Các Yangban nhanh chóng tìm ra được nơi xảy ra vụ nổ.
“Nó đến từ hướng Nhà tù Lava.”
Xét đến khoảng cách giữa cung điện Hoàng gia và Nhà tù Lava thì đúng là thính giác của những Yangban đã vượt quá tầm của một con người rồi.
“Ta không hiểu tại sao một cuộc náo động lại xảy ra ở giữa thủ đô như vậy. Chẳng lẽ có chiến tranh sao?”
“Không đời nào.”
Các vương quốc khác đều biết rằng những Yangban hiện đang ở tại Kars. Họ sẽ không dám gây ra xáo trộn nào hết. Mọi người đều biết rằng những kẻ bất lịch sự với những Yangban sẽ gặp phải một kết cục tồi tệ.
“Ta nghe nói rằng Han Seokbong bị nhốt trong Nhà tù Lava. Có khả năng một nhóm nào đó đang cố giải cứu Han Seokbong và đã gây ra một sự xáo trộn. “
“Haha… Chúng không sợ chúng ta.”
“Chúng có sợ. Nhưng vẫn có những kẻ sẵn sàng mạo hiểm để giải cứu Han Seokbong. Cha và con Han Seokbong là những quý tộc đại diện cho Vương quốc Cho và có rất nhiều người phục vụ.”
“Ừm, ta nghe nói có một con Hắc Mã Cương Thi ở Nhà tù Lava mà. Có ai ở Vương quốc Cho có thể đối mặt với Hắc Mã Cương Thi không?”
“ Thanh Kiếm của Vua Cho thì có thể đấy”
“ Thanh Kiếm à? Chẳng phải Vua Cho chính là người quyết định rằng Han Seokbong sẽ bị xử tử sao? Vậy nên làm gì có chuyện những kẻ thân tín của ông ta sẽ giải cứu Han Seokbong chứ? À, chẳng lẽ? “
“Nó vẫn có thể thôi. Vua Cho nổi tiếng với tình cảm của ông ta dành cho Han Seokbong”.
Lý do tại sao Vua Cho đã tuyên bố rằng ông ta sẽ xử tử Han Seokbong chỉ là vì những Yangban mà thôi. Vua Cho thực ra là muốn cứu Han Seokbong. Sẽ chẳng có gì lạ nếu ông ta sẽ ra tay để giải cứu Han Seokbong.
“Vậy là Vua Cho đứng sau nhóm đang cố gắng giải cứu Han Seokbong hả? Haha… Vua Cho dám lừa gạt Yangban ư?”
Rầm!
Một người đàn ông ăn mặc đặc biệt sang trọng tỏ ra kích động. Tên của người đàn ông đang tức giận đó là Garam. Ông ta nổi tiếng với cảm xúc mạnh mẽ về ý thức. Ông ta sẽ không tha thứ cho bất cứ ai dám làm hỏng danh tiếng của những Yangban. Tất cả mạng sống của những con người không phải là Yangban chỉ là tầm thường mà thôi.
“Ta sẽ khiến Vua Cho rơi lệ.”
Hai người đàn ông khác chú ý đến Garam trong khi ông ta đang đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Ta không quan tâm ngài định làm gì, nhưng hãy nhớ rằng đây không phải là Vương quốc Hwan. Chúng ta phải giữ được phẩm giá của những Yangban trước mặt cư dân.”
“Ta sẽ để ý.”
Garam bực tức và đi thẳng đến đại sảnh. Nhưng Vua Cho không có mặt ở đó.
“Bệ Hạ đã đến nơi hành quyết. Như ngài đã biết, đó là vụ hành quyết của Han Seokbong …”
“Ông ta là người đã giật dây cuộc giải cứu Han Seokbong, nhưng ông ta lại giả vờ như không biết gì ư?”
Đúng là một tên khốn gian xảo. Garam bay một cách lạnh lùng nhưng rồi đột ngột phải dừng lại trên không trung. Đôi mắt vốn có tầm nhìn tốt hơn diều hâu của ông ta đang tập trung vào Nhà tù Lava.
“Nếu như kế hoạch giải cứu Han Seokbong thất bại thì sẽ chẳng vui hơn sao? Hahaha!”
Phậppp!
Garam lơ lửng trên bầu trời đầy mây mù. Ông ta di chuyển nhẹ bàn chân của mình và biến mất không để lại dấu vết.
“Vua …? Vua Chơi Đồ Mạnh? ”
Hắn ta đã giết được Hắc Mã Cương Thi là vì hắn ta là Chơi Đồ Mạnh ư? Sam Dasoo hoàn toàn không thể hiểu được. Vì thực ra ông ta đâu có biết chơi đồ mạnh có nghĩa là gì đâu. Nhưng ông ta vẫn hiểu rõ được từ ‘vua.’ Cả Han Seokbong và Sua cũng hiểu như ông ta vậy.
“Vua…? Grid giờ là vua rồi à? ”
“À.”
Grid chợt ngơ người ra trước câu hỏi của Han Seokbong. Cậu giờ mới nhận ra mình chưa bao giờ nói với cha con Han Seokbong về danh tính thật của mình.
