- Daisy.. Cậu.. Cậu.. Cậu có biết hắn đã làm gì không hả?
Harry gầm gừ như điên, mất kiểm soát mà hét lên với tôi. Tuy vậy, vẫn bình tĩnh, tôi gật nhẹ đầu đáp lại:
- Tớ biết, rất rõ là đằng khác.
- Vậy sao cậu còn giúp hắn?
Bằng ánh mắt như muốn nổ tung, Harry rin rít qua kẽ răng. Tôi lặng người không nói. Vừa lúc đó, thầy Snape tiến tới, giọng trầm trầm, có phần hách dịch:
- Ta không phải đồ hèn. Biệt hiệu đó nên để dành cho ba ngươi..
- Ba tôi không có hèn! Có giỏi thì giết tôi đi! Giết tôi như ông giết cụ ấy!
- Ta sẽ không giết ngươi đâu, Potter. Việc đó là việc của ngài..
Đoạn, thầy hất tung tà áo choàng, hướng ra khỏi lãnh thổ trường Hogwarts.
- Hơn nữa, ngươi cũng không bao giờ có cơ hội giết ta bằng chính câu thần chú do ta phát minh.
Harry mở to đôi mắt như muốn rớt ra ngoài, giọng dịu đi, lắp bắp:
- Ông.. Ông là.. Hoàng tử Lai?
Thầy Snape không trả lời mà cứ thế bước đi. Tôi đưa tay hướng về phía thầy, mở miệng toan muốn nói thêm vài điều nhưng lại thôi. Trong lúc đó, sự điên cuồng của Harry lại trở về. Không suy nghĩ gì hết, cậu lao thẳng về phía thầy Snape. Cũng vì quá bất ngờ, tôi chỉ kịp rút đũa phép ra, vẽ nhanh đường cong hoàn hảo, móc mắt cá chân mà dốc thẳng Harry ngược lên trời. Harry có hút hoảng hồn đưa mắt nhìn tôi, máu nóng chạy càng nhiều lên não, cố gắng kháng cự. Thầy Snape khẽ ngoảnh mặt lại một chút.
- Sev, cha cứ đi đi. Mọi việc ở đây cứ để con lo.
Với ánh mắt ái ngại, thầy Snape nhìn một Daisy đang cố gắng nở nụ cười tiễn biệt, rồi buộc lòng phải dứt áo ra đi. Bác Hagrid đang rầm rầm chạy tới, theo sau là con Fang, có vẻ như chưa biết chuyện gì, tay phải bóp chặt cổ tên Tử thần thực tử mà lôi xềnh xệch.
- Có chuyện gì vậy thưa giáo sư? Tôi nghe có nhiều tiếng hét quá, mà giờ mới có thể chạy tới đây cứu viện..
- Anh vào xem và giúp đỡ mọi người đi. Tôi có việc phải rời khỏi đây rồi.
Nhận ra sự hiện diện này, Harry, vẫn còn đang kháng cự trước bùa phép của tôi trong vô vọng, hét lên ngay khi bác Hagrid định gật đầu tuân lệnh:
- KHÔNG! BÁC HAGRID! GIỮ HẮN LẠI! GIỮ HẮN LẠI ĐI! HẮN LÀ KẺ XẤU! HẮN.. HẮN ĐÃ GIẾT CỤ DUMBLEDORE ĐẤY!
Bác Hagrid nghe vậy thì giật mình, còn Harry thì cắn chặt răng, dường như không muốn nói lên điều đó. Bác đờ đẫn cả người, trông như mất hẳn nhận thức, nhưng bác vẫn khàn khàn hỏi lại:
- Ha-Harry.. Con.. Con nói điều gì kì vậy? Cụ Dumbledore đâu thể nào.. Cụ đâu thể nào.. chết.. được.. Con nói xem có đúng không Daisy?
