Áo choàng tàng hình. Đúng như tên gọi của mình, nó sẽ giúp người mặc trở nên vô hình. Nó được làm bởi thợ may Huyền Thoại Kruger và người ta nói rằng chỉ còn lại chiếc cho đến bay giờ. Đó là một vật phẩm rất hiếm, vì vậy không người chơi nào đã được nhìn thấy nó tận mắt cả. Đối với hầu hết mọi người, áo choàng tàng hình là một vật phẩm tồn tại trong những giấc mơ mà thôi.
Đúng vậy, mọi người không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng: có một người đã sản xuất ra một chiếc áo choàng tàng hình.
Xoạt!
“Nó không hữu ích trừ khi cái mũ được trùm lên.”
[Áo Chùm Zip Up] đã được Grid tạo ra sau khi sử dụng chiêu [Sáng Tạo Vật Phẩm] và nó có tác dụng cơ bản của chiếc áo choàng tàng hình. Đó là một món đồ đặc biệt sẽ khiến người mặc trở nên vô hình và không thể phát hiện ra.
‘Tất nhiên, chiếc áo tàng hình nguyên bản có khả năng tốt hơn nhiều.’
Grid cho rằng chiếc áo tàng hình nguyên bản sẽ xóa sạch mọi dấu vết của người mặc nó. Đối với những người đã vượt qua một trình độ nhất định thì cậu ấy nghĩ rằng mặc [Áo Chùm Zip Up] sẽ không thể tốt được bằng áo choàng tàng hình. Nhưng nó vẫn đủ dùng.
Mục đích của chiếc áo tàng hình là làm cho mọi thứ trở nên vô hình. Do vậy, [Áo Chùm Zip Up] đã đủ hữu ích cho lúc này rồi. Nó cho phép cậu ấy vượt qua Kars một cách an toàn.
“Hả-Hả? Gờ-Grid? ”
“Anh trở lại từ lúc nào thế?”
Tại một cái lán nằm giữa một nơi không tên. Sau khi Grid quay lại, anh thấy Yang Fei đang dọn giường cho mình còn Idan đang nghiên cứu công thức nấu ăn. Họ đã bị sốc vì cửa lán đột ngột mở ra và Grid xuất hiện.
Cậu ấy xuất hiện ra từ không khí! Nó giống như cậu ấy là một con ma vậy.
“Một sự xuất hiện đột ngột và biến mất như Hwang Gildong vậy…”
Grid có phải là Hwang Gildong Huyền Thoại không nhỉ? Grid đã khiến Yang Fei và Idan choáng váng.
“Đi thôi.”
“À…? Vâng!”
Idan hoang mang, nhưng Yang Fei là một người nhanh trí. Cô đã nhanh chóng trưởng thành mặc dù vẫn còn nhỏ do cô phải giúp đỡ của cha mẹ và anh chị em của mình. Ngay khi thấy thái độ của Grid, cô ấy đã nhận ra rằng tình hình là rất khẩn cấp và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Idan bối rối và hành động chậm rãi, nhưng ông ta đã lập tức gói gém chiếc chảo của mình sau khi nhìn thấy ánh mắt mà Yang Fei gửi cho ông. Idan đã tỏ ra yếu thế trước Yang Fei kể từ những ngày ông điều hành nhà hàng.
Grid nhận định rằng hai người đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và cậu triệu hồi Noe và Tay Thần ra.
“Các ngươi nghỉ ngơi tốt chưa? Chở bọn họ đi theo ta.”
“Tôi hiểu nyang!”
Cái miệng hình chữ ‘ㅅ’ của Noe cắn vào cổ áo của Yang Fei trong khi Tay Thần nắm lấy Idan. Sau đó, họ nhảy ra cửa sổ phía sau Grid và bay lên trời.
