Thư từ Hogwarts đã đến. Hermione kinh ngạc khi mình trở thành Huynh trưởng chứ không phải tôi. Mỉm cười, tôi đáp lại:
- Mình thuộc Nhà, không thích hợp làm Huynh trưởng đâu.
Nghe vậy, Hermione ôm chầm lấy tôi rồi kéo tôi xuống lầu dưới. Yeah! Thành công rồi! Cả Ron và Harry đều làm Huynh trưởng. Tuy hứng khởi nhưng trong giọng Ron có chút buồn:
- Ồ may quá.. Thầy chọn những Huynh trưởng nên mình mới có phần..
- Đâu có đâu. - Tôi mỉm cười đáp lại. - Nếu chỉ có thì người bị loại là Harry.
George nghe vậy ngồi xuống giường, quàng tay qua cổ tôi, bảo:
- Em bị gì vậy Daisy? Nếu vậy Ron phải bị loại chứ!
- Dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là như vậy mà.
Ron có vẻ hơi buồn bã. Tôi cười đáp lại:
- Harry đã phải Voldemort ngay từ năm nhất và suốt từ đó đến nay chưa năm nào là được nghỉ ngơi cả. Làm Huynh trưởng khá là mệt nên cụ Dumbledore sẽ chọn người khác cũng giỏi giang và có thể đảm đương trách nhiệm này như Ron chẳng hạn. Tuy nhiên, vì sợ cái sự suy diễn của Harry nên em mới phải đề nghị cụ chọn những Huynh trưởng mỗi Nhà đấy chứ!
- Hóa ra là cậu đứng sau tất cả à? - Draco bước vào, tay cầm phù hiệu Huynh trưởng.
- Có thể cho là vậy đó!
Tôi cười cười. Một lúc sau, bác Weasley đến, rất đỗi kinh ngạc khi nghe tin Ron làm Huynh trưởng và hấp tấp tới Hẻm Xéo mua đồ, tiện thể mua tặng cho Ron cây chổi mới. Tối hôm đó, bác Weasley mở ra bữa tiệc nhỏ và thầy Moody đã đưa Harry tấm hình chụp Hội Phượng Hoàng trước đây. Harry đã ngồi với thầy, lắng nghe thầy kể sơ qua về những thành viên của Hội. Và cũng tối hôm đó, bác Weasley đã thực sự tỏ ra nỗi sợ của mình như những người bình thường khác khi đối đầu với Voldemort. Bác không sợ bác sẽ phải chết. Bác chỉ lo cho gia đình mình. Một người phụ nữ vĩ đại.
/, tựu trường. Không khí tất bật trong nhà ngày một lan rộng. Chúng tôi phải đi sớm để đến sân ga Ngã Tư Vua dưới sự giám sát của vệ sĩ đoàn. Không có phương tiện vận chuyển, đến đó chỉ bằng đôi chân của mình. Biết trước việc này, hồi đi đón Harry, tôi ghé qua mua đôi giày trượt cho nhanh. Trong khi mọi người vội vàng chạy bộ thì tôi lại cứ lướt qua mặt họ chơi đùa. Hẳn là ai đó ghen tị lắm à nha! Đối với những người không biết về Muggle, họ thấy Muggle cũng thật giỏi khi có thể chế tạo "đôi giày thần kì" này.
Khi lên tàu, mọi người cứ lần lượt bỏ tôi mà đi. Huhuhu.. Sao lại thế chứ? Đùa thôi mà! Diễn kịch đấy! Tôi nhanh chóng đi tìm Luna với Neville để cùng Ginny trò chuyện với họ. Gần giờ sau thì người kia mới quay lại. Giống như Neville, họ không muốn ở gần Luna khiến tôi hơi bực dọc. Draco ngồi xuống, lên tiếng đầu tiên:
- Daisy, đoán xem Slytherin có những ai là Huynh trưởng?
- Có Nott không vậy? Tớ muốn Huynh trưởng là cậu ấy..