Tôi quay mặt sang chỗ khác, thật không muốn đối diện với bác Hagrid. Harry ngẩng mặt lên, hét toáng:
- KÌA BÁC! HẮN SẮP RA NGOÀI RỒI KÌA!
- Quá muộn. - Thầy Snape dửng dưng nói.
Bụp một cái. Bóng hình thầy Snape biến mất tăm. Tôi thở dài, nhẹ nhàng đưa Harry xuống đất. Tuy nhiên, vừa đáp xuống, cậu đã chạy tới nắm lấy cổ áo tôi, gầm gừ:
- Cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Cậu để cho hắn thoát rồi kìa.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Harry, vẫn không nói.
- Tsk! Nhìn tớ với cái ánh mắt đó là sao hả? Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ chỉ vì hắn là cha nuôi của cậu sao?
- Không. - Tôi chậm rãi trả lời.
- Vậy tại sao, hả? Cậu nói xem!
Vẫn lặng người không nói, Harry càng điên tiết vì tôi hơn. Nhưng có ai đó dường như đẩy chúng tôi ngã xuống thảm cỏ mướt những giọt sương lệ, đồng thời hét lên:
- Coi chừng!
Tôi xoa xoa đầu, ngó Tom vừa hạ gục nốt tên Tử thần thực tử còn sót lại. Anh ta đang thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, hình như mệt mỏi vô cùng. Tôi đứng dậy, đỡ lấy người anh ta, lo lắng.
- Anh có sao không Tom? Có chuyện gì mà anh mệt vậy?
- Hà.. Hà.. Lâu rồi chưa được sảng khoái như thế này..
- Cũng phải. Lâu rồi anh chưa cầm đũa phép chiến đấu nhỉ?
- Ừ.. Đũa phép của l.. À lộn, của cụ Dum, coi bộ khó khuất phục phết.
- Còn phải nói. Thôi, chúng ta trở về thôi, Tom, Ha-
Khuôn mặt đang tươi cười của tôi chợt tắt ngấm. Tom nhìn tôi, suy nghĩ gì đó, không nói mà chỉ xoa nhẹ đầu tôi, sóng bước cùng mọi người về phía lâu đài.
Khi tới gần những tòa tháp đồ sộ của Hogwarts, tôi thấy nhiều cửa sổ đã sáng trưng. Nhiều tiếng la hét đã ngớt, chứng tỏ bọn Tử thần thực tử đã rút lui hết cả rồi, chỉ còn mấy tên bị dập cho tơi bời thôi. Với sự việc ngày hôm nay, tôi rõ ràng là có thể tượng tượng được cái cảnh nhốn nháo, lo sợ của những người trong đó mà chưa cần bước vào.
Cánh cổng gỗ sồi mở toang trước mắt chúng tôi. Ánh sáng lập tức tràn đầy lối đi và bãi cỏ. Chậm rãi, hoang mang, những người bận áo choàng ngủ đang dò dẫm đi xuống những bậc thang, vừa sợ sệt vừa lo lắng nhìn quanh quất để kiếm tìm dấu hiệu nào đó của bọn Tử thần thực tử vừa mới tẩu thoát vô màn đêm.
- Mọi người đang làm gì vậy? Có đám đông tụ tập dưới chân tháp Thiên văn. Ngay bên dưới Dấu hiệu Đen đó, thấy nó k-
Bác Hagrid bỗng im bặt. Bác đã muốn phủ nhận cái điều Harry vừa nói, nhưng giờ đây ý nghĩ kinh hoàng lại ập vào trong đầu bác, ý nghĩ rõ ràng và khủng khiếp đến nỗi không thể nói thành lời. Tôi cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu và buốt giá, như thể áp lực đè nặng lên vai tôi ngày càng tăng. Có thể là do thuốc hết tác dụng, hoặc có thể.. do cái chết của cụ Dumbledore. Những cảm xúc như cấu xé ruột gan tôi, nó bóp chặt con tim tôi đến nghẹt thở. Đầu tôi cứ như bị búa bổ vào, làm cho âm thanh như từ xa xa vọng tới, chẳng để tôi chạy thoát. Bóng tối ôm lấy tôi, bắt tôi hòa vào với chúng, nhưng đâu đó trong tâm trí tôi có tiếng nói ngăn cản, không cho tôi mặc chúng làm điều ấy. Tai tôi ù đi, hình như không còn nghe thêm được gì cả. Mắt tôi lờ đờ, nhìn chẳng còn rõ được cái chi. Người tôi cứng đờ, thật khó để mà di chuyển..
