Một màng đêm đen tối ngự trị cả một bầu trời rộng lớn,trên trời không có một gợn mây đen sao trời như trăng ngàn mũi tên nhắm thẳng mặt đất như muốn rơi xuống...Tại một khu khu biệt thự lớn nằm dưới một ngọn đồi từng là một nơi đông đúc người với những ánh đèn hoa lệ bây giờ đã trở thành một vùng hoang toàn đổ nát và nơi đó không phải nơi nào xa lạ chính là biệt thự Triệu gia..
Nó một mình đứng trước căn biệt thự lớn đổ nát không còn một bóng người,bàn tay lạnh lẽo khẽ nắm chặc khẩu súng màu bạc trong tay khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt tím vô hồn cũng nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước không nói một lời vào rồi sau đó thì lạnh lùng bước đi căn biệt thự lớn cũng đột nhiên nổ tung cháy đỏ cả một vùng..Nó bước đi mà lòng căn hận không nói nên lời bởi sự sơ xuất của nó mà đã khiến lão cáo già Triệu Tĩnh Du chạy thoát nhưng dù lão ta có chạy đến chân trời góc bể nó cũng sẽ tìm ra sẽ tìm ra..
Cứ thế hơn nữa tháng đã trôi qua mà nó vẫn chưa tìm thấy lão ta,công việc của nó cũng rất ngày một tăng lên ban ngày lo cho TĐ Queen để lấy lại vị trí đứng đầu của mình,ban đêm lại trở về với cuộc sống lính đánh thuê của mình tại Black roses cứ thế cuộc sống tẻ nhạt của nó vẫn tiếp diễn như một chương trình đã được lập trình sẵn
-Chủ tịch.._Zi,Wi và Sun bước vào căn phòng của nó nghiêm giọng nói còn nó thì vẫn như cũ ngồi trước chiếc máy tính rất lâu sau mới ngước mặt lên
-Có chuyện gì?_Âm thanh lạnh lùng chứa đựng đầy sự mệt mỏi của nó vanh lên khẽ làm cho người cảm thấy đau lòng bởi bọn họ đều là những người được nó giúp đở,cứu sống và cùng nó lớn lên nên họ rất buồn khi nó trở thành con người như vậy.Nhất là Sun anh rất đau lòng tưởng chừng như trái tim mình co thắt lại khi nhìn về phía người con gái cô đơn và lạnh lùng đó người anh coi trọng hơn cả mạng sống của mình ngày một gày gò đi vì công việc
-Có tin tức báo về..Triệu Tĩnh Du đang ở Việt Nam.._Wi nhẹ nhàng nói còn nó rất nhanh đôi mi dài đã run lên khi nghe từ VN,sao lại là VN.. hồi lâu nó mới trở lời mọi người
-Được chuấn bị máy bay tiếng sau khởi hành về VN_Nó lạnh lùng nói sau đó đứng dậy bước vào phòng trong,Sun cũng nhẹ nhàng đi theo nó..
-Em mệt à?_Sun nhẹ nhàng trả lời còn nó thì chỉ khẽ cười đưa ban tay thon dài lên rờ khuôn mặt Sun một khuôn mặt trắng trẻo và không một tỳ vết ngay cả vết sẹo dài trước đây của anh cũng không còn bởi vì nó đã vì anh trong suốt tháng dài tần mẫn cứ mỗi đêm lại nhốt mình trong phòng thí nghiệm chế tạo ra không biết bao nhiêu loại thuốc để có thể chữa lành vết sẹo trên mặt anh
-Đã khỏi rồi nhỉ...anh à em nghỉ ngủ chút lác sau anh gọi em nha.._Nó cười trừ nóibsau đó quay lưng tiến đến bên cạnh chiếc giường rồi từ từ nằm xuống còn Sun anh vẫn đứng đó bất động nhìn người con gái yếu ớt luôn tỏ ra mạnh mẽ ấy mà nước mắt lại rơi ra khỏi khóe mi..