- Ding-dong! Chính xác! Ờ, và còn.. nữ Huynh trưởng..
- Con bò cái Pansy Parkinson, tớ đoán không lầm chứ?
Draco thở dài rồi gật đầu.
- Õng ẹo phát khiếp! Sao cô ta không tránh xa tớ được nhỉ?
- Ai bảo cậu cứ thích chải chuốt làm gì cơ chứ, Malfoy?
Hermione khoanh tay lại, vẻ khó chịu. Hừm.. Chuyện này hay à nha. con người này mặc dù thích nhau nhưng chỉ gọi nhau bằng họ, không phải bằng tên như những người khác. Nếu được, họ cố tránh nói chuyện với nhau, có lẽ vì ngại ngùng.
Bữa tiệc đầu năm Hogwarts có sự góp mặt của mụ Umbridge khiến tôi vô cùng khó chịu. Hừm.. Năm học này, dù bằng giá nào tôi phải quậy bà cho bằng được mới.. à, khỏi thôi đi, quậy hết năm học luôn!
Sáng hôm sau, mọi người cứ né tránh tôi, trừ mấy người vẫn còn có vẻ sùng bái tôi. Ron vẫn chẳng thể tin thầy Snape vì không có bằng chứng thuyết phục về việc thầy Snape ở phe ta. Trong tiết của mụ Umbridge, lần đầu tiên tôi ngủ gục từ trước đến giờ. Ok, tôi hiểu là tôi bị cấm túc cùng Harry, cậu đã cố gắng đôi co với mụ ta về việc Voldemort trở lại. Chúng tôi bị "phái đi" gặp giáo sư McGonagall ngay hôm đầu tiên chỉ để nghe giảng đạo.
Tối đó, Harry cứ khó mà giữ bình tĩnh khiến tôi mệt mỏi. Tôi phải nói tới gãy lưỡi Hermione mới không đan quần áo cho gia tinh cơ đấy! Mà thành lập luôn thôi, hội của những thành viên Hogwarts! Thay vì làm bài tập, tôi lập ra danh sách những người tham gia hội, theo tôi nghĩ:
UMBRIDGE ARMY
. Daisy Williams.
. Harry Potter.
. Hermione Granger.
. Ronald Weasley.
. Draco Malfoy.
. Neville Longbottom.
. Luna Lovegood.
. Ginny Weasley.
. Dean Thomas.
. Fred Weasley.
. George Weasley.
. Lee Jordan.
. Pavarti Patil.
. Padma Patil.
. Colin Creevey.
. Angeline Johnson.
. Katie Bell.
. Theodore Nott.
. Cho Chang.
. Ernie Macmillan.
. Hannah Abbott.
. Alicia Spinner.
. Lavender Brown.
. Dennis Creevey.
. Justin Finch-Fletchley.
Tốt! Từng này người sẽ là những người tôi đặc biệt huấn luyện. Có gì thì bổ sung sau. Mai sẽ tiến hành chiến dịch!
Rất nhanh chóng, tôi đã thuyết phục được những người trong danh gia nhập hội. Tuy nhiều người thắc mắc về cái tên của hội nhưng tôi chỉ cười cười đáp lại mà không nói gì. Khi gặp chị Angeline, Harry bị ăn chửi no vì phải thực hiện cấm túc. Chiều hôm đó, chúng tôi lo đi tới đại sảnh đường nhét cái gì đó vào bụng, cặp sách thì nhờ Hermione và Ron đem về giùm.
Căn phòng của giáo viên Phòng chống nghệ thuật hắc ám đã bị mụ Umbridge "trang trí" lại. Mọi bề mặt đều bị phủ kín bằng những tấm vải và màn che có ren rua. Nhiều bình hoa cắm toàn hoa sấy khô, mỗi bình ngự trên miếng khăn lót của riêng nó. Trên bức tường trước mặt tôi thì có treo bộ sưu tập dĩa trang trí, mỗi cái được vẽ con mèo to tướng đủ màu. Và đeo quanh cổ chúng là cái nơ không giống nhau trông thật xấu xí. Thành thật mà nói, điều đó khiến cho tôi cảm thấy loài mèo chẳng còn dễ thương.