Tôi có thể cảm thấy, rõ ràng, bóng tối trong tôi đang dần dần trỗi dậy, một cách kỳ dị trong vô thức mà tôi vẫn chưa biết lí do tại sao. Có lẽ.. là do cái cảm giác đè nén kinh khủng trong lồng ngực tôi..
Chúng tôi nhẹ nhàng xuyên qua đám đông đến kì lạ, xuyên qua những tiếng rì rầm, tiến thằng lên hàng đầu, nơi đám học trò và giáo sư sững sờ vừa rẽ một khoảng trống. Tôi nghe thấy tiếng rên đau đớn của bác Hagrid. Harry chầm chậm bước tới bên cụ, ngồi thụp xuống. Tôi lặng lẽ bước tới, nhưng mới chỉ tiến được vài bước, Harry đã lạnh lùng cất tiếng:
- Đừng lại đây..
- Harry..
Tôi buồn bã nhìn cụ, nước mắt lăn dài trên gò má. Thực sự.. Thực sự là tôi vẫn chưa chuẩn bị.. Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho việc nhìn thấy cụ Dumbledore ngã xuống ở đây, nằm giang ra như con đại bàng hiên ngang mạnh mẽ. trong những pháp sư vĩ đại nhất mà tôi kính mến, trong những vĩ nhân của cả thế giới này, thực sự, đã ngã xuống nền đá hoa cương rồi. Tuy có đôi lần khó chịu và không tán thành ý kiến với cụ, tôi vẫn luôn dành sự ngưỡng mộ và tình cảm đặc biệt với cụ. Mắt cụ Dumbledore đã khép lại, nhưng bởi có những chỗ gấp lạ lùng ở cánh tay và bàn chân nên trông như cụ chỉ đang ngủ. Harry vươn tay ra sửa lại cặp mắt kính nửa vầng trăng cho thẳng trên sống mũi cong và lau đi vệt máu rỉ ra từ miệng cụ bằng chính ống tay áo của mình. Tôi không thể nào chấp nhận sự thật rằng cụ đã nhắm mắt yên nghỉ rồi.. Tôi không thể.. Tôi không thể.. Chẳng lẽ tôi không còn nhận được những cái xoa đầu âu yếm, trìu mến và đầy yêu thương từ cụ nữa ư? Tôi mím chặt môi, cánh tay bóp chặt ngực trái, cố không để lộ ra tiếng khóc của mình.
Chợt, tôi thấy Harry để ý đến cái hộp nhỏ mà nhiều giờ trước thầy trò đã ăn cắp rớt ra khỏi áo cụ. Cái hộp mở ra, có lẽ là vì đập vào nền đá. Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của Harry ngay lúc này, tuy không sửng sốt, đau đớn, kinh hoàng hay buồn thảm hơn cái chết của cụ, Harry vẫn nhận thấy rõ sự bất ổn này. Cậu lật ngửa cái hộp lên, nhìn đăm đăm vào lòng bàn tay. Harry vò nát mảnh giấy da trong hộp ngay khi vừa đọc nó, nước mắt dâng trào ngày càng nhiều. Đắng cay làm sao, cụ Dumbledore đã tự làm cho mình kiệt sức đi bằng cách uống cái dung dịch khủng khiếp kia mà chẳng để làm gì. Sau lưng tôi, con Fang bắt đầu cất tiếng tru, như cảm nhận được cái sự đau đớn, giận dữ và căng thẳng tột độ này..