Khoảng tiếng đồng hồ sau..
Tiếng động cơ máy bay rầm vang cả một vùng trời lớn,nó,Sun,Zi,Wi và cả Kiên đã ngồi yên vị trên máy bay rồi rất nhanh chiếc máy bay đã rời khỏi sân thượng to lớn của tòa nhà Black Roses đưa người rời đi trở về với nơi bắt đầu nơi mà cả nó,Sun,Wi,Zi và Kiên đều không bao giờ muốn quay trở lại..VN mảnh đất của nỗi đau....
Sau khoảng thời gian dài thì giờ đây cả người đã đặt những bước chân đầu tiên trên mảnh đất Việt Nam,chân bước đi mà tưởng chừng như có một tảng đá lớn kéo lại phía sau khiến cả đều cảm thấy mệt mỏi và chán nản...
Cả người vừa bước xuống sân bay SXZ đã trở thành tâm điểm chú ý mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái mặc đồ đen và chàng trai cũng mặc đồ đen ai náy cũng là trai đẹp gái xinh nhưng trên khuôn mặt ai cũng chứa dựng sự lạnh lùng nhất định và người đáng sợ nhất khiến người ta phải khiếp đản trước đôi mắt tím lạnh không đáy chính là nó Hoàng Nguyệt Anh nó đã trở lại cũng chính tại nơi này trước đây nó cũng đã cùng hắn bước đi...
lác sau đó người đã có mặt ở tổng chi nhánh TĐ Black Roses ở VN
-Lão ta đang ở đâu?_Nó lạnh lùng hỏi làm tên quản lý chi nhánh ở VN sợ run cả người lắp bắp nói không ra lời..
-Nói..._Nó lạnh lùng quát đôi mắt tím bên trong chiếc mặt nạ chứa đầy những tia máu nhưng rất nhanh đã được Sun xoa diệu,anh nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai nó giúp nó bình tĩnh lại,nhưng khi thấy hành động thân mật của Sun trái tim của ai kia lại run lên từng cơn đau đớn
-Ở khu ZSZ nhưng lão ta rất nhanh đã chuyển địa bàn khiến chúng tôi mất giấu...nhưng lão vẫn chỉ lãn vãn ở Sài gòn như đang tìm kiếm thứ gì đó..._Tên quản lý bình tĩnh lại từ từ nói nó cũng rất nhanh ngồi xuống chiếx ghế CT đăm chiêu suy nghĩ sau đó không nói không rằng bước nhanh đi khiến ai ai trong phòng đều cảm thấy khó hiểu nhưng không ai giám nói lời nào chỉ có thể lẳng lặng quan xác nó..
...
-Vèooooooo....Ghítttttttt..._ chiếc lamborghini màu đen bóng dừng trước sân trường Kingdom khiến mọi học sinh trong trường đều phải quay đầu lại nhìn chiếc siêu xe và xem kẻ sang chảnh nào là chủ nhân của chiếc xe kia...
Từ trên chiếc xe người trên thân thể mặc cây đen ôm sát mái tóc đen dài tung bay trong gió đôi mắt tím vô cảm nhìn thẳng phía trước khuôn mặt đẹp tịa thiên thần khiến vạn người mê và con người đó đâu phải ai xa lạ chính là nó...
Nó rất nhanh tiến về phía phòng hiệu trưởng và bây giờ thì nó cũng biết tại sao trước đây khi mất trí nhớ mình lại có cảm giác quen thuộc với nơi này rồi bởi vì ngôi trường này chính là do tay nó thiết kế và xây dựng nên nhằm mục đích đào tạo nhân tài cho Black Roses và...
Mặc dù bây giờ nó rất không muốn đến nơi này vì ở đây nó luôn nhìn thấy những hình ảnh trong qúa khứ những hình ảnh bắt đầu cho cuộc chiến tình yêu..