“Hix! Mấy cái tay gì đây? “
Idan cảm thấy sợ hãi trước cảnh tượng trước mặt. Ông ta bối rối và sợ hãi khi thấy mình bị những bàn tay vàng đã bắt ông đi có thể tự chuyển động. Ông nhìn xuống đất và chỉ thấy những chấm nhỏ rồi ông suýt nữa đã ngất đi. Mặt khác, đôi mắt của Yang Fei thì mở to và sáng như đèn lồng.
‘Mình đang bay!’
Yang Fei nhìn mặt trời ban mai mọc ở phía đông. Có vẻ như cô ấy sẽ thấy được nhiều điều thú vị và vui vẻ khi phục vụ Grid trong tương lai.
[Điểm Thân Thiện với Idan đã giảm đi .]
[Điểm Thân Thiện với Yang Fei đã tăng lên . Nó đã đạt mức tối đa.]
“Không khí của Kars sao lại như vậy? Tất cả chúng ta đều đã bị truy nã à? ”
“Vua Cho có an toàn không nhỉ? Có phải các Yangban đã trừng phạt Vương quốc Cho không?”
Sua thận trọng hỏi Grid sau khi cậu ấy đưa Idan và Yang Fei tới. Grid lắc đầu.
“Tôi đã bay trên bầu trời, vì vậy tôi không thể hình dung được tình hình của thủ đô.”
“Bầu trời…”
“Anh đã bay ư?”
Đây chẳng phải là khả năng của pháp sư sao? Grid là một kiếm sĩ, một thợ rèn đã tạo ra [Chu Tước Cung] và thậm chí có thể bay trên bầu trời mữa ư?
“Anh là ai…?”
Một người khiến họ không ít lần cảm thấy bất ngờ và ngưỡng mộ. Han Seokbong càng biết nhiều về Grid thì ông ấy càng cảm thấy kinh ngạc.
“Cậu ấy là một người thực sự bí ẩn.”
Nhiều người đàn ông đã yêu Sua. Nhưng chẳng ai trong số họ có thể khiến trái tim của Sua loạn nhịp như này. Và Sua là người đã sinh ra trong tình cảnh này (?) nên cô chỉ có thể sống một cuộc sống bình lặng và khiêm tốn vì cô chưa thể gặp được một người nào có thể khơi dậy khát khao của cô. Và giờ có một người tên là Grid. Sua rất muốn trao cả tinh thần lẫn thể xác của mình cho Grid. Nhưng vấn đề là Grid đã tránh mặt cô ấy.
“À…”
Sau khi bị xao nhãng trong chốc lát, Han Seokbong lấy lại tinh thần và thận trọng nói.
“Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Ảnh hưởng của các Yangban là trên khắp lục địa phía Đông. Vậy nên sau khi cậu ấy làm Garam bị thương thì đã không còn nơi nào để Grid và đồng bọn đi nữa cả. Họ đã thành công trong việc thoát khỏi Kars, nhưng tương lai lại thật đen tối.
Grid lấy cuộn dịch chuyển đến Lục địa phía Tây ra và đưa nó cho Han Seokbong khi thấy ông ấy đang thất vọng trước thực tế.
“Chẳng phải tôi đã yêu cầu các người đến vương quốc của tôi và cùng nhau xây dựng sức mạnh của chúng ta sao?”
“Đó là…?”
Cuộn giấy mà Grid kéo ra dường như chỉ là một tờ giấy bình thường. Nó cũng là giấy rất cũ. Nhưng không giống như Han Seokbong đang hoang mang, Sua đã có thể nhận ra ngay lập tức.
“Lá bùa đó là cách để đi đến lục địa phía Đông phải không?”
Grid gật đầu.
“Đúng vậy. Đó là một cuộn giấy có chứa phép thuật di chuyển giữa các lục địa ”.
“Tất cả chúng ta có thể di chuyển đến lục địa phía Tây nếu chúng ta sử dụng nó chứ?”
“Đúng thế.”