“Mình đã phải phân tâm đến quá nhiều thứ khi lần đầu tiên đến lục địa phía Đông.”
Nhưng giờ cậu đã ổn. Grid giờ tin tưởng cha con Han Seokbong. Vì họ vẫn lo lắng cho cậu ấy ngay cả khi tính mạng của họ đang gặp rủi ro còn gì? Họ đã chính trực ngay cả trong những giây phút cuối cùng của mình.
“Bản chất bộc lộ trước khi chết vẫn là trong sạch.”
Họ hoàn toàn khác với cậu ta. Grid mỉm cười gật đầu.
“Đúng vậy. Tôi là vua.”
“…”
Khuôn mặt của Han Seokbong và Sam Dasoo cứng như tượng đá. Chỉ có bốn người trên lục địa này có thể tự xưng là vua. Nhưng Grid không nằm trong bốn vị đó. Nói cách khác, Grid là một kẻ man rợ không phục vụ bất kỳ vị vua nào.
“Ôi chúa ơi…”
Vị cứu tinh của anh ta là một vị vua man rợ ư? Han Seokbong tái mặt. Sam Dasoo chỉ vào ông ta và kêu lên, “Han Seokbong bẩn thỉu! Sao người có thể hành động như thể ngươi không biết xấu hổ vậy hả! Hóa ra là ngươi đã giao du với một tên vua man rợ! Ngươi chắc chắn sẽ bị nguyền rủa!”
‘Vua man rợ?’
Grid bối rối trước phản ứng của Han Seokbong và lời nói của Sam Dasoo.
“Vua man rợ? Người dân lục địa phía Đông gọi lục địa phía Tây là man rợ sao? ”
“?!!”
“!!!”
Han Seokbong, Sua và Sam Dasoo đã bị sốc. Họ đã rất ngạc nhiên khi nghe Grid tự xưng là một người đến từ Lục địa phía Tây.
Sua nhìn anh và thận trọng hỏi: “Anh đến từ Lục địa phía Tây à?”
“Đúng.”
Grid thản nhiên trả lời khiến Sam Dasoo bật cười. Ông ta đã hét to lên.
“Ngươi đang nói dối để che giấu sự thật rằng ngươi là một kẻ man rợ hả! Ngươi đã vượt qua Biển Đỏ ư? Làm sao mà ta có thể tin vào điều vô lý đó đây? Hừm! ”
Sam Dasoo giận dữ hét lên nhưng bất chợt giật mình rồi ngậm miệng lại. Vì Grid đang nhìn ông ta như thể hắn ta đang đi săn mồi vậy. Hắn ta là một con quái vật đã giết một con Hắc Mã Cương Thi. Ông ta phải nghĩ xem mình phải làm gì đây, không thì cổ ông ta có thể sẽ bị đứt lìa.
Han Seokbong thật lòng nhẹ nhõm.
“Ta hiểu rồi … Cậu là một người đến từ Lục địa phía Tây.”
Lục địa phía Tây và Đông bị cô lập với nhau. Đó là do Biển Đỏ nằm giữa hai lục địa. Nhưng theo mô tả trong lịch sử, đã có những dịp người dân từ Lục địa phía Tây đến Lục địa phía Đông rồi. Những người gặp nạn ấy đã được cứu thoát khỏi Biển Đỏ.
“Grid đang gặp nạn …”
Sua đã gửi cho cậu ấy một cái nhìn thương hại. Grid có vẻ như là một người lạc lõng và đơn độc.
Grid mỉm cười với cô. “Không. Tôi đến đây theo cách của riêng mình. Tôi cũng có cách để trở lại Lục địa phía Tây ”.
“…!!”
Han Seokbong và Sam Dasoo đã bị sốc. Trong hàng trăm nghìn năm qua, hai lục địa đã không có bất kỳ sự giao lưu nào cả. Tuy nhiên, Grid lại nói rằng cậu ta có thể di chuyển giữa các lục địa ư. Đây là một tuyên bố gây sốc đã phá hủy hoàn toàn lẽ thường.
Sam Dasoo không tin.
“Chuyện này thật vớ vẩn…! Làm sao mà có thể được? ”
Nếu những lời của Grid là đúng thì đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng. Vì hai lục địa đã tồn tại từ trước đến giờ mà không có sự can thiệp vào nhau. Nếu hai bên mà có thể trao đổi thì có thể sẽ gây ra nhiều điều bối rối!
‘Ặc!’
Sam Dasoo tỉnh lại. Ông ta nhận ra rằng bây giờ không phải lúc để nghĩ về điều ấy. Ông ta đang có nhiệm vụ kéo Han Seokbong đến bãi hành quyết cơ mà.
‘Nhưng bằng cách nào đây?’
Làm thế nào ông ta có thể đánh bại con quái vật đã giết chết con Hắc Mã Cương Thi đây? Sam Dasoo bối rối không yên và Grid cảm thấy nghi ngờ.
“Tại sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành nhỉ?”
