Không khí lớp học trở nên âm u, rùng rợn đến ghê người, vết máu thấm dần trên nền gạch, đỏ thẫm một mùi tanh. Không ai trong lớp dám tạo ra một tiếng động dù là rất nhỏ, mọi người đều sợ sệt, hơi thở ngày một gấp hơn đang ra sức vò nhàu tờ giấy trên tay còn miệng thì lấp bấp cái gì đó. Thiên Di vỗ nhẹ lưng của nó, dịu dàng trấn an:
-Đừng sợ, có tớ ở đây!
-Không... không...
Nó thở dốc nặng nề, thân hình run rẩy ôm chầm lấy nhỏ nức nở rồi ngất lịm đi, trong mơ màng hình ảnh của quá khứ hiện về, một lần nữa tra tấn con người nhỏ bé ấy.
____________
Sau khi nhìn thấy bóng đen bí ẩn, hắn liền đuổi theo không một chút do dự. Cái bóng ấy dừng lại tại một gốc cây sau trường khi biết mình đã bị phát hiện. Ánh nắng buổi sáng cùng với những làn gió hây hây thổi thoảng qua làm cho mái tóc của anh phấp phới bay, khuôn mặt góc cạnh dần rõ nét. Anh ta có đeo phù hiệu lớp , khuôn mặt bạo loạn, kiêu ngạo, hắn ngạc nhiên nhìn rồi lạnh lùng hỏi:
-Tên?
Anh nhìn hắn, một vẻ đẹp của sự ngạo mạn, bất cần nhưng lại pha lẫn một chút lo lắng, bất an, anh liền nhếch môi đáp:
-Trương Khôi Vĩ.
Ánh mắt hắn ảm đạm nhìn anh rồi nói, có phần hấp tấp:
-Tôi thấy anh đứng trước lớp, có chuyện gì sao?
-Không, chỉ là...
Reng Reng
Chuông điện thoại vang lên, hắn bực nhọc bấm máy trả lời:
-A lô!
"Tao điều tra được rồi."
Giọng nói ở đầu dây bên kia cất lên, vừa dứt thì hắn cũng đáp:
-Nói.
"Người hẹn gặp Hạ Vy là học sinh khối tên là Trương Khôi Vĩ..."
Không để người đó nói xong thì chiếc điện thoại đã rời khỏi tay hắn, nắm đấm được vung lên và giáng xuống mặt của Khôi Vĩ, sự việc bất ngờ khiến anh không kịp trở tay. Máu ở khóe miệng chảy ra, anh loạng choạng đứng dậy thì liền bị hắn đấm một phát vào bụng, anh mất đà ngã vật xuống nền đất lạnh. Đôi mắt hắn đỏ lên vì giận dữ, tay nắm lấy cổ áo anh thô bạo, miệng quát vài câu:
-Anh dám đánh Nhật Vy, còn hù dọa cô ấy, anh chán sống rồi à?!
Khôi Vĩ không những không sợ mà còn nhếch môi trở tay đấm vào mặt hắn, đảo ngược tình thế. Anh đứng dậy, lau máu ở khóe miệng rồi nói:
-Cậu bị điên à?! Dù có xảy ra việc gì đi nữa thì tôi cũng không làm vậy với cô ấy đâu! Đánh người vô cớ, cậu mới chán sống đấy.
Hắn không trả lời, vốn dĩ đang suy nghĩ điều anh nói. Rõ ràng Bảo Vũ nói nó có hẹn với Khôi Vĩ nhưng người đánh nó không phải là anh, vậy ai đã làm việc này? Máu ở trên bàn nó và chữ viết rùng rợn ấy là do ai gây ra? Những dấu chấm hỏi cứ len lỗi trong đầu hắn nhưng lại chợt nhớ đến lời đang nói dở của Khôi Vĩ nên hắn ngừng lại, hờ hững hỏi:
-Anh đứng trước cửa lớp tôi, có chuyện gì sao?
Khôi Vĩ nghe hắn hỏi xong liền nhỏ giọng nói:
-À là do tôi thấy sự việc diễn ra ở lớp cậu rất kì lạ nên mới đến xem.
-Kì lạ?
Hắn nhắc lại lời của anh, mày nhíu lại, Khôi Vĩ nói tiếp:
-Phải! Tôi ở kí túc xá nên thường xuyên chạy bộ ở khu này và có đi ngang qua trường, nhưng hôm nay lại thấy có một bóng người bước ra khỏi lớp cậu, trong rất mờ ám. Tôi định đuổi theo nhưng mới chớp mắt thì đã không thấy người đâu.
Khôi Vĩ ngừng lại, hắn cũng không nói gì, hai người lặng lẽ đi về lớp của mình. Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện hình bóng của Thanh Ngân, miệng ấp úng vài chữ:
-... Hôm nay... chị ấy không tới lớp!
____________
-Không...
Nó ngồi bật dậy khỏi giường, mồ hôi lấm tấm tuôn như mưa. Tiếng nói của nó làm cho nhỏ giật mình, quay qua lo lắng hỏi nó:
-Cậu có sao không vậy?
-Không, tôi không sao. Nước.
Đôi môi khô róc của nó nhấp nháy trả lời khiến cho nhỏ đau lòng, Thiên Di liền gót cho nó một ly nước rồi đem tới:
-Nước đây, cậu uống đi.
Nó uống được vài ngụm rồi quay mặt qua chỗ khác, nhưng lại nói một câu không đầu không đuôi:
-Cảm ơn!
Nhỏ giật mình khi nghe nó nói, cảm động vô cùng nhưng lại thấy vài vệt hồng trên mặt nó, vừa cười vừa đáp:
-Không có gì đâu. Nhưng chỉ nói một câu cảm ơn thôi cũng ngại nữa à?
-Chết đi, tôi rút lại lời nói đó?
Nó đỏ mặt rồi ném cho nhỏ một cái gối, Thiên Di bắt được nhưng cũng cười năn nỉ nó:
-Thôi, cho tớ xin.
Hai người bọn nó còn có thể đùa giỡn nhưng đâu biết tại một góc tối nào đó, một trận ẩu đả đang diễn ra, người trong cuộc chính là Lâm Hàn Phong và Mai Thanh Ngân.