Một cuộn dịch chuyển thông thường đến Lục địa phía Tây là chỉ dành cho một người. Tuy nhiên, lý do Grid đã quay lại Lục địa phía Đông là để thu nạp quân đội. Vì anh ta đã biết điều ấy nên Sticks rõ ràng sẽ không cung cấp cho cậu ấy một cuộn dịch chuyển một người đâu. Sticks là một người thông minh và đúng là anh ta đã đưa cho Grid một cuộn dịch chuyển khổng lồ cho phép cậu ấy di chuyển cùng với nhiều người.
“Đi thôi.”
Grid nói và định xé cuộn giấy bằng cả hai tay, nhưng Han Seokbong đã ngăn cậu lại. Sau đó ông ta cúi đầu hỏi.
“Ta biết rằng điều này là rất tự phụ. Nhưng ta không thể để mẹ ta ở Pangea một mình được. Trước khi chúng ta đi, liệu ta có thể ghé qua Pangea và đưa mẹ ta đi cùng không?”
Trên thực tế, Han Seokbong biết rằng đây là một yêu cầu vô liêm sỉ. Việc trì hoãn thời gian trong một tình huống mà những Yangban đang truy đuổi họ thì gần như là tự sát vậy. Nhưng ông không thể trốn thoát một mình nếu không có mẹ được. Nếu không, mẹ ông ấy sẽ phải đối mặt với sự kỳ thị là kẻ phản bội và sẽ đau khổ tột cùng. Han Seokbong không thể rời xa mẹ mình được.
Trái tim của Grid rất nặng nề. Grid cũng có một người mẹ.
“Tôi hiểu.”
“…!!”
Cái gật đầu không chút do dự của Grid đã khác với những gì Han Seokbong tưởng tượng. Han Seokbong tưởng rằng Grid sẽ từ chối hoặc do dự mất một lúc lâu.
“Grid, cậu thực sự … Cậu thực sự tuyệt vời.”
Cậu ấy là một người có tấm lòng bao dung khó có thể đo được kích thước của nó. Cậu ấy không chỉ là vua của một vương quốc không thôi. Sự tôn trọng của Han Seokbong dành cho Grid đã tăng mạnh.
Grid mỉm cười.
“Thực ra thì tôi cũng đang nghĩ tốt hơn hết là nên ghé qua Pangea. Vì tôi cũng muốn đưa các thành viên của Đội Chu Tước đến vương quốc của mình.”
Đội Chu Tước đã không làm được nhiều việc chống lại những con Kim Giáp. Nhưng điều đó không có nghĩa là khả năng của họ có thể bị coi thường. Họ có thể so sánh được với các Kị Sĩ Đen của Đế Quốc Saharan và cấp độ của họ có thể được xếp vào hàng đầu của Lục địa phía Tây.
‘Đặc biệt, chỉ số của họ sẽ tăng % khi Sua chỉ đạo họ. Nếu mình mà giao việc huấn luyện Sua và Đội Chu Tước cho Asmophel, thì Đội Chu Tước sẽ có thể phát triển ngoài sức tưởng tượng. ‘
Sua gật đầu.
“Đúng vậy… tôi tin rằng Đội Chu Tước sẽ theo chúng ta sau khi họ biết được tình hình.”
“Ực.”
Đôi môi của Sua trông thật hấp dẫn. Grid phải nuốt nước bọt mỗi khi cô ấy mở môi nói chuyện. Và cậu ấy thậm chí còn không nhận thức được điều đó.
“Hum hum, được rồi. Vậy thì hãy đến Pangea.”
Nhóm của Grid ngay lập tức chuyển đến Pangea. Tuy nhiên, tốc độ di chuyển của họ là không nhanh lắm. Thể lực của Idan và Yang Fei thì thấp hơn so với cha con Han Seokbong. Do đó họ đã cảm thấy mệt mỏi trên đường đi và tốc độ di chuyển của cả nhóm chậm lại.
