Mặc dù Tùng Nhân là người nổi tiếng nhưng cậu ta ít khi tiếp xúc với nữ giới, mỗi khi diễn xong phần mình là cậu ta nhanh chóng trở về nhà, tiệc tùng cũng ít khi tham dự, nói chung là chỗ nào có nhiều phụ nữ là đừng mong cậu ta đến nhé, nói thể không phải là cậu ta bệnh hoạn gì đâu mà vì cậu ta cảm thấy phụ nữ thật phiền phức, cũng chính vì vậy mà đến giờ Tùng Nhân vẫn chưa có người yêu. Hơi... kể ra thì cũng một phần lỗi do chị Thu Vân, từ nhỏ Tùng Nhân đã luôn ngưỡng mộ bà chị mình, chẳng những giỏi giang, lại rất biết cách quan tâm người khác, không ngờ khi cậu ta càng lớn thì bà chị của cậu ta cũng ngày một khó khăn, suốt ngày gặp mặt cậu ta là lải nhải, cho nên cậu ta nghĩ phụ nữ chỉ là một mô típ như nhau. Chả trách lần này bị nó cho ngay một cú đúp vào miệng thì sáng hôm sau cậu ta phải lật đật ra khỏi nhà ngay.
Tại phòng khám tư nhân.
- Bác sĩ làm ơn đi, kiểm tra lại lần nữa được không?
- Tôi đã nói tất cả bình thường mà.
- Không đâu, không bình thường chút nào. Anh mau kiểm tra tim cho tôi đi, kiểm tra mắt nữa và… và cả tai nữa.
- Anh hai à! Tôi đã khám tổng quát đến lần thứ mười rồi đó, tôi nói rồi cơ thể anh rất bình thường, còn rất khỏe mạnh.
- Hu hu hu… Không chịu đâu. Tôi không muốn.
Tùng Nhân cứ khóc lóc ỉ ôi, hết van xin lại nài nỉ, cậu ta bắt buộc bác sĩ phải kiểm tra tổng quát nhưng bác sĩ đã kiểm đi kiểm lại nhiều lần mà chẳng thấy gì cả, cả buổi sáng vị bác sĩ trẻ này cũng bị anh ta quấy rối đến sắp điên loạn.
Tùng Nhân ngồi gục đầu xuống ghế salon đau khổ rồi lâu lâu cậu ta lại dựng đầu lên la hét:
- Tại sao vậy chứ? Tại sao tim tôi lại đập rộn ràng khi thấy con nhỏ quê mùa đó chứ?
Anh bác sĩ trẻ khẽ cười vỗ vỗ vào vai Tùng Nhân.
- Yên tâm đi cậu chẳng có bệnh gì cả, chỉ là…
- Là sao hả bác sĩ? – Tùng Nhân tò mò nhìn gương mặt đang ấp úng của anh bác sĩ trẻ.
- Chỉ là dấu hiệu này cho thấy là anh đang yêu thôi. Hì hì…
- Cái gì? Tôi… tôi yêu con ôsin đó sao? – Tùng Nhân phát hoảng la lên. Không đời nào, sẽ không có chuyện điên khùng đó xảy ra đâu. - Làm sao có thể chứ chẳng lẽ tôi yêu ai trong lòng tôi không biết sao? - Tùng Nhân lúng túng vừa phủ nhận lại thừa nhận làm anh bác sĩ chỉ biết phì cười.
- Tôi nói rồi anh không có bệnh gì cả tim đập nhanh chỉ vì hồi hộp thôi với lại những triệu chứng kể trên cho thấy anh đang yêu, haha... – Bác sĩ nói cũng không quên trêu chọc Tùng Nhân.
