Sau đêm hôm đó, Harry đã thôi không còn nhìn vào tấm gương nữa. Suốt những ngày nghỉ còn lại, chiếc áo khoác được xếp gọn dưới đáy rương. Cậu mong cho mình quên đi những gì đã thấy trong gương, nhưng dường như cậu không tài nào quên được. Những cơn ác mộng bắt đầu hành hạ giấc ngủ của cậu. Harry cứ mơ đi mơ lại hình ảnh ba mẹ tan biến trong ánh chớp xanh chói lòa, cùng lúc một giọng cười hiểm độc trỗi lên the thé.
Khi Harry kể cho Ron nghe về giấc mơ của mình, Ron bảo:
- Thật vậy sao? Chúng ta nên nói với cụ Dumbledore ngay!
- Nhưng mà..
- Tấm gương ấy làm cho cậu phát điên rồi!
- Cũng không hẳn. Chỉ là kí ức của Harry trỗi dậy thôi.
Harry nhìn đăm đăm vào miếng thịt muối trên dĩa của mình, không trả lời.
Trước ngày bắt đầu học kì II, Hermione trở lại trường và nhìn mọi thứ bằng con mắt khác. Cô thực sự kinh hãi khi nghe chuyện Harry bỏ giường ngủ đi lang thang trong trường suốt hai đêm liền. Mặt khác, cũng hết sức thất vọng khi không tìm được Nicholas Flamel là ai.
Cũng trong ngày Hermione trở về, Malfoy đã đến và tặng tôi cả đống thứ bánh kẹo rồi bỏ đi khiến tôi ngơ ngác chả biết nói gì..
Tam giác vàng (Harry, Ron và Hermione) hầu như toan bỏ cuộc tìm kiếm tung tích Flamel trong sách vở thư viện, mặc dù Harry vẫn chắc chắn rằng cậu từng thấy cái tên đó ở đâu rồi. Bước vào học kì mới, họ chỉ có thể vùi đầu vô lục lọi đống sách chừng phút trong giờ ra chơi. Harry còn có ít thời gian hơn, bởi vì các buổi tập Quidditch lại bắt đầu. Tôi đương nhiên là biết, nhưng tốt nhất là để cả ba tự tìm hiểu. Cũng vì vậy, Harry và Ron liền có cái ý nghĩ tôi không muốn chấp nhận "sự thật", rằng thầy Snape đang cố đánh cắp thứ được bảo vệ trong cái bẫy ở tầng ba.
Wood bắt cả đội luyện tập chuyên cần hơn bao giờ hết. Mặc dù hết tuyết thì trời lại mưa liên miên nhưng anh không hề nao núng. Anh em nhà Weasley cứ than thở là Wood đang trở thành một thằng điên nhưng Harry thì lại bênh Wood. Bởi lẽ, nếu thắng được trận đấu với Hufflepuff sắp tới thì lần đầu tiên trong suốt năm qua, họ sẽ giành lại được danh hiệu vô địch từ Slytherin. Ngoài ý chí muốn chiến thắng ấy, Harry lao vào luyện tập vì còn phát hiện ra rằng tập đến kiệt sức thì đỡ bị ác mộng hơn. Tôi đã cố khuyên nhủ cậu, bảo cậu nên chăm sóc tốt hơn cho bản thân, nhưng xem ra cậu thà mệt mỏi rã rời chứ không chịu gặp ác mộng.
Thế rồi, trong một buổi tập mà ai cũng ướt lướt thướt và bê bết bùn sình, Wood thông báo cho cả đội biết một hung tin. Lúc ấy anh đang giận điên lên vì hai anh em sinh đôi nhà Weasley cứ quậy phá không yên.
- Hai đứa bây có thôi cái trò đó không? Đội này chắc đến nước thua vì cái trò đó thôi!
Wood gào lên, mặt đỏ lên vì giận dữ.
- Trận này thầy Snape sẽ làm trọng tài, và kiểu gì ông ta cũng kiếm cớ trừ điểm đội Gryffindor cho mà coi!
