Đoàng.
Lách tách...
Lách tách...
Mùi máu đậm vị tanh, từng giọt, từng giọt lã chã rơi trên nền đất lạnh. Hai người đều giơ súng về phía đối phương, nhưng có lẽ, người con gái đã chậm một bước. Lâm Hàn Phong bày ra một khuôn mặt vô hồn, đôi mắt u tối lạ lùng, nhẹ nhàng hạ súng xuống, tưởng chừng là một người máu lạnh tàn độc, nhưng không ai có thể nhận ra, đằng sau vẻ mặt đó là một trái tim đang rỉ máu.
Có lẽ Nguyễn Khả Như cô thật sự đã sai rồi, sai khi dám phản bội lại một con quỷ tàn nhẫn, sai khi lừa dối tình cảm của một ác ma, Lâm Hàn Phong, đời này tôi đã phạm một sai lầm thật lớn.
Hắn cúi xuống, lấy tay lau đi giọt máu dính ở khóe miệng cô. Xót xa thì sao? Đau lòng thì sao? Người con gái hắn yêu cũng đã phản bội hắn. Cuộc đời thật trớ trêu mà!
Khả Như gạt tay hắn ra, đôi mắt ánh lửa hận thù. Không biết vì cái gì mà con người này lại trở thành như vậy, cô nghiến răng, lấy hết những sức lực còn lại của mình mà nói:
- Cuộc đời này, Lâm Hàn Phong anh sẽ không bao giờ được hạnh phúc.
Sau đó, một cô gái xinh đẹp gục xuống nền đất, mang theo nỗi hận thù không thể xóa nhòa, sẽ đợi, cô sẽ đợi ngày hắn phải trả giá.
Khung cảnh thê lương hiện hữu ngày một rõ, khi mà ánh trăng tỏa sáng mãnh liệt, cảm giác cái lạnh như giằng xé con tim hắn, cô ra đi, cũng đồng nghĩa hắn cũng đã mất đi một hạnh phúc rồi.
......
- Lâm đại thiếu gia!!!!!!
Chủ nhân của giọng nói vô cùng nhão nhoẹt này là Hoàng Bảo Vũ nha, tới cái hành động nắm tay vô cùng thân mật này, lại khiến cho hai người con gái đối diện bỗng lóe lên một ý nghĩ: Hoàng Bảo Vũ anh ta là Gay?!
Mai Thanh Ngân nổi hết da gà, ánh mắt dò xét nhìn cậu, thật không thể chịu được mà, cô nhất định sẽ bẻ thẳng cậu lại. Hừ!
- Này, hai người cứ như tình nhân của nhau vậy.
- Tình nhân?
Cả hai người đàn ông kia cùng lên tiếng, đúng là hết nói với nó mà.
- Chẳng phải chúng ta hẹn gặp để bàn chuyện sao?
Nó tiếp tục, hôm nay nó sao vậy nè, cứ nghĩ tới hắn là gay thì lại cảm thấy khó chịu, và vô cùng gai mắt với cậu, đừng nói là nó bị mắc chứng khinh miệt đam mỹ rồi nha.
Ôi Chúa ơi, xin người hãy cứu vớt Hạ Vy, hãy ban cho nó một chút thông minh trong lĩnh vực tình cảm. Con lạy!
- Phải phải.
Bảo Vũ chép miệng rồi ngồi ngay ngắn lại, chẳng qua là đang năn nỉ hắn vài chuyện nên mới bày cái bộ dạng không mấy đàn ông này, ai ngờ hai cô nàng này lại nghĩ bậy, Bảo Vũ cậu thật sai rồi.
- Nhưng tôi và lão đại tuyệt đối trong sáng nha.
Cậu lên tiếng thanh bạch cho mình, hắn chưa nói gì mà cậu đã mở miệng, đây có phải là muốn người khác hiểu lầm không?
- Trong sáng? Cậu chủ, em cần lời giải thích của cậu.
Nó vênh mặt hất cầm về phía hắn, đôi mắt tím trừng lên nhìn.
Hắn thì thấy rồi nhưng cũng không biểu hiện gì, chỉ là nhớ lại vài chuyện trước kia nên rất khó để mở lời. Đúng là hắn không thể quên được Khả Như, nhưng bây giờ đã có nó, hắn có nên từ bỏ quá khứ?
Không gian tự dưng im lặng thì... một giọng nói uy nghiêm vang lên:
- Trường cho đi cấm trại miễn phí, rốt cuộc các người có đi không?
Thanh Ngân bực nhọc lên tiếng, cuối cùng thì không khí cũng quay trở lại. Bảo Vũ liền nhảy qua chỗ cô, nịnh bợ:
- Chị đi là em đi.
- Thôi bớt dùm.
Thanh Ngân lại phũ phàng, một lần nữa ba tiếng quạ quạ quạ bay ngang đầu cậu.
- Nhật Vy, mày đi không?
Hắn nhìn qua nó.
Còn nó, ban nãy hỏi hắn thì không trả lời nên bây giờ dùng ánh mắt viên đạn quay qua hắn.
- Đi, chắc chắn phải đi.
Tất nhiên nó phải đồng ý đi, vì sao? Đơn giản là hắn không muốn đi.
Nếu lúc đầu hắn không chọc giận nó thì chắc bây giờ câu trả lời là không, nhưng thật đáng tiếc cho Lâm thiếu gia, cuộc đời sẽ không có từ nếu.
Hắn thì sao? Vẫn không biết nó đang giận chỉ biết là nó muốn đi nên sẽ theo nó thôi.
- Được, mai Bảo Vũ lên đăng kí.
Hắn ra lệnh.
Lần này không phải nó mà là cậu trừng mắt với hắn, đời này cậu đã quá sai. Sai khi làm bạn với cái tên ngạo mạn này.
Mọi người đi ngang nhớ để lại xíu động lực nha!