Trên đường về nó không nói với hắn một câu nào, một cái nhìn hờ hững lại càng không. Hắn cứ một lúc lại liếc sang nhìn nó, muốn bắt chuyện nhưng cảm thấy nghẹn nghẹn ở cổ, nên thôi. Về đến nhà, nó lễ phép chào ông bà Lâm rồi lạnh lùng cất bước lên lầu, đến cửa phòng thì cánh tay nó bị một người giữ lại, hắn nhẹ giọng:
-Tao xin lỗi!
-Có gì mà xin lỗi?
Nói rồi nó bước vào phòng, cánh cửa bị đóng một cách thô bạo. Cái thái độ lạnh lùng, hờ hững của nó khiến hắn khó chịu, nhưng cũng mặc, hắn vô tâm trở về phòng mình.
Nó cứ sao sao ấy, bản thân không là gì của hắn vậy mà lại buồn bực khi hắn ngồi cạnh cô gái khác, thật lạ nha! Đừng nói nó thích hắn?! Không, cư nhiên trở nên như vậy, thật chẳng ra gì. Nó không dễ mềm lòng được, hắn là chủ, nó chỉ là một osin hợp đồng, tháng nữa nó nhất định phải rời khỏi, tuyệt đối không nên lưu luyến nơi này. Nếu cứ khư khư ở lại, ăn nhờ ở đậu, chỉ e là nó sẽ bị hắn mê hoặc mất thôi! Tuyệt nhiên không nên như vậy!
Sau khi vật lộn với mớ suy nghĩ hỗn tạp ấy, nó thay đồ rồi xuống nấu bữa tối. Ông bà Lâm rất hay thường ra ngoài nhưng vào đầu tuần, cuối tuần họ đều ở nhà ăn tối, đơn giản vì muốn gia đình sum họp, không khí cũng ấm áp hơn.
-Thằng Phong đâu, gọi nó xuống ăn cơm đi con!
Ông Lâm ân cần bảo, nó gật đầu vâng dạ rồi bước lên phòng gọi hắn xuống.
-Cậu, ông kêu xuống ăn tối.
Nó vừa gõ nhẹ cửa vừa nói. Hắn nghe giọng nó bình thường lại, tưởng nó hết giận nên nói vọng ra:
-Ừ, mày xuống bảo ba mẹ tao ăn trước đi, tao sẽ xuống sau.
Nó không nói gì, nhẹ nhàng bước xuống nhà, thưa trình lại với ông bà Lâm đúng với những gì hắn nói. Một hồi sao hắn xuống với vẻ mặt tươi như hoa.
Trong lúc ăn, hắn nói:
-Ba, mẹ tối nay con ra bar xem tình hình một lát.
-Ừ đi thì đi, nhưng nhớ về sớm.
Bà Lâm dịu dàng bảo con mình. Người nhà họ Lâm là vậy, cứ điềm đạm, ôn nhu đối xử với mọi người, nhưng có lẽ đến thời của hắn là bị thất truyền. Lạnh lùng, hay nóng tính, có tư cách nào giống với nhà họ Lâm không. Nghĩ đến đây, nó lườm hắn một cái nhưng cử chỉ của nó đã bị hắn phát hiện:
-Mày lườm tao cái gì?
Nó nhất thời lúng túng, ngập ngừng trả lời:
-Em... em... Tại cậu lạnh lùng lại dễ nổi nóng, nghĩ lại cũng chẳng giống với ông bà.
-Mày... mày được lắm.
Hắn tức giận trừng mắt với nó, nó phồng má biện minh:
-Đấy, đấy em bảo có sai. Rõ ràng như ban ngày, cậu vừa nổi giận với em.
Hắn cứng họng không nói được gì, thẹn quá hóa giận liền đặt đũa xuống nói:
-Con no rồi.
Xong hắn quay về phòng, ông bà Lâm cười lắc đầu, thằng con ông bà đã lớn từng tuổi này rồi mà tính trẻ con vẫn không bỏ.
_______________
Trời về khuya trùng trùng sương giăng lối, ánh đèn vàng hiu hắc đổ bóng xuống con đường lạnh lẽo. Mọi người đã chìm vào giấc ngủ say sau một ngày mệt mỏi với quá nhiều lo toan bộn bề, ấy thế mà trên đường vẫn ầm ĩ tiếng xe chạy. Từng chiếc mô tô phân khối lớn chạy như bay về phía trước như những con thiêu thân lao vào lửa. Xe dừng trước cửa của một quán Bar lớn có tiếng tăm, ba con người bước xuống xe với sự ngưỡng mộ của bao người.
-Sao lại là bar này?
Mày lá liễu khẽ nhíu lại, một người trong số họ lên tiếng. Một người khác trả lời:
-Em có hẹn gặp một người ở đây. Mai Thanh Ngân chị không thích à?
-Không, chỉ tại bar này lộn xộn lắm.
Cô xua tay chối nhưng khuôn mặt biểu cảm không hài lòng.
-Vào lẹ thôi.
Bảo Vũ hối thúc.
Vào đến cửa phòng VIP hắn đẩy nhẹ cửa vào, bên trong một cô gái đeo một chiếc mặt nạ bạc nữa mặt hình bông hồng nhung, ung dung húp vài ngụm rượu vang đỏ. Thấy có sự hiện diện của ba người bọn hắn, cô gái đứng dậy tay chìa ra và cuối đầu, đôi môi quyến rũ khẽ cong lên:
-Lâu quá không gặp, bang chu bang SD.
Hắn nhếch môi:
-Chào, cũng lâu quá không gặp bang phó bang DR.