Mấy lời đó thật sự làm George bật té khỏi cây chổi của anh. Anh phun phì phì bùn sình trong miệng ra, nói:
- Thầy Snape làm trọng tài hả? Trước giờ có khi nào ông ta làm trọng tài một trận Quidditch nào đâu! Ông ta thiên vị Slytherin như vậy thì làm sao cầm còi vô tư công bằng được?
Cả đội cùng đáp xuống đất cạnh George để hùa nhau kêu ca. Đội Gryffindor đến nước này chỉ có thể cố gắng không để thầy Snape bắt lỗi được. Cũng chẳng còn cách nào khác, đành vậy thôi, nhưng Harry còn có một lý do khác khiến cậu không mong thầy Snape lại gần khi cậu đang chơi Quidditch..
Cả đội bây giờ xúm lại tán dóc với nhau như thường lệ sau cả buổi luyện tập, nhưng Harry thì đi thẳng về phòng sinh hoạt chung Gryffindor để kiếm tôi, Ron và Hermione. Hai người kia đang chơi cờ, và cờ là môn duy nhất Hermione chịu thua. Cả Harry và Ron đều cho như vậy thì tốt cho cô hơn. Nghĩ thấy cũng đúng.
Harry vừa ngồi xuống bên cạnh, Ron nói ngay:
- Lúc này đừng nói chuyện với tớ nha, tớ đang tập trung..
Nhưng ngay lúc nhìn thấy nét mặt của Harry, Ron lại kêu lên:
- Có chuyện gì vậy? Trông cậu hãi hùng quá!
Bằng giọng thì thầm để cho người khác khỏi nghe thấy, Harry kể cho chúng tôi nghe về chuyện thầy Snape bỗng dưng giở chứng nham hiểm muốn làm trọng tài Quidditch. Ron nghe xong nói ngay:
- Đừng đấu nữa! Kiếm cớ trốn đi!
Nhưng Harry khua tay nói:
- Tớ không thể làm vậy. Chẳng có Tầm thủ dự bị nào cả. Nếu tớ rút lui thì cả đội không thể thi đấu được.
Tôi định lên tiếng thì vừa lúc đó Neville bỗng đổ nhào vô phòng sinh hoạt chung. Không hiểu làm cách nào mà nó chui qua được chân dung Bà Béo, vì hai chân nó bị dính vào nhau, và mọi người nhận ra ngay là Neville đã bị trúng lời nguyền trói giò. Chắc là nó đã chụm chân nhảy suốt quãng đường trở về tháp Gryffindor. Mọi người ồ ra cười, ngoại trừ tôi và Hermione. Cô nhổm dậy, làm phép giải lời nguyền. Chân của Neville được tách ra và nó đứng lên, vẫn còn run rẩy. Cô dắt Neville đến ngồi bên cạnh chúng tôi, hỏi han cẩn thận:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Neville lắp bắp:
- Malfoy.. Tớ gặp nó bên ngoài thư viện. Nó nói đang kiếm người để thử thực hành lời nguyền..
Hermione khuyên:
- Đi thưa cô McGonagall đi!
Nhưng Neville lắc đầu. Nó nói lí nhí:
- Tớ không muốn có thêm rắc rối.
- Cậu phải biết kháng cự lại chứ Neville! Dù nó quen thói bắt nạt người ta, nhưng mình không việc gì phải để nó dễ dàng dẫm đạp lên như vậy!
- Thôi Ron, đừng có mắng nhiếc là tớ không đủ dũng cảm để làm thành viên của Gryffindor nữa mà, Malfoy nó cũng nói vậy rồi..
- Cậu đùa à? Không có một Gryffindor như cậu thì sao chúng ta đánh bại được Voldemort đây?
Vì đang chăm chú đọc sách nên tôi lỡ lời thốt ra. Và khi lời đã tuôn ra rồi thì tôi mới kịp nhận thức và bụm miệng lại. Sơ sẩy đến thế là cùng..
Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, có lẫn cả sự sợ hãi khi nghe đến cái tên.
- K-Không có gì.. Đừng để ý, tôi chỉ nói đùa thôi..
Im lặng bao trùm lấy căn phòng. Neville nhìn tôi một cách ngơ ngác. Harry bèn lục tìm trong túi áo, lấy ra một thỏi socola Ếch nhái, thỏi cuối cùng trong cái hộp mà Hermione đã tặng cho cậu vào dịp Giáng sinh. Cậu đưa socola cho Neville, bảo:
- Cậu đáng giá gấp lần thằng Malfoy ấy chứ! Chẳng phải chiếc Nón Phân loại đã chọn cậu vào Gryffindor hay sao? Còn nó thì bị cho vô cái Nhà Slytherin dỏm!
- Xin lỗi? Nhà Slytherin dỏm nào cơ?
Tôi liếc nhìn Harry, ánh mắt đầy sát khí. Cậu nhanh chóng sửa chữa:
- À không, Daisy à, cậu là trường hợp đặc biệt, phải, đặc biệt đó!
- Voldemort và đồng bọn Tử thần thực tử của y xuất phát từ Slytherin không có nghĩa Slytherin toàn chứa chấp những người xấu. Đừng quên điều đó.
- N-Nhưng mà Daisy này.. - Ron nói lí nhí. - Cậu không nên.. cứ thích là gọi.. tên cúng cơm của chúa tể hắc ám.
- Tớ còn có thể gọi là Tom để chọc tức y thì Voldemort có là gì.
Mọi người không hiểu, nhưng không thể giấu nổi nỗi sợ hãi. Tôi lấy thỏi socola trên tay cậu, mở giấy bao, bẻ miếng nhỏ rồi đút cho cậu ăn.
- Đừng lo. Tớ không ăn thịt cậu đâu mà sợ. Chỉ là cái tên, sao cứ phải sợ hãi như vậy chứ?
- Ư-Ừm.. Cám ơn cậu Daisy. Chắc tớ phải đi ngủ đây. À phải. Harry, cậu muốn giữ cái thẻ không? Cậu đang sưu tầm thẻ mà.
Khi Neville đi rồi, Harry nhìn xuống tấm thẻ, hơi chán nản và nói:
- Lại là cụ Dumbledore! Thẻ đầu tiên tớ có cũng là..
Rồi bỗng nhiên, cậu há hốc miệng ra. Nhìn trừng trừng mặt sau tấm thẻ, cậu ngước lên nhìn chúng tôi.
- Cuối cùng cũng chịu nhớ ra rồi à?
- Chẳng lẽ? Chẳng lẽ?
Tôi gật nhẹ đầu. Hermione và Ron tò mò hỏi, và Harry bắt đầu giải thích. Sau khi nghe xong, Hermione đứng phắt dậy, bảo:
- Chờ đây!
Vừa nói xong là cô chạy biến lên cầu thang về phòng ngủ nữ sinh. Harry và Ron còn chưa kịp trao đổi với nhau cái nhìn đầy ẩn ý, thì cô đã phóng như bay trở lại, trong tay cầm một cuốn sách vĩ đại vô cùng. Cô hồi hộp giải thích:
- Tớ không hề nghĩ tới tra cứu cuốn này. Tớ mượn của thư viện mấy tuần trước, định đọc giải trí nhẹ nhàng thôi.
- Thế này mà nhẹ nhàng?
Ron nhướn mày, giọng có chút chế giễu. Ngay lập tức, cậu "được" ban phát cho một cái liếc mắt đáng sợ. Hermione dò tìm cái gì đó, thoăn thoắt lật trang, lẩm bẩm một mình. Cuối cùng, cô có vẻ đã tìm được cái cần tìm.
- Tớ biết rồi! Tớ biết được rồi!
Tôi mỉm cười hài lòng. Hermione giọng đầy kịch tính, nói tiếp:
- Nicholas Flamel là người duy nhất sáng tạo ra Hòn đá Phù thủy!