Nhưng không ai trách Idan và Yang Fei cả. Vì tại sao cha con Han Seokbong lại được mọi người yêu quý và kính trọng chứ? Đó là bởi vì họ rất rộng lượng. Han Seokbong và Sua đã động viên Idan và Yang Fei để họ có thể tập trung vào cuộc di chuyển.
Trong quá trình này, chỉ số Thể Lực của Idan và Yang Fei đã tăng lên một chút. Grid mỉm cười ấm áp khi nhìn họ. Cậu ấy nghĩ rằng thật tốt vì mình đã đến lục địa phía Đông này.
Pangea là một trong những nơi lớn nhất ở Vương quốc Cho. Đó là một thành phố cảng luôn tràn đầy sức sống. Nhưng đó chỉ là cho đến gần đây. Vì một tháng trước, Lãnh chúa Han Seokbong đã bị đưa đến thủ đô. Kể từ đó, một đám mây đen đã bao phủ lên Pangea. Khi tin tức về vụ hành quyết Han Seokbong được nghe thấy, bầu không khí chán nản đã hoàn toàn được thiết lập nên.
“Ngày hành quyết Lãnh Chúa Han Seokbong là bốn ngày trước à?”
“Vị Lãnh Chúa vĩ đại đã trải qua một điều thật khủng khiếp …”
“Tôi không muốn tin điều đó …! Đây là một cơn ác mộng! Hức hức. ”
“… Lãnh Chúa hẳn đã đến một nơi tốt đẹp.”
“Công nương Sua thì sao? Công nương Sưa đã bị sao vậy? ”
Mọi người thương tiếc Han Seokbong và cảm thấy phẫn uất.
“Tuy nhiên … Còn Mẹ Park thì sao?”
Mẹ Park là cách mọi người gọi bà Park Jurim – mẹ của Han Seokbong. Mẹ! Đó là một danh hiệu thể hiện đức tính cao cả của mẹ Han Seokbong.
“Lãnh Chúa đã bị hành quyết và Mẹ Park sẽ không được an toàn …”
“Thật không thể tin được … Cha mẹ tôi đã từng phục vụ Mẹ Park.”
“Mẹ Park đã cố gắng rất nhiều cho chúng ta khi nạn đói xảy ra sau cuộc xâm lược của các đạo sĩ ác độc. Nếu như không có Mẹ Park thì tất cả chúng ta đã chết đói rồi. “
“Chúng ta phải bảo vệ mẹ Park! Chúng ta nên báo đáp công ơn của bà ấy!”
“Đúng! Chúng ta sẽ bảo vệ mẹ Park! ”
Trái tim của người dân Pangea đã đồng lòng vì Mẹ Park. Tất cả đều đến lâu đài và nhất quyết bảo vệ Mẹ Park.
“Mẹ Park! Trốn đi! ”
“Giờ không phải là lúc ở trong lâu đài nữa! Thủ đô sẽ phái binh lính đến bắt Mẹ Park!”
“Chúng tôi sẽ giờ cao công cụ canh tác của mình để Mẹ Park có thể chạy trốn! Chúng tôi sẽ bảo vệ bà khỏi quân đội hoàng gia!”
“Chạy mau!”
Bên ngoài lâu đài là đông nghịt người. Họ cầm theo thiết bị canh tác trong khi bảo Mẹ Park chạy đi.
Khi nghe thấy tiếng động, Park Jurim đã vội chạy ra ngoài.
“Các ngươi dám chống lại gia đình hoàng gia ư!?”
“…!!”
Giọng nói lớn đến mức khó để tin rằng Park Jurim đã ngoài tuổi. Tiếng hét của bà đã vang vọng khắp lâu đài. Mọi người giật mình vì phản ứng bất ngờ ấy và im lặng. Sau đó, khuôn mặt nhăn nheo của Park Jurim cười buồn.
