấy. Ông vừa thấy Cố Thừa Duật bước vào thì đã lập tức đứng lên hỏi:
- Con rể, con họp xong rồi sao?
Cố Thừa Duật gật gật đầu, định hỏi thăm sức khoẻ Vân Húc thì ông lại tiếp tục nói:
- Chuyện của Vân thị là thế nào hả con? Liệu có phải là nhầm lẫn gì không?
Câu nói này khiến cho Cố Thừa Duật khựng lại, vốn định hỏi thăm sức khoẻ của bố mẹ vợ như nào, nhưng câu nói của ông đã khiến cho mọi ý định của Cố Thừa Duật tiêu tan hết.
Thì ra là Vân Húc đã biết chuyện rồi sao, tin tức cũng nhanh thật. Suýt chút nữa là hắn quên mất, mình là một người con rể "bất hiếu".
Cố Thừa Duật liền ngồi xuống ghế sofa đối diện Vân Húc, gọi người mang cà phê vào đây. Một lúc sau, hắn mới nhìn sang Vân Húc:
- Bố biết chuyện rồi sao?
Cố Thừa Duật thờ ơ hỏi, ngữ điệu y như người xa lạ nói chuyện với nhau. Vân Húc nhất thời không thể tin nổi vào tai mình, ông cứ ngỡ chuyện này chỉ là Cố Thừa Duật đang giỡn mà thôi. Hôm đó Cố Thừa Duật đã hứa thế nào, sao giờ có thể trở mặt được chứ?
- Sao con lại nói thế? Thừa Duật, đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải mấy lão cổ đông đó làm khó con không?
- Không phải, là chủ ý của con.
Cố Thừa Duật thản nhiên nhấp ngụm cà phê, rồi lại tươi cười nhìn Vân Húc:
- Bố yên tâm, Vân thị đang rất ổn định...
- Không phải, ý ta nói chuyện sáp nhập Vân thị là sao?
Vân Húc cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh, đứng phắt dậy chất vấn Cố Thừa Duật. Thái độ thờ ơ này của hắn khiến ông không hài lòng một chút nào cả.
Cố Thừa Duật chỉ khẽ cười:
- Chuyện y như bố nói ấy, còn gì thắc mắc sao? Còn nữa, mấy lão già của Vân thị kia cũng theo con hết rồi, bố yên tâm, bọn họ không hề làm khó con.
Đoàng đoàng!
Câu nói của Cố Thừa Duật như sét đánh ngang tai Vân Húc, ông vô cùng sốc tới nỗi há hốc mồm trợn mắt, không thể nào nói thêm được một câu nào nữa.
Ông Vân cố hít thở, lấy lại bình tĩnh một lần nữa:
- Sao...sao con lại có thể làm vậy...? Con...con...
- Bố à, cái này là con đang giúp Vân Vy mà thôi. Huống hồ là cô ấy tự nguyện kí vào đây, đâu thể trách con được.
Cố Thừa Duật nói như thể đây là một điều hết sức hiển nhiên, mang giấy tờ có chữ kí của Vân Vy ra cho Vân Húc xem. Vân Húc trợn mắt cả kinh, đây quả thực là chữ kí của Vân Vy.
Không thể nào, nhất định có nhầm lẫn gì đó thôi. Vân Húc vẫn chưa muốn tin rằng đây là sự thật...
- Vy Vy đâu, con gái ta đâu? Ta muốn gặp nó...
Chuyện này phải hỏi lại Vân Vy, nhất định phải hỏi lại để làm rõ mọi chuyện. Ông không tin con gái mình lại ngốc nghếch tới nỗi tự mình kí vào văn bản chuyển nhượng công ty này.
Nhắc tới tên Vân Vy, Cố Thừa Duật chỉ cười lạnh. Hắn lại tao nhã nhấp thêm một ngụm cà phê, ánh mắt sắc lạnh nhìn Vân Húc:
- Con gái cưng của bố ngoại tình với bạn thân của con, bố nói xem con nên làm gì với cô ta đây, hả?
Vân Húc lại được một phen cả kinh...
Cố Thừa Duật lại tiếp tục nói:
- Con không muốn tính toán với cô ta, tạm thời chỉ cấm túc cô ta mà thôi. Ngay cả bố hay mẹ, cũng không được phép gặp cô ta.
Nghe tới đây, Vân Húc đã không còn có thể giữ nổi bình tĩnh nữa. Ông trở nên khó thở, lập tức ngã xuống sàn nhà.
Cố Thừa Duật có chút lo lắng, lập tức gọi người tới đưa ông Vân tới bệnh viện.