Tôi và Harry tìm gặp cụ Dumbledore và kể hết mọi chuyện. Khi nghe Harry bảo Voldemort dùng máu của cậu để hồi sinh, đôi mắt cụ thoáng qua chút gì đó giống như là vui mừng, hân hoan. Cụ từ tốn giải thích cho Harry về những gì đã xảy ra rồi bắt chúng tôi nằm ở bệnh thất kiểm tra.
Trong bệnh thất, mọi người đều hỏi chuyện tôi nhưng tôi chỉ sơ lược lại tất cả, không nói rõ về cuộc chiến như thế nào. Vâng, cũng như Harry, tôi cần ngủ sau một ngày dài mệt mỏi. Thế nhưng, ông Fudge tới, ném cho tôi và Harry mỗi người bịch vàng có chứa Galleons.
- Đó! Tiền thưởng chiến thắng cuộc thi của đứa!
- Thái độ như vậy là ông cũng không nghe cụ?
- Im đi! Ta sẽ không nghe đứa biết nói Xà Ngữ!
- Vậy thì đợi đi. Tôi sẽ cho ông biết tôi là người thế nào.
Tôi cười khinh đáp trả. Ông ta có vẻ tức điên lên nhưng im lặng bỏ đi.
Sáng hôm sau, nhiều người đến thăm chúng tôi lắm, rất nhiều người, từ các Nhà khác nhau (riêng Slytherin thì chỉ có Draco và Nott). Tuy nhiên, tôi rất vui khi anh Cedric hiểu cho tôi. Chiều tối, anh ấy có đến, trong khi bệnh thất đã sắp đóng cửa..
- Chào em, Daisy.
Tôi ngước mặt lên, thôi không dán mắt vào cuốn sách Hermione đưa cho. Cô ấy cho tôi mượn sách đọc giải khuây ấy mà. Harry đã ngủ sau khi cười đùa quá nhiều. Cậu dường như quên béng mọi chuyện đã xảy ra. Đùa thôi. Bề ngoài là vậy nhưng tôi biết thực ra cậu ngủ đi vì quá mệt mỏi và vì chất chứa quá nhiều tâm tư trong lòng.
Nhận ra người đến thăm tôi là anh Cedric, tôi mỉm cười:
- Chào anh ạ.
- Đã khỏe chưa?
Anh Cedric kéo ghế lại ngồi gần giường bệnh của tôi và hỏi thăm.
- Ổn mà anh.
- Cảm ơn em nhiều lắm.
- Vì chuyện gì vậy ạ?
- Đừng giả ngu nữa. Anh vẫn còn nhớ những lời em nói trong cuộc thi đó.
- Ủa? Em có nói gì hả ta?
Tôi cốc nhẹ đầu mình và lè lưỡi. Anh Cedric cười nhẹ nhìn tôi.
- Suy đi nghĩ lại, cho tới cùng anh vẫn chỉ nghĩ được lí do duy nhất em ngăn anh chạm vào cái Cúp: Em không muốn anh phải gặp Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
- Anh nên gọi thẳng tên đi. Như cụ Dumbledore đã nói, sợ một cái tên chỉ làm gia tăng nỗi sợ chính vật đó. - Bỏ đi cái vẻ nghiêm chỉnh, tôi lại trở về với vẻ ngây thơ. - Mà, anh dựa vào cái gì mà suy đoán như thế?
- Dựa vào những lời em nói và hành động em làm. Chỉ là cảm nhận thôi, dường như em biết những gì sẽ xảy ra vậy.
- Ồ không.. Không ai có thể biết trước được tương lai. Bởi vậy, tiềm năng của nó là vô hạn. Tuy không thể phủ nhận hay xác nhận điều anh đang nghĩ nhưng em có thể nói với anh một điều..
- Điều đó là gì?
