Sau khi đưa Tiểu Nghiêm về biệt thự Cố gia, Giai Tuyết rất vui. Cố Thừa Duật cũng trấn an Tiểu Nghiêm nói rằng mấy ngày nữa sẽ đưa mẹ Vân Vy về nhà, Tiểu Nghiêm liền vui vẻ vâng lời hắn.
Mạc Y Nhiên nhìn hai đứa nhỏ chơi cùng nhau, cô ta không cam tâm lắm nhưng vẫn phải chịu đựng. Lần trước Cố Thừa Duật vừa cảnh cáo cho nên Mạc Y Nhiên không dám manh động. Phong Ức vẫn đang điều tra về thân thế của Tiểu Nghiêm, nhưng nay vẫn chưa có kết quả. Mạc Y Nhiên vô cùng sốt ruột.
Buổi chiều tối, Cố Thừa Duật gọi điện về nói hôm nay hắn bận xã giao cho nên không thể về nhà được, dặn dò Giai Tuyết và Tiểu Nghiêm phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn. Tiểu Nghiêm là một cậu bé hồn nhiên vô tư, thằng bé chẳng sợ Mạc Y Nhiên một chút nào. Giai Tuyết cũng cảm thấy bản thân mình đã có chỗ dựa dẫm, cho nên cũng không nhút nhát như trước nữa.
Có vệ sĩ và người hầu canh chừng, Mạc Y Nhiên dù có muốn giở trò cũng khó, đành buồn bực nhốt mình trong phòng để nghĩ cách thực hiện kế hoạch của mình. Lần trước Hắc Sát có gợi ý là bỏ thuốc Cố Thừa Duật, nhưng từ đó tới giờ vô ta vẫn chưa có cơ hội được gần gũi Cố Thừa Duật nữa.
Mạc Y Nhiên chỉ biết ngậm ngùi ôm cục tức mà không thể làm gì được.
...
Bữa tiệc xã giao kết thúc, Cố Thừa Duật nhìn đồng hồ đã h sáng. Hắn uống hơi quá chén cho nên bây giờ cảm thấy nhức đầu vô cùng.
Bước vào xe ô tô, Cố Thừa Duật khẽ xoa xoa mi tâm cho tỉnh táo. Ôn Hằng nhìn Cố Thừa Duật qua gương chiếu hậu nhưng không dám lên tiếng. Mãi một lát sau Cố Thừa Duật mới nói:
- Tới chỗ của Vân Vy đi.
Có rượu vào người, đột nhiên hắn nhớ cô quá. Không biết cô một mình ở cái biệt thự đó thế nào rồi, liệu cô có gặp ác mộng không?
Cố Thừa Duật nhớ tới Vân Vy của năm trước, đêm nào hắn không về là cô lại gặp ác mộng, càng nghĩ càng xót xa.
Ôn Hằng lập tức lái xe đi. Mấy ngày nay Vũ Luận ở bệnh viện nên Ôn Hằng phụ trách cả lịch trình hàng ngày của Cố Thừa Duật.
Xe ô tô lặng lẽ đi trong màn đêm. Mãi khi tới nơi, Cố Thừa Duật mới mở mắt ra. Hắn kêu Ôn Hằng về trước đi và tự mình bước vào.
Biệt thự to lớn chìm trong bóng đêm, không một chút tiếng động nào, giống như là không có sự sống ở đây. Hôm qua Cố Thừa Duật đưa Vân Vy tới, cô cứ như người vô hồn mà không nói gì cả. Hắn đã thuê người giúp việc để chăm sóc cô, nhưng hiện giờ là h sáng nên biệt thự chỉ còn sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
Bước chân của Cố Thừa Duật nhanh hơn, hắn mở cửa bước vào phòng cô. Chậm rãi bước lại về phía giường, Cố Thừa Duật ngồi xuống ngắm nhìn Vân Vy đang ngủ say. Thấy cô hơi nhíu đôi mày thanh tú lại, hắn liền đưa tay lên xoa xoa đầu cô.
Được an ủi vỗ về, Vân Vy vô thức dụi đầu vào bàn tay Cố Thừa Duật, mi tâm cũng giãn dần ra. Mấy ngày nay cô thực sự rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc để quên đi tất cả. Nhưng dù có ngủ say cỡ nào đi chăng nữa thì ngày hôm sau tỉnh dậy mọi thứ vẫn như vậy mà thôi.
Cố Thừa Duật thấy cô dụi đầu vào tay mình, lòng hắn rung động mãnh liệt. Hắn không thể kiềm lòng được liền cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh. Cô liền thuận thế gối lên tay hắn trong vô thức.
Cố Thừa Duật mỉm cười, khẽ vuốt tóc cô. Hắn không cảm thấy buồn ngủ chút nào, chỉ muốn cứ như vậy ngắm nhìn cô tới sáng.
Màn đêm dần trôi qua...
Vân Vy tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, cô cứ là nghĩ đêm qua mình sẽ gặp ác mộng và không thể nào chợp mắt được. Nhưng không ngờ cô lại ngủ rất ngon, ngủ một mạch tới sáng luôn.