Nhiệm vụ ẩn ‘Giải Cứu Cha Con Han Seokbong’ yêu cầu cậu ấy phải giải cứu Han Seokbong và Sua. Nhưng giờ Grid đã giải cứu xong cha con Han Seokbong rồi mà mọi chuyện vẫn chưa được ngã ngũ. Nó có nghĩa là nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
“À… Hay mình phải đưa họ ra khỏi Kars mà không bị tổn hại gì sao?”
Grid nghĩ vậy và hối thúc cha con Han Seokbong.
“Hãy ra khỏi đây mau. Sẽ rất nguy hiểm nếu chúng ta giậm chân ở đây.”
Grid nghĩ rằng cha con Han Seokbong tất nhiên sẽ đi theo cậu ấy. Nhưng cậu đã nhầm. Han Seokbong từ chối bàn tay của Grid.
“Ta không thể rời đi được.”
“Hả?”
Grid bối rối trước câu trả lời. Và Han Seokbong bắt đầu giải thích.
“Ta nhận án tử hình vì ta đã làm phật lòng những Yangban của Vương quốc Hwan. Họ muốn biết tung tích của người nghệ nhân bậc thầy, nhưng ta đã không biết cậu đang ở đâu và đã không thể đưa ra câu trả lời mà họ muốn.”
“Những Yangban đang tìm tôi ư? Tại sao?”
“Họ thấy hứng thú vì cậu đã làm ra một cây Chu Tước Cung còn tốt hơn cả bản gốc. Thực ra thì đó không phải là một điều tồi tệ. Vì ta đã hy vọng rằng Grid sẽ nhân được cơ hội này để kết bạn với những Yangban. Nhưng giờ ta đã đổi ý rồi. Ta nghĩ có lẽ những Yangban sẽ không thích việc cậu đến từ Lục địa phía Tây. ”
“… Hừm.”
Grid cũng nghĩ rằng điều đó là có thể. Yangban là những kẻ có quyền lực tốt nhất ở Lục địa phía Đông, họ chắc sẽ không thích sự xuất hiện của những người đến từ phương Tây mà lại có kỹ năng cao hơn họ. Họ sẽ lo lắng rằng vị thế của mình sẽ bị suy yếu.
“Mình cũng có ấn tượng không tốt khi nhìn thấy họ ở Pangea.”
Grid cũng tin như vậy và đến bên Han Seokbong.
“Vậy hãy rời đi cùng tôi.”
“Ta không thể rời đi.”
“Hả?”
“Nếu ta bỏ trốn cùng cậu… Các Yangban sẽ yêu cầu Vương quốc Cho phải trả giá cho tội lỗi của ta và ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Vương quốc Cho nữa. Ta sẽ ở lại đây và chịu xử tử như đã định. Ta chỉ muốn xin cậu hãy đưa con gái ta đi cùng. “
“Không được, tại…”
Trong lúc Grid đang chuẩn bị tranh luận.
-Chạy ngay đi.
Linh hồn Braham bỗng thì thầm sau một thời gian dài im lặng. Hắn ta vẫn nói với cảm xúc dửng dưng như mọi khi nhưng trong giọng nói hắn cũng chứa sự thiếu kiên nhẫn.
“Tại sao đột nhiên ngươi lại bảo ta chạy đi?”
-Một kẻ mà ngươi không thể đủ khả năng chống lại đang đến.
‘Hả?’
-Haiz, quá muộn rồi. Dùng Nhất Thể đi.
‘Gì cơ…?’
Đột nhiên Braham nói cái gì vậy? Grid đã không thể hiểu được tình hình là gì và đúng là đã quá muộn thật. Vì bỗng một giọng nói lạ lọt vào tai cậu.
“Hửm? Ngươi không phải là một trong Thanh Kiếm à? “
“….!!”
Giọng nói đã được nghe thấy ở ngay trên đầu họ. Grid ngẩng đầu lên và mắt cậu đã trở nên to hơn. Có một chiếc áo choàng màu xanh da trời đang bay phấp phới trên bầu trời trong khi chủ nhân của giọng nói nhìn xuống phía họ. Quần áo, ngoại hình và áp lực tỏa ra giống như Pagma.
“Ngươi…!”
Người đàn ông mà Grid đã nhìn thấy ở Pangea đang lơ lửng trên bầu trời. Đó là một Yangban.
‘Yangban …!’
Tình huống bất ngờ này là sao? Đôi mắt của Grid đã rung chuyển như một trận động đất đang xảy ra.
“Hửm, sao trông ngươi quen quen nhỉ?”
Yangban Garam cũng thấy Grid quen.
“À, ngươi là kẻ mà ta đã thấy ở Pangea. Ta không thể nào không nhận ra cái mùi của kẻ yếu đuối đó từ ngươi được. “
Kẻ yếu đuối mà Garam đang đề cập đến là…
“Mùi của Pagma. Hahaha, ta hiểu rồi. Hóa ra nó không phải chuyện đùa. Đúng là ngươi phải không? Kẻ đã tái tạo lại Chu Tước Cung ”.
[Bạn muốn cúi đầu.]
[Bạn đã kháng lại.]
“Ngươi là Hậu duệ của Pagma đúng không?”
Thình thịch!
Tim Grid đập thình thịch.