Em đến đây không phải để thay đổi tương lai. Tùy vào hành động của chúng ta mà mỗi tương lai lại mỗi khác. Thế nên, em đến đây chỉ để thay đổi hiện tại. Chỉ cần một hành động nhỏ thôi mà tương lai có thể đi chệch hướng, tiến tới những gì tốt đẹp hơn. Đó là cách em dùng bản thân thay đổi thế giới. Dù phải trả cái giá đắt như thế nào, em vẫn sẽ làm, chỉ riêng vì em thôi.
Tôi thả người nằm bịch xuống giường. Anh Cedric hơi đơ ra rồi mỉm cười nói:
- Em luôn nói là em ích kỉ, xấu xa nhưng anh đâu thấy như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì em thích nên em mới làm thôi sao?
- Chính xác là như vậy. Nhưng em sẽ thay đổi. con nhỏ cứng đầu như em chắc chắn sẽ phải trả giá vì quá tùy tiện. Em biết chứ, nhưng em đã phớt lờ điều đó. Vậy nên em phải thay đổi. Em không thể để người khác dính vào chuyện của em nữa.
- Em thế là đang cố ám chỉ Eric à?
- Anh nhận ra điều đó sao?
- Nếu em ngạc nhiên thì em xem nhẹ anh quá rồi đó.
Anh Cedric xoa đầu tôi và giải thích:
- Thật ra chỉ là linh cảm mà thôi.
Nghe vậy, tôi bỗng nhiên vô cớ cười khúc khích. Khi bệnh thất đóng cửa anh Cedric mới về. Nằm trong căn phòng im ắng, tôi lại cảm thấy buồn tẻ. Những suy nghĩ cứ dội về trong tôi khiến tôi chẳng ngủ được. Và thế là, tôi xoay người về phía Harry, ngắm nhìn cậu ngủ, miệng khẽ nhấc lên tạo thành tiếng nói:
- Tớ thích cậu, Harry. Nhưng tớ cũng thích anh Tom nữa. Vì vậy, tớ sẽ thay đổi lời tiên tri của giáo sư Trelawney. Nếu có ai đó phải chết, hãy để người đó là tớ.
Rồi, một cách rất tự nhiên, tôi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ..
Chúng tôi được trở lại cuộc sống học đường sau ngày nằm bệnh thất. Gryffindor đã tổ chức tiệc mừng cho chúng tôi. Điều này đã giúp Harry quên đi vụ việc Voldemort hồi sinh. Ravenclaw và Hufflepuff cũng có tổ chức, dù nhỏ hơn nhưng không như Slytherin. Họ chẳng hề tổ chức một bữa tiệc nào cả. Và tôi đoán mình đã biết được lí do.
Đang trong bữa tiệc thì tự nhiên anh Fred và George kéo tôi về một góc, thì thầm:
- Giờ thì nhóc còn rủng rỉnh tiền hơn trước, đừng có mà thất hứa nhé!
- Ơ.. Thất hứa? Thất hứa cái gì ạ? Em đã hứa gì sao?
- Này! Đừng nói là em chối bay chối biến đấy nhé! Galleons đầu tư!
- A! - Tôi bàn tay vào nhau như thể mới nhớ lại. - Đây. Galleons.
- Ái chà chà.. Vô địch cuộc thi nên xài tiền ghê nhỉ?
- Không. Em biết trước là Voldemort hồi sinh nên đầu tư cho các anh Galleons coi như là để các anh mua vui cho mọi người. Galleons kia thì em muốn các anh dùng để sắm sửa cho gia đình, và đặc biệt là Ron. Galleons còn lại em giữ vì có lí do.
- Ồ.. Còn nhỏ mà tính toán ghê thế?
- anh không biết quá khứ của em nên đừng nói như thế.
- Xin lỗi. Em có đang làm phiền không?
Harry chợt lên tiếng. Fred và George quay lại.
- Em có chuyện gì với Daisy hả?
- Đợi tí nhé. Tụi anh mượn tí thôi.
- À không. Em cũng muốn đầu tư cho các anh.
- Xin lỗi. Anh không nghe rõ lắm..