Vân Vy khẽ dịch người, lập tức nằm trọn trong vòng tay ấm áp nào đó, mùi hương nam tính đầy quen thuộc bao vây lấy cô. Cô giật mình quay người lại, lúc này mới nhìn thấy Cố Thừa Duật đang nằm bên cạnh mình. Hắn mở mắt nhìn cô, sau đó siết chặt vòng tay mình ôm trọn lấy cô:
- Còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi.
Vân Vy cố ngăn bản thân mình kinh hãi, cô nhìn chằm chằm Cố Thừa Duật, yếu ớt cất giọng:
- Sao anh lại ở đây?
Cô theo phản xạ mà muốn đẩy Cố Thừa Duật ra, nhưng ngược lại hắn càng ôm cô chặt hơn. Hắn sẽ không bao giờ buông tay cô lần nữa:
- Nghe lời anh, ngủ thêm chút nữa.
Cố Thừa Duật một tay vẫn ôm cô thật chặt, một tay giơ lên vuốt mái tóc cô, sau đó cúi xuống dịu dàng hôn trán cô. Vân Vy khẽ nhắm mắt lại, nhưng cô không phản ứng gì. Cô chẳng còn hơi đâu mà tranh cãi với hắn, mấy ngày nay cô cũng đã đủ mệt rồi.
Vân Vy sợ bản thân sẽ lại mềm lòng trước sự dịu dàng của Cố Thừa Duật, cho nên cô đã lập tức nhắm mắt đi ngủ. Chỉ cần ngủ say là sẽ không cảm nhận được gì nữa.
Cố Thừa Duật khẽ cười, vỗ về cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Hắn chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ bình yên ngủ của cô, trong lòng hạnh phúc khôn nguôi.
Mãi một lát sau, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không gian yên tĩnh. Cố Thừa Duật mới nhẹ nhàng buông cô ra, rời khỏi giường và nghe điện thoại.
Một lát sau quay lại, thấy cô vẫn đang ngủ ngon, Cố Thừa Duật liền vuốt ve mái tóc mềm mại của cô rồi nhẹ nhàng đắp chăn lại, sau đó hắn mới lặng lẽ rời đi.
...
- Các người là ai, mau buông tôi ra!
Mạc Y Nhiên hét lên ầm ĩ, cố gắng giãy giụa khỏi đám người mặc áo vest đen. Nhưng bọn họ vẫn lạnh lùng vô cảm lôi cô ta lên xe, coi như không nghe thấy gì.
Khi xe tới nơi, Mạc Y Nhiên bị lôi ra khỏi xe và bị đẩy ngã xuống nền. Mạc Y Nhiên tức giận trừng mắt với đám người dám thô lỗ lôi với mình:
- Các người có biết tôi là ai không? Các người dám động vào tôi ư?
Nhưng đám người đó vẫn im lặng và tự động xếp thành hai hàng ngay ngắn. Mạc Y Nhiên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn mọi thứ trước mặt mình, khuôn mặt cô ta lập tức biến sắc.
- Duật...anh...anh...?
Mạc Y Nhiên hoảng sợ vô cùng, cô ta không dám tin rằng người đứng đằng sau đám người mặc áo vest đen kia chính là Cố Thừa Duật. Rõ ràng hôm qua mọi thứ vẫn bình thường, tại sao hôm nay lại...
Cố Thừa Duật lạnh lùng nhìn Mạc Y Nhiên, ánh mắt lạnh lẽo này khiến cho Mạc Y Nhiên hốt hoảng. Một loại áp lực vô hình ập tới, như sẵn sàng muốn bóp nát cô ta.
Mạc Y Nhiên run rẩy bò tới chạm vào ống quần Cố Thừa Duật, nhưng lập tức bị đá ra một cách tuyệt tình.
- Duật...anh làm sao vậy?
Cố Thừa Duật chỉ hơi nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo như thần chết toả ra. Sau đó mọi thứ chỉ còn sự chết chóc bao trùm lấy:
- Làm sao? Làm gì cô phải tự biết, sao lại hỏi tôi?
Ngay cả giọng nói của hắn cũng lạnh lẽo như gió từ địa ngục thổi tới, Mạc Y Nhiên lần này không dám đánh cược nữa. Bởi cô ta ý thức được rằng sự việc này vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức Cố Thừa Duật có thể ra tay giết người ngay lập tức.
Mạc Y Nhiên chột dạ, cô ta không biết rốt cuộc Cố Thừa Duật đã phát hiện ra những gì rồi? Nhưng làm sao có thể phát hiện ra sơ hở cơ chứ, rõ ràng cô ta đã tiêu huỷ mọi chứng cứ rồi mà.
- Duật, anh đừng doạ em có được không? Em...em không hiểu anh đang nói gì...
- Phải không?
Cố Thừa Duật lúc này mới đứng dậy, từ từ bước lại về phía Mạc Y Nhiên. Hắn ngồi xuống, đưa tay bắt lấy cằm cô ta, nâng lên:
- Vậy tôi sẽ từ từ nói cho cô biết!