Tới chiều, Tiểu Nghiêm mãi vẫn chưa ra khỏi phòng. Vân Vy lo lắng tới gõ cửa phòng con:
- Tiểu Nghiêm, con mở cửa cho mẹ.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, Vân Vy lại gõ cửa thêm một lúc nhưng mãi không thấy Tiểu Nghiêm ra mở cửa.
Lúc này cô mới mở cửa bước vào, phát hiện ra cửa không có khoá, và bên trong phòng trống không không có ai.
Vân Vy vừa tức giận nhưng cũng lo lắng không kém, cô lập tức chạy xuống dưới nhà, lái xe đi tìm con. Mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng Vân Vy đoán rằng Tiểu Nghiêm chỉ có thể tới biệt thự Cố gia mà thôi. Bởi vì Giai Tuyết là người bạn duy nhất của thằng bé.
Xe ô tô hướng thẳng tới biệt thự Cố gia...
Khi tới nơi, thấy cổng không khoá, vệ sĩ cũng không có, Vân Vy liền hùng hổ xông vào. Cô không cần phải cất công chạy đi đâu tìm cả. Vừa mới bước tới phòng khách thì cô đã nhìn thấy Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết đang cùng nhau ăn đồ ăn vặt, rồi lại chơi đồ chơi. Nhìn hai đứa nhóc dễ thương đang chơi vô cùng vui vẻ, Vân Vy ngẩn người đứng bên ngoài nhìn hồi lâu.
Hai chân Vân Vy cũng khựng lại, cảnh tượng này khiến cho trái tim cô nhói đau. Cô nhớ tới trước kia cô và Phương Hà cũng từng chơi rất thân như vậy. Tiểu Nghiêm còn nhỏ nhưng chưa bao giờ từng bỏ rơi bạn bè của mình, cô cảm thấy chính bản thân mình còn chưa bằng đứa trẻ tuổi nữa.
Cô rất ích kỉ đúng không? Hai đứa nhóc còn nhỏ không hiểu chuyện, vậy mà người lớn cứ tìm đủ mọi cách để chia cắt hai đứa nó. Tiểu Nghiêm chỉ có duy nhất một người bạn là Giai Tuyết, và Giai Tuyết cũng vậy. Vân Vy vẫn đứng ngây người, lúc này cô đã mềm lòng thật rồi, cô thật sự không nỡ bước tới lôi Tiểu Nghiêm về nhà.
- Em cũng nghĩ như tôi đúng không?
Đột nhiên giọng nói trầm thấp của Cố Thừa Duật vang lên ngay sau lưng Vân Vy, khiến cho cô giật mình vô cùng. Cô theo phản xạ mà quay người lại, đối mặt với Cố Thừa Duật rồi cô thật sự không biết nên nói gì nữa.
Cô nên làm gì đây, bỏ chạy ư? Nghe có vẻ ngu ngốc quá.
Vân Vy thất thần đứng bất động. Cố Thừa Duật đột nhiên hỏi:
- Vết bỏng của em sao rồi?
Vân Vy lúc này mới giật mình, cô lập tức lắc đầu:
- Đỡ nhiều rồi.
Hôm nay cô mặc váy dài qua đến đầu gối, đương nhiên có thể che hết đi vết bỏng trên đùi. Cố Thừa Duật gật đầu, sau đó hắn không nói gì thêm nữa.
Vân Vy lại quay người lại ngắm nhìn Tiểu Nghiêm. Cô đang nghĩ mình có nên phá lệ một lần, đồng ý để cho Tiểu Nghiêm chơi cùng Giai Tuyết không? Giai Tuyết là một cô bé ngoan, cô bé không hề có tội tình gì ở đây cả. Lỗi là ở người lớn mà thôi.
Vân Vy khẽ thở dài. Cố Thừa Duật vẫn đứng ở ngay đằng sau cô, liền hỏi:
- Sao vậy?
Vân Vy lắc đầu:
- Không có gì, mà anh không đi làm sao?. ngôn tình hay
Khi nãy thấy Cố Thừa Duật ở đây Vân Vy đã giật hết cả mình, cô nghĩ bình thường giờ này Cố Thừa Duật phải ở công ty mới đúng. Trước kia khi chưa ly hôn, có bao giờ hắn về nhà sớm như vậy đâu.
Cố Thừa Duật nhìn Vân Vy chằm chằm, lát sau mới trả lời:
- Mấy ngày nay tôi không tới công ty.
- À, vậy sao?
Vân Vy cảm thấy mình như bị điên rồi, tại sao lại chủ động nói chuyện vu vơ với Cố Thừa Duật chứ? Lúc này cô chỉ muốn lập tức chạy trốn, nhưng vì Tiểu Nghiêm còn ở đây nên cô không thể đi được. Và cô cũng không nỡ bước tới kéo Tiểu Nghiêm về vào lúc này.
Cố Thừa Duật im lặng quan sát Vân Vy rồi quay sang Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết ở phía xa xa. Cả hai cứ đứng như thế, không ai nói gì với nhau nữa.
Trời đã tối từ khi nào rồi...
Vân Vy sực nhìn lên đồng hồ của mình, cô vội vã bước tới chỗ Tiểu Nghiêm:
- Tiểu Nghiêm.