“Con trai ta là một quý tộc vĩ đại, là lãnh chúa và cũng là một đứa trẻ. Nhưng sau cùng, nó đã bị xử tử như một tội nhân. Các ngươi lại đi bảo vệ mẹ của một tội nhân ư? Tất cả các ngưoi chẳng sẽ trở thành tội nhân sao? Chồng ta! Con trai ta! Cả những người ta yêu quý sẽ trở thành tội nhân chống lại hoàng gia ư? Không được! ”
“…”
“M-Mẹ …”
Những trái tim đầy nổi loạn chống lại gia đình hoàng gia đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Mẹ Park đáng ra phải là người đang buồn và sợ hãi nhất trên thế giới lúc này. Nhưng thay vào đó, bà lại lo lắng về họ. Những cảm xúc mâu thuẫn đã tràn ngập trong lòng họ. Họ nghĩ rằng mình không nên làm điều dại dột vì lợi ích của bà ấy.
Sau cùng.
Bịch!
“Hức hức …! Hức hức! ”
“Mẹ … Mẹ Park …!”
Người dân đã bỏ dụng cụ làm ruộng xuống và ngồi xuống mặt đất. Họ đấm xuống đất vô tội vạ mà than thở. Sau đó, có một người đã nói điều mà họ không nên nói.
“Tất cả là do người thợ rèn đó …! Người thợ rèn đã làm ra Chu Tước Cung! Là Hắn ta…! Lãnh Chúa Han Seokbong sẽ không bị hành quyết nếu hắn ta chưa từng làm ra Chu Tước Cung! ”
“…”
Trong thực tế, mọi người cũng biết điều đó. Rằng Han Seokbong đã bị kéo đến thủ đô và bị xử tử vì ông ấy đã không nói cho các Yangban biết nơi ở của người chế tạo [Chu Tước Cung]. Tuy nhiên, họ không nên đổ lỗi cho người thợ rèn đã làm ra [Chu Tước Cung]. Vì nếu anh ta không khôi phục lại [Chu Tước Cung] đã mất thì các Yangban vẫn sẽ tức giận với toàn bộ Pangea. Và toàn bộ Pangea sẽ bị loại bỏ.
“Tôi biết. Tất cả chúng ta đều biết.”
“Anh ta không nên bị đổ lỗi vì đã khôi phục lại Chu Tước Cung… Tôi biết rằng chúng ta cần phải biết ơn anh ta!”
Nhưng họ có thể làm gì đây? Tình hình này thật đáng buồn và tuyệt vọng đến nỗi nếu họ không càu nhàu ai đó thì có vẻ không công bằng chút nào.
Rầmmmm!
Nước mắt của hàng ngàn người đã lay động được trái tim của Thiên Đường hay sao mà một cơn giông đã đột ngột xuất hiện trên bầu trời quang đãng?
Ràooooo.
Mưa trút xuống người dân và làm nguội đi trái tim họ. Mặt đất và mọi người đều đã bị ướt. Park Jurim lo lắng khi thấy người dân ướt đẫm.
“Hừ, tất cả đều sẽ bị cảm mất.”
Bà coi những người dân như con mình. Đó là một phương châm đã được truyền lại qua các thế hệ gia đình Han từ bao đời nay. Vậy nên đương nhiên là Park Jurim sẽ lo lắng cho mọi người vì bà đã thuộc về gia đình Han.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Đưa tất cả về nhà mau!”
Park Jurim hét lên với Đội Chu Tước.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc đã vang lên từ trên mái ngói của cung điện.
“Không. Hãy mặc kệ họ. Càng có nhiều khán giả thì càng tốt ”.
“…!!!”
Park Yurim và các thành viên của Đội Chu Tước đều bị sốc. Sau đó, mắt họ đã mở to. Vì họ thấy có một thanh niên tóc đen với đôi mắt sắc bén và vóc dáng khác thường.
“Công Tước Đức Hạnh Của Pangea!”
Người đã tạo ra [Chu Tước Cung]!