- Ờm.. Anh cũng biết đấy, Voldemort hồi sinh, và em chắc là những thứ tồi tệ sẽ lại diễn ra.. Theo em thấy, hơn bao giờ hết, chúng ta cần niềm vui, và điều đó còn tùy thuộc vào các anh nhiều lắm.
- Trời ạ Harry!
Fred vỗ mạnh vào vai Harry khiến cậu súyt ngã nhào. George quàng tay ôm lấy cổ cậu.
- Tất nhiên tụi anh sẽ lại mua vui cho mọi người rồi, dù cho đang trong tình huống nào đi nữa! Vậy, em đầu tư bao nhiêu đây?
- Toàn bộ số tiền thưởng. Em nghĩ số vàng ba mẹ để lại cũng đủ để em tiêu rồi.
- Harry ơi là Harry, em chính là khách hàng Vip của tụi anh đó! Em luôn được chào đón!
Và buổi tiệc lại cứ tiếp tục diễn ra. Hermione khoe với chúng tôi về mụ Rita Skeeter. Hehe.. Tôi phá mụ ta một chút rồi ếm bùa Lú thì chắc không sao đâu nhỉ? Đây là cái giá mà mụ ta đáng nhận mà.
Tôi bước về phòng để chuẩn bị đồ đạc thì một lần nữa lại gặp ngay anh Tom đứng trong phòng tự bao giờ. Chả là Eric đã cất giùm tôi cuốn nhật ký về phòng, nhưng mà lúc đó trông cậu ấy khó chịu ghê gớm lắm à nha! Anh Tom mỉm cười, và tôi biết chắc sẽ chẳng có chuyện gì hay ho đâu. Thế nhưng, tôi vẫn giữ giọng bình tĩnh:
- Anh đến đây làm gì?
- Ô.. Sao giọng lại căng thế kia?
- Đừng vờ vịt nữa.
- Hôm nay em lạ nhỉ?
- Lạ? Anh đang ám chỉ mình à?
Nghe tôi nói vậy, Tom lắc đầu thở dài.
- Haizz.. Nghiêm túc đến vậy làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ em không chịu được để mà đợi đến khi làm người hầu cho anh?
Người hầu? Chắc chắn rồi.. Chính là nó. Lí do anh ta tới đây. Từ khi biết cái dòng máu S của Tom đang gia tăng là tôi đã giữ khoảng cách vậy mà.. lúc gặp Voldemort, tôi lại sơ sẩy thu hẹp khoảng cách mà tôi đã tự tạo ra..
Thôi thì cái gì phải đến thì cũng sẽ đến thôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh Tom, mỉm cười ranh mãnh:
- Anh chắc chứ? Em thì không dám chắc điều đó đâu. Thôi, chúng ta bắt đầu đàm phám..
Lại từ đầu.
Tom tiếp lời. Khuôn mặt như đang bắt đầu cân nhắc.
- Đúng vậy, chúng ta cùng làm rõ nào. Thỏa thuận không chỉ dừng ở đó đâu.
Chúng tôi trao đổi những ánh nhìn nghiêm túc với nhau. Sau một hồi chán nản, Tom cười nói:
- Đứng mãi thì mỏi chân lắm, hay là chúng ta ngồi xuống giường nói chuyện đi.
- Tại sao phải là giường? Anh không nhớ nó bị Eric ếm bùa rồi à?
- Thì em giải lời nguyền là được thôi. Có gì đâu mà phải lo?
- Tại sao em phải giải chứ? Ngồi dưới đất đi. Em ngồi trên ghế.
Tôi bước tới định lấy cái ghế thì bị Tom đẩy mạnh vào tường. Anh ta ghé miệng sát vào tai tôi:
- Thế này là được rồi. Bộ em nghĩ anh sẽ chịu ngồi dưới chân em sao?
- Khi nào cũng như vậy. Đầu óc của anh ở trên mây rồi hả?
- Thế này có gì sai sao? Anh là tên máu S, và em là M của anh.
- Đã bảo em không phải M rồi mà! Anh dừng lại ngay cho em!
- Mùi hương của em thật tuyệt. Để anh đoán xem nào.. Bạc hà?