Bác sĩ nói cậu ta đang yêu, đây là sự thật ư? Nghe như sét đánh ngang tai vậy, làm sao một người nổi tiếng như cậu ta lại yêu đơn phương con nhỏ quê mùa như nó được, hừ… giởn chắc. Sự đời mà ai đâu biết trước chữ ngờ, há há… Tùng Nhân cúi đầu chào bác sĩ rồi thất thần bước ra khỏi cửa, trên đường đi về nhà lòng cậu ta cứ như bị lửa thiêu đốt, buồn pha chút vui, không biết buồn vì điều gì? Cũng chả biết tại sao lại vui? Tâm trạng phức tạp khó lí giải.
- Sao mình có thể yêu một người như cô ta chứ? Vừa đần độn lại ngốc ngếch trong khi mình lại hoàn hảo thế này, ôi không..., nhìn tới nhìn lui chẳng có gì vừa mắt. Mẫu người mình thích trước nay đều giống như chị Thanh Thanh, vừa thông minh lại xinh đẹp, nói cho cùng nếu không có anh Phong thì mình và Thanh Thanh đến với nhau rồi còn gì? Tại… tại sao bây giờ lại yêu nó được? Trời ơi… - Tùng Nhân bức bối, hết bức tai lại vò đầu.
Trong khi đó ở nhà…
- Tùng Nhân đâu mà từ sáng giờ em không thấy anh ấy vậy chị Vân? – Nó đưa tay ra sức ấn ấn cái đầu đang nhức ê ẩm của mình và hỏi.
- Chị cũng không biết nữa, hồi sáng thấy nó gấp rút dữ lắm, vẻ mặt lo lắng lắm, không biết chạy đi đâu rồi.
Nói rồi chị Thu Vân thản nhiên lấy chiếc bánh quy bỏ vào miệng nhai ngoạm ngoạm, hình như chị chẳng quan tâm gì đến thằng em trai mình cả vì chị biết cậu ta tưng tưng từ lâu rồi, háhá... Thấy mặt nó nhăn nhó chị không khỏi ngạc nhiên, không biết giữa hai người họ có chuyện gì mà mặt nó khó coi quá. Chưa kịp lí giải thắc mắc thì...
Cạch!
Tiếng mở cửa làm nó phải chú ý đến. Người bước vào không ai khác là Thanh Thanh cùng Toàn Phong, hai người họ ra ngoài từ lúc sớm hèn gì mới thức dậy nó không thấy, có vẻ như Thanh Thanh và hắn rất thân thiết với nhau hay sao mà từ lúc bước vào cứ tay trong tay không thèm buông, nó thấy vẻ mặt hí hửng của Thanh Thanh thì chỉ muốn cho cô ta một đấm, nó cũng không hiểu nổi mình nghĩ gì nữa, chắc tại vụ lần trước nên giờ nó còn thấy hơi tức. Chị Thu Vân vừa nhìn thấy Thanh Thanh đã vội vàng chạy đến, chị Thu Vân cũng bị cô ta mê hoặc cứ như nó không hiện diện trong nhà vậy nhìn mà thấy ghét quá chừng.
- Hai đứa đi chơi về rồi hả?
- Dạ bọn em chỉ đi lanh quanh rồi về thôi chị. – Thanh Thanh lễ phép trả lời chị Thu Vân rồi lại xoay sang nhìn nó cười tươi tắn. – Chào Thảo Nguyên em mới thức hả?
Gừ! Cô ta nói vậy để cố tình chỉ trích nó làm ôsin mà lại ăn trưa ngủ trễ chứ gì!
- Dạ tại em hơi đau đầu. – Nó cũng cười đáp lại và trong vô thức nó mỉm cười nhìn sang Toàn Phong, hắn đang nhìn nó chằm chằm, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Cạch!
Lại là tiếng mở cửa, lần này không phải riêng nó nữa mà mọi người đều chú ý ra cửa, chắc chắn là Tùng Nhân rồi – người cuối cùng trong căn nhà này, hình như cậu ta có vẻ thích thú khi thấy Thanh Thanh nhưng lại càng thích thú hơn khi thấy nó cũng đang ở đó. Cậu ta không ngần ngại nhào đến choàng tay lên vai nó, tất cả mọi người đều kinh ngạc và nó vẫn là người bị ảnh hưởng tinh thần nhiều nhất, như hiểu được thắc mắc của mọi người Tùng Nhân cố tình kéo mạnh nó vào người mình làm nó sợ đến mức dựng cả tóc gáy.