Tiểu Nghiêm nhìn thấy Vân Vy ở đây, thằng bé vui vẻ reo lên:
- A, mẹ tới rồi.
Rồi Tiểu Nghiêm chạy tới ôm chân Vân Vy, Giai Tuyết cũng có chút sợ sệt mà len lén nhìn Vân Vy. Cố Thừa Duật thì chầm chậm bước tới
Tiểu Nghiêm hôm nay vô cùng vui vẻ:
- Mẹ ơi, mẹ thấy con giỏi chưa? Con tự tới thăm bạn Giai Tuyết đó, con còn mang đồ ăn vặt tới cho Giai Tuyết nè.
Vân Vy nghe con vui vẻ kể thành tựu của mình, không hiểu vì sao cô lại muốn khóc. Cô theo phản xạ mà lén liếc nhìn Cố Thừa Duật một cái, thấy hắn cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Vân Vy hoảng loạn lập tức ngồi xuống ôm Tiểu Nghiêm, cô xoa đầu thằng bé:
- Con ngoan, chúng ta về nhà thôi.
Cô sợ cô còn ở lại thêm chút nữa, nước mắt sẽ không thể kiềm được mà rơi xuống. Đúng vậy, là cô đã dạy Tiểu Nghiêm là không được bỏ mặc bạn bè của mình, phải luôn quan tâm bạn bè. Thế nhưng bây giờ đứng trước mặt Cố Thừa Duật, cô có tư cách gì mà nói về chuyện đó chứ?
Thật nực cười đúng không, một kẻ bội bạc với bạn bè như cô lại đi dạy con là không được phép bỏ mặc bạn bè dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Phải chăng nếu như năm đó cô hiểu được đạo lí này, Phương Hà có lẽ bây giờ vẫn vui vẻ sống tốt, cô và Cố Thừa Duật cũng sẽ không ly hôn.
Nhưng tất cả mọi chuyện đã là quá khứ rồi, muốn quay trở lại cũng không được. Hối hận ư? Cũng vô ích mà thôi.
Cố Thừa Duật nhìn Vân Vy, thấy cô định dắt tay con bỏ đi, hắn đột nhiên lên tiếng:
- Đã cất công tới rồi thì ở lại ăn bữa tối rồi hẵng đi cũng không sao.
Vân Vy khựng người lại, lập tức cô muốn từ chối. Nhưng mà thằng bé Tiểu Nghiêm lại nhanh hơn cô một giây, thằng bé vui vẻ quay người lại:
- Vâng ạ, con rất thích ăn đồ ăn ở đây ạ.
Con cũng tham ăn y chang như mình vậy, Vân Vy có chút xấu hổ không biết nên giấu mặt vào đâu. Khoé môi Cố Thừa Duật khẽ cong lên cười, Vân Vy ngẩng đầu lên và vô tình bắt gặp nụ cười của hắn.
Trái tim cô khẽ đập mạnh, hoảng loạn.
Cô bị sao vậy chứ? Tại sao trong lòng vẫn rung động mãnh liệt thế này?
Tiểu Nghiêm không biết đã chạy tới chỗ Cố Thừa Duật từ lúc nào rồi, thằng bé kéo lấy tay hắn, nũng nịu:
- Chú đẹp trai ơi, đồ ăn nhà chú ngon ơi là ngon luôn. Mẹ cháu không biết nấu ăn đâu, bây giờ về nhà chỉ toàn ăn mì mà thôi.
Vân Vy giận tím mặt, cô định chạy tới kéo tay Tiểu Nghiêm thì lại nghe Cố Thừa Duật cười nói:
- Vậy sao? Tội nghiệp thế.
- Cố Thừa Duật, anh đửng có cố tình...
Vân Vy vừa tức giận nhưng cũng vừa xấu hổ. Con với chả cái, tại sao lại phốt mẹ trước mặt chồng cũ của mẹ cơ chứ?
Nụ cười trên môi Cố Thừa Duật càng nồng đậm, hắn chăm chút nhìn cô:
- Vân Vy, năm rồi mà em vẫn chưa học xong khoá học nấu ăn sao?
- Tôi thế nào kệ tôi.
Vân Vy tức giận nên có hơi lớn tiếng. Cố Thừa Duật khẽ cười:
- Được rồi, giữa chúng ta không còn gì cần phải giấu giếm nữa. Em không cần ngại.
Vân Vy bĩu môi quay sang chỗ khác, không muốn quan tâm tới Cố Thừa Duật nữa. Thật là tức chết đi được, biết thế khi nãy đã dẫn Tiểu Nghiêm đi từ lâu rồi.
Cố Thừa Duật không nói đùa nữa, hắn bước vào bếp tự làm đồ ăn. Từ khi nãy hắn đã cho Tiểu An về sớm rồi, cho nên bây giờ không đích thân vào bếp cũng không được.
Một lát sau, tất cả ngồi trên bàn ăn, bầu không khí có chút kì quặc. Vân Vy nào còn tâm trạng để mà ăn cơ chứ? Cô chỉ biết chống tay lên cằm nhìn Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết. Thi thoảng...cô lại lén liếc nhìn Cố Thừa Duật.