-Rầm.._Cánh cửa phòng hiệu trưởng được nhẹ nhàng mở ra và nơi này cũng chính là phòng làm việc khác của nó nơi cất giữ những tài liệu quan trọng mà người ta không thể biết..
-Chủ Tịch..._ phút sau có người đàn ông bước vào phòng và người này không ai khác chính là Vin là đàn em trung thành của papa nó là người năm đó đã cứu sống nó và cũng do vì trong quản thời gian nó mất trí nhớ và ở VN ông lại bị ốm mặt tưởng chừng đã qua đời nếu không thì ông cũng sẽ không để nó phải chiệu khổ bị người ta hành hạ như thế vì đối với ông nó cũng chính là mạng sống....
-Chú đã tìm ra vị trí của khu cất dấu tài sản của Triệu Tĩnh Du chưa?_Nó lạnh lùng nói rồi ngồi xuống ghế ông Vin cũng từ tốn ngồi xuống
-Thưa chủ tịch tôi đã huy động toàn bộ lực lượng những cận vệ giỏi nhất của S đi truy lùng trong suốt năm nay kể từ khi có chỉ thị của CT nhưng mỗi khi có chút manh mối lại bị đánh lừa lão ta qúa gian xảo.._Ông Vin từ tốn nói sau đó ho nhẹ vài tiếng còn nó cũng khẽ cau mày nhìn ông sau đó đứng dậy
-Được rồi..việc này chú cứ giao lại cho black roses chúng cứ nghỉ ngơi đi..._Nó lạnh lùng nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng đi dọc theo khi vườn sau mà từng hồi kỉ niệm buồn lại hiện lên trong đầu nó rất rõ nhưng rồi cũng rất nhanh biến mất.
Nó cứ thế lạnh lùng bước đi đôi mắt tím bất cần không chứa một tia cảm xúc và rồi nó cứ thế lần lược lướt qua ba người mà lòng không chứa một tạp niệm khi đã đi quản thời gian khá xa nó mới bất chớt giật mình quay đầu nhìn lại phía sau và rồi ánh mắt chạm vào nhau khiến cả người nó và người kia không ai khác chính là hắn và Duy.Trong lòng mỗi người bất giác đều lăn lỏi cảm giác khó tả nhưng rất nhanh nó đã lạnh lùng bước đi để lại hắn và Duy đứng đó trong đầu mỗi người đều có suy nghĩ khác nhưng đều hướng về nó về con người đã để lại cho người ấn tượng khá đặc biệt về chiếc mủ chữ D màu đen và chiếc khen tay vào buổi bình minh sáng sớm..
- người sao vậy?_Bỗng một âm thanh nhí nhảnh vang lên và chủ nhân giọng nói đó chính là Nhi cô nhẹ nhàng khoác lấy tay hắn nói kéo hắn và Duy về thực tại nhưng sau khi nhìn thấy Nhi và hắn thân mật với nhau Duy chỉ cảm thấy căm hận nhìn Nhi đầy khinh bỉ rồi không nói lời nào lạnh lùng bước đi
-Đi.._Hắn cũng chỉ cười gượng rồi kéo tay Nhi đi còn Nhi thì đôi mắt cũng trở nên tàng độc quay đầu nhìn lại phía sau thầm suy nghĩ bất kể ai,kẻ nào nếu giám động đến Phong của cô ta thì cô ta cũng sẽ diệt người ấy kể cả là bạn thân.
Còn nó thì phóng nhanh xa đi sau đó dừng lại trước ngã lớn đầu óc trống rỗi nhìn về phía trước nó thầm nghĩ mình lựa chọn trở về đây là đúng hay sai.nhưng thôi dù có chuyện gì đi nữa thì nó vẫn sẽ đi theo con đường mình đã chọn cho dù có hi sinh bản thân mình đi chăn nữa nó cũng sẽ vĩnh viễn không hối hận.