- Bắt đầu từ hôm nay em sẽ đối xử tốt với Thảo Nguyên như người trong nhà, không bao giờ bắt nạt cô ấy nữa và điều quan trọng hơn là cô ấy không được thích ai trước khi em yêu một ai khác.
Tùng Nhân bỗng hé một nụ cười khoái trá "Để xem lần này có thật mình yêu cái con nhỏ cụt mịch này không? Sẵn tiện trêu nó một thời gian cũng không tồi nhỉ. Nếu mà lỡ như mình thật sự yêu nó thì tiến tới còn không thì... ha, cứ trả thù nó đã gây ra khủng hoảng tinh thần cho mình làm mình mất ăn mất ngủ, hahaha..."
- Hả? – Mọi người há hốc mồm nhìn cậu ta, nó thì ngu ngơ như chẳng hiểu gì hết nhìn mọi người lại nhìn Tùng Nhân.
Hây… có cần phải nói rõ ràng vậy không chứ?
“Không được thích ai trước khi em yêu một ai khác.” Nói vậy là ý gì đây? Đó chẳng phải là bắt nó phải chờ cậu ta yêu nó hay sao? Mọi người vẫn còn đang bị câu nói của Tùng Nhân làm cho say xẩm. Không ai biết được lí do cậu ta làm vậy là gì?
phút trước…
Trong lúc đang thẫn thơ, thơ thẫn vì hoàn cảnh trái ngang thì Tùng Nhân lại nảy sinh một ý định mới.
- Lâm Tùng Nhân này từ trước đến giờ chưa từng thua ai, hễ thứ mình muốn có thì đừng hòng ai giành được, nếu bác sĩ đã nói vậy rồi thì mình phải liều một phen, mình phải có được con nhỏ ôsin đó trước cái thằng Long mất dịch kia, dù trong lòng mình không thích nó chút nào với lại nó cũng hơi đần một chút nhưng mình đã lỡ yêu nó rồi thôi thì cứ từ từ huấn luyện lại là được, cứ thử ở gần nó một thời gian xem có chuyển biến gì khác không rồi hãy tính tiếp. – Tùng Nhân khịc khịc như muốn khóc. – Ôsin ơi tôi cảm nắng vì cô mất rồi! Tại sao chứ? Híc…
Mọi chuyện là vậy đó, lúc này nhìn mặt mọi người ngu quá chắc chưa biết vì sao và cũng đang rất tò mò. Há há…
Cái nhà này đã bị cậu ta làm loạn lên cả rồi, một người từ trước đã không ưa nó vậy mà bây giờ cũng lên tiếng phá bỏ lời thề, Tùng Nhân điên rồi, điên thật rồi. Giờ nó đang cố tránh mặt cậu ta, nó chẳng muốn liên quan gì đến người mà nó không thích cũng không muốn có thêm bất cứ rắc rối gì, Tùng Nhân thì khác, cậu ta cứ quấn theo nó như gà con tìm mẹ, nó rửa bát cậu ta lau bát, nó giặt đồ cậu ta phơi đồ, những chiêu quái quỷ này cậu ta cũng nghĩ ra được. Mọi người còn đang rất sốc trước lời tuyên bố của Tùng Nhân, họ đang cố gắng để có thể nhồi nhét cái ý tưởng khùng điên của cậu ta vào đầu, thật không thể nào chấp nhận được.
Dù là hơi khó chấp nhận một chút nhưng nói gì thì nói điều này đối với mọi người cũng là một tin vui, nhất là chị Thu Vân, ban đầu còn hơi sửng sốt nhưng sau đó đã cảm thấy rạng ngời hẳn ra, không khí trong nhà không còn căng thẳng nữa, tuy nhiên dù thế nào thì chị cũng chỉ cho rằng Tùng Nhân trẻ con thích chơi đùa một thời gian sau sẽ chán, đời nào cậu ta sẽ yêu Thảo Nguyên.
