- Một phần thưởng? - Harry cau mày. - Nhưng như cậu nói, Daisy, nó chẳng có vẻ tốt đẹp gì..
- Phải. Người anh cả là một kẻ hiếu chiến, vì vậy, anh ta hỏi xin một cây đũa phép nhiều quyền năng hơn hết thảy mọi cây đũa phép khác trên đời. Một cây đũa phép luôn giúp chủ nhân chiến thắng. Một cây đũa phép xứng đáng với một phù thủy đã từng thoát khỏi tay Tử thần. Anh ta không hề biết rằng điều đó thật là dại dột. Tử thần băng ngang qua sông, tới một cành cây cơm nguội mọc bên bờ sông, bẻ lấy một cành cây rủ xuống, hóa nó thành một cây đũa phép và đưa cho người anh cả.
- Nghe giống như Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ghê. Ham muốn quyền lực. Chìm đắm trong sức mạnh..
- Harry! - Mione nhăn mặt nhắc nhở. - Cậu không nên ngắt lời Daisy như thế!
- Không sao, không sao. Mọi thứ ổn cả mà. Không sao đâu.
- Thế, người còn lại, họ hỏi xin điều gì vậy?
- Người anh thứ hai là một kẻ ngạo mạn, quyết phải làm cho Tử thần phải bẽ mặt hơn nữa, nên hỏi xin quyền lực gọi người khác trở về từ cõi chết. Vẫn bình thản, Tử thần lượm một viên đá, ban cho nó chút phép thuật rồi đưa nó cho người anh thứ hai. Và sau đó, thần lại quay sang hỏi xem ý muốn của người em út là gì.
- Này, có phải đó là tấm Áo khoác tàng hình không? Chỉ là suy đoán thôi, bởi vừa nãy cậu nói nó có liên quan..
- Tốt lắm Harry. Cậu đúng. Không giống như anh của mình, người em út là một người khiêm tốn và không chịu đặt lòng tin vào Tử thần. Anh hỏi xin một thứ giúp anh tiếp tục con đường của mình mà không thể nào bị Tử thần bám theo. Một lựa chọn khôn ngoan. Vô cùng bất đắc dĩ, Tử thần bèn giao cho anh chính tấm Áo khoác tàng hình của mình.
- Liệu Harry có phải là hậu duệ của người em út không? - Mione mím môi suy nghĩ. - Cậu ấy rất mạnh mẽ, đừng phản bác, Harry à, và đặc biệt là cậu còn có cả tấm Áo khoác tàng hình được thừa kế từ cha nữa.
- Một giả thiết rất hay. Tớ cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Theo cụ Dumbledore, thực chất, anh em trong truyện là những phù thủy tài hoa và nguy hiểm, những người đã thành công trong việc chế tạo những món đồ đầy quyền phép: Anh em nhà Peverell. Antioch Peverell, người anh cả, chính là chủ nhân đầu tiên của Cây đũa phép Cơm nguội. Cadmus Peverell, người anh thứ hai, là chủ nhân đầu tiên của Viên đá Phục sinh. Viên đá trên chiếc nhẫn Trường Sinh Linh Giá mà cụ Dumbledore đã tiêu hủy chính là nó, cũng tức là, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó là hậu duệ của ông ta. Còn chủ nhân đầu tiên của tấm Áo khoác tàng hình, đó chính là người em út Ignotus Peverell.
Harry trông rất sốc, trong khi Mione ngay lập tức đưa tay bụm miệng lại, cất giọng khe khẽ:
- Vậy có nghĩa là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó và Harry có quan hệ họ hàng với nhau?
- Dám lắm chứ. Nếu theo dõi lại trong nhiều thế kỷ, gần như tất cả các gia đình phù thủy đều có mối liên hệ.
Bằng một giọng nói lí nhí nghe như phát ra từ đâu đó xa vời chứ không phải là từ chính miệng Harry mà ra, khuôn mặt cậu nhăn nhúm cả lại, lẩm bẩm một cách khó chịu xen lẫn với sự buồn rầu:
- Nhưng điều đó vẫn không thể phủ nhận được rằng tớ và chúa tể hắc ám.. là người thân.. Ha.. Tuyệt ghê cơ. Tại sao tớ và hắn lại luôn có liên kết đó chứ?
- Ngươi nghĩ ta muốn có lắm sao?
Một giọng nói khác trầm trầm và lạnh lùng vang lên. Gần như ngay lập tức, tôi quay lại, nhíu mày trước hình ảnh của Tom.
- Lại là anh?
Tom hất mặt, liếc nhìn tôi.
- Đúng. Là anh thì sao? Em bị thương nặng, anh không muốn làm em phải cử động nhiều nên chọn cách ngồi yên. Giờ em bình phục hoàn toàn, chỉ muốn thăm em một chút cũng là sai sao?
Tôi không nói gì. Tom rất tinh ý, nếu tôi nhất thời sơ sẩy để lộ ra điều bất thường là bị phát hiện ra ngay. Thành thật mà nói, tôi không muốn Tom, hay kể cả Eric cũng vậy, biết được rằng mấy ngày trước tôi đã có thể nói chuyện với Lycoris lần đầu tiên trong tâm trí.
- Anh lúc nào cũng chọn đúng thời điểm.
Harry đột nhiên làu bàu. Được dịp, Tom vuốt tóc, nhếch miệng cười khinh khỉnh. Rất soái ca, đáng tiếc là như vậy. Ngay cả tôi cũng khó để giữ cho mình khỏi nở một nụ cười nhẹ trên gương mặt.