Bỗng, mụ Umbridge lên tiếng:
- Chào cậu Potter, chào cô Williams.
Chúng tôi giật mình ngó quanh khi nghe giọng mụ ta. Lúc đầu, tôi đã không nhận ra mụ bởi vì mụ đang mặc bộ áo chùng hoa hòe hoa sói vô cùng khủng khiếp và màu sắc hết sức đồng điệu với tấm khăn trải bàn phủ trên cái bàn làm việc phía sau bà. Harry không có gì là vui vẻ khi đáp lại:
- Dạ, chào.
Quá ghét mụ ta, tôi chỉ gật đầu lấy lệ mà thôi. Mụ chỉ về phía cái bàn nhỏ trải đăng ten đã đặt bên cạnh cái ghế lưng thẳng đơ, nói:
- Nào, ngồi xuống đi.
tấm giấy da trống trơn đã để sẵn trên bàn, hiển nhiên là đang chờ đợi chúng tôi. Không nói gì cả, chúng tôi ngồi xuống bàn, chờ đợi thực hiện lệnh cấm túc của mụ. Vẫn bằng giọng ngọt ngào buồn nôn, mụ nói:
- Giờ trò hãy chép phạt, bằng những cây viết đặc biệt của tôi. Đây. Cầm lấy.
Mụ đưa cho chúng tôi cây viết lông ngỗng màu đen có đầu viết bén nhọn một cách lạ thường rồi vờ dịu dàng nói:
- Cậu Potter, tôi muốn trò viết câu "Tôi không được nói dối". Còn cô Williams, trò cần viết câu "Tôi không được tự kiêu". Viết cho đến khi nào các trò thấy thấm thía.
Rồi mụ đi tới cái bàn của mụ, ngồi xuống và bắt đầu chú ý đến một xấp giấy da trông có vẻ là những bài luận văn để chấm điểm. Harry cầm cây viết lông ngỗng đen lên và nhận ra cậu thiếu cái gì.
- Thưa cô, cô không cho em mực.
Mụ Umbridge nói bằng một giọng như có tiếng cười trong đó:
- Ồ, trò không cần mực đâu.
Harry đặt cây viết lên tấm giấy da và bắt đầu chép phạt: Tôi không được nói dối. Ngay lập tức, cậu bật ra một tiếng kêu đau nho nhỏ. Những con chữ xuất hiện trên tấm giấy da có màu mực đỏ tươi. Cùng lúc ấy, dòng chữ đó cũng xuất hiện trên mu bàn tay phải của Harry, cứa sâu vào da cậu như thể được khắc vào đó bằng dao mổ. Ấy vậy mà, chỉ một lát sau, da Harry đã liền lại, và chỗ da vừa có dòng chữ chỉ còn lưu lại một vết hơi hơi đo đỏ, trông vẫn láng trơn. Mụ Umbridge mỉm cười quan sát.
- Cô Williams, sao trò vẫn chưa chép phạt?
Tôi không đáp lại và cũng bắt đầu viết: Tôi không được tự kiêu. Tôi viết nhanh, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc, lạnh lùng như một khối băng khiến mụ Umbridge ngạc nhiên. Ồ, lí do đơn giản thôi, từ nhỏ tôi đã bị đánh đập đến nỗi ngất đi nên vết thương ngoài da này chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi.
- Đừng viết nữa.
Harry khẽ nói, liếc nhìn tôi đầy lo lắng.
- Không sao.
Tôi lặng lẽ đáp lại và cứ tiếp tục viết. Nhiều tiếng sau, mụ ta xem xét bàn tay chúng tôi, xúyt xoa một cách độc địa và cho chúng tôi ra về. Tất nhiên, buổi cấm túc vẫn chưa dừng lại ở đó.