Tùng Nhân đang làm nó cảm thấy mất hết tự do, cậu ta thậm chí có thể đọc được suy nghĩ của nó nữa là đằng khác, cảm giác giống như bị giam cầm trong nhà tù không lối thoát, con người nó vốn đã chung thủy mà giờ bị Tùng Nhân tẩy não, nó sợ ý chí mình sẽ không chịu được, dù gì thì cậu ta cũng đẹp trai mà. Híc… (Dù rằng không phải sắc đẹp nghiêng thành nhưng cũng có chút sức hút, không khéo nó lại đổ cho coi)
Cậu ta hễ gặp mặt là nhắc chuyện tối qua, nó không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì nữa? Không biết trong lúc say có bị Tùng Nhân lợi dụng không?
Cậu ta cứ ghé sát tai nó nói đi nói lại: - Nụ hôn đầu đời đó.
Nó thật không hiểu cậu ta đang nói gì nữa, càng khó hiểu nó lại càng tò mò:
- Ý gì đây?
- Thật sự muốn biết hả? – Tùng Nhân đưa tay xoa xoa lên cằm, mặt cười gian kinh khủng.
- Ùm muốn biết, nói đi.
Tùng Nhân mếu máo nhìn nó, cậu ta đưa tay dụi mắt, sờ vào môi rồi lại cười.
- Hôm qua trong lúc say… cô…cô đã… - Tùng Nhân dí sát vào tai nó, tiếp lời: - Cô đã mi tôi đó.
- CÁI GÌ?- Nó nhảy thót lên, miệng thì há to hết cỡ, mắt trợn tròn nhìn cậu ta.
Mọi người đang nói chuyện với nhau vui vẻ cũng bị nó làm mất hứng, ai cũng đều chú ý đến nó với Tùng Nhân, nó cũng biết đều này nên cố hạ giọng xuống.
- Cái gì hả?
Nhưng lần này cậu ta không trả lời mà chỉ mỉm cười bỏ đi, vậy mới chết chứ. Hơi… nó lại phải trằn trọc nữa rồi!
Nó thật sự đã... đã mi cậu ta hả trời? Ôi nó chỉ muốn đập đầu vào tường chết cho rồi, mi cậu ta, mi cậu ta đó, trời ơi. Tại sao nó lại hồ đồ như vậy chứ, bản thân đã không ra gì lại còn gây rắc rối cho người khác nữa. Hình như có gì hơi sai thì phải? Gây rắc rối? Cho ai? Tùng Nhân... không đúng, nó hôn cậu ta nhưng cậu ta cũng có lời mà, dù sao nó cũng là còn gái nó không ái ngại khóc lóc thì thôi mắc gì cậu ta phải đau khổ mếu máo. Nghĩ vậy nó ngoái đầu nhìn cậu ta. Nhìn cái bộ dạng như mới ngộ ra chân lí của nó càng khiến cho Tùng Nhân thích thú cười to hơn.
- Khốn kiếp. - Nó lép nhép chửi cậu ta, thật sự là nó chỉ mong chạy ngay đến và hét thẳng vào trong mặt cậu ta nếu không phải chị Thu Vân và mọi người đang có mặt ở đó thì nó sẽ chẳng ngần ngại gì cái suy nghĩ của mình. - Rõ ràng là đang trêu chọc mình.
Nó nuốt lửa giận vào trong, mỉm cười ma mị với Tùng Nhân. Vừa thấy thái độ nhịn nhục đó Tùng Nhân lại càng muốn ức hiếp, ngay lập tức cậu ta nháy mắt và truyền đến cho nó một nụ hôn gió. Chúa ưi... nó muốn xé xác cậu ta.
Gần đó cũng có một đôi mắt tràn ngập lửa giận đang nhìn hai người họ.