- Đó không phải là lời khen.
Cậu lườm Tom, vẻ chán nản hiện rõ trên khuôn mặt.
- Tốt hơn hết, Daisy à, cậu nên kể tiếp câu chuyện.
Tôi nhún vai.
- Được thôi. Ừm.. Đến đâu rồi ấy nhỉ? À phải! Sau khi ban tặng cho anh em những bảo bối tuyệt vời đó, Tử thần đứng qua một bên và cho phép cả tiếp tục cuộc hành trình. Vừa đi vừa chuyện trò, cả người đều lấy làm kinh ngạc về sự táo bạo mà họ đã trải qua, và cùng tán thưởng những món quà của Tử thần. Rồi cũng đến lúc mấy anh em chia tay. Mỗi người có một đích đến riêng.
Tom cũng bắt đầu chịu ngồi xuống lắng nghe tôi kể.
- Người anh cả tiếp tục cuộc hành trình thêm tuần lễ nữa. Đến một ngôi làng xa xôi, anh ta tìm một tay phù thủy và gây gổ với hắn ta. Tất nhiên, với Cây đũa phép Cơm nguội, anh ta chẳng thể nào thua cuộc được. Bỏ mặc kẻ thù của mình nằm chết trên sàn, người anh cả tiếp tục đi tới một cái quán, lớn tiếng khoe khoang về cây đũa phép vô địch mà anh ta có được từ Tử thần. Và ngay đêm hôm đó, có tên phù thủy bò tới chỗ người anh cả đã say khướt trên giường, trộm lấy cây đũa phép, và để đảm bảo an toàn, hắn cắt luôn cổ họng anh ta. Thế là, Tử thần đã lấy xong mạng người đầu tiên trong anh em.
- Ồ vâng, nghe có phần giống như ai đó thì phải..
Harry cười khẩy. Tom lắc đầu.
- Hắn ta không thể có một trí tuệ sánh ngang với một người như tôi.
- Anh không thể ngừng tâng bốc mình một chút sao, Riddle.
- Câm đi con nhỏ M-
Tom nhận được cái lườm sắc lạnh từ tôi, chảy mồ hôi hột, lắp bắp sửa lại:
- K-Không.. Ý tôi là, nó đã trở thành bản tính rồi. Vì vậy, Granger, cô biết đấy, thật khó để mà thay đổi.
Mione đảo mắt, chép miệng vài lần.
- Tạm gác lại đi. Câu chuyện không nên cứ bị ngắt quãng như thế. Và giờ chúng ta sẽ đến với người anh thứ hai. Trong lúc đó, anh ta đang lên đường trở về nhà, nơi anh ta sống một mình, lấy ra Viên đá Phục sinh và xoay nó trong tay lần. Ngạc nhiên và vui sướng biết bao, hiện ra ngay trước mắt anh ta gần như tức thì là hình bóng người con gái anh ta đã từng muốn lấy về làm vợ nếu nàng không chết khi chỉ mới vài tuổi xuân. Nhưng trớ trêu thay, nàng buồn và lạnh, cách biệt anh ta như thể bị ngăn lại bởi một tấm mạng che. Và mặc dù được trở về chốn dương gian, nàng vẫn buồn khổ vì không thực sự thuộc về thế giới này. Cuối cùng người anh hai, phát khùng vì những khao khát vô vọng, đã tự sát để được sum vầy với nàng nơi chín suối. Vì vậy, Tử thần cũng đã có được mạng sống của người anh thứ hai.
Tôi ngừng lại một lúc, lén quan sát Tom qua khóe mắt. Nhưng dường như biết được điều này, anh ta lại quay mặt sang chỗ khác, không nói. Cơ mà trước đó, có cái gì đó trên khuôn mặt Tom làm tôi thấy bối rối: Một thoáng trầm trên khuôn mặt. Anh ta đang nghĩ điều gì vậy? Tôi tự hỏi, tại sao mình lại băn khoăn về điều đó chứ? Cảm thấy người kia đang nhìn mình khó hiểu, tôi hắng giọng một chút, kể tiếp:
- Ấy thế nhưng, Tử thần, dù có làm sao đi chăng nữa, suốt nhiều năm trời đã tìm kiếm người em út trong vô vọng. Và chỉ đến lúc cuối cùng, chỉ khi đã sống rất thọ rồi, người em út mới cởi chiếc áo khoác và trao nó cho đứa con trai của mình. Chào đón Tử thần như một người bạn cũ, anh vui vẻ cùng thần ra đi, rời khỏi thế gian như kẻ đồng đẳng ngang tài.
Cầm lấy cây bút lông ngỗng Mione đặt trên bàn, tôi kéo tấm giấy da về phía mình, vẽ một đường thẳng đứng trên đó.
- Cây đũa phép Cơm nguội.
Tôi vẽ thêm một vòng tròn nhỏ chỉ đi qua đầu dưới của đường thẳng.
- Viên đá Phục Sinh.
Cuối cùng, tôi vẽ một tam giác bao quanh cái cả đường thẳng lẫn vòng tròn vừa vẽ, tạo nên cái biểu tượng mà cả Mione, Tom và Harry đều chưa thực sự hiểu.
- Và, tấm Áo khoác tàng hình.
Đặt cây bút xuống, tôi lướt mắt qua từng người một.
- Theo như tin đồn, kết hợp lại, chúng là những Bảo bối Tử thần. Và người sở hữu tất cả chúng sẽ có thể trở thành chủ nhân của Tử thần.