Cái sinh vật nhỏ xíu đó ngẩng nhìn lên và duỗi những ngón tay ra, để lộ con mắt nâu to cồ cộ và cái mũi thì có hình dạng và kích thước chính xác của trái cà chua bự. Đó không phải là Dobby, nhưng đó chắc chắn là con gia tinh như Dobby. Qua kẽ hở giữa mấy ngón tay, con gia tinh kêu lên the thé với giọng tò mò:
- Có phải ngài vừa gọi tôi là Dobby?
Giọng con gia tinh này cao vút, cao hơn cả giọng của Dobby. Tôi ngờ rằng đó hẳn là một giọng nữ, mặc dù đối với gia tinh thì điều này thiệt là khó phân biệt. Hermione và Ron cũng đã xoay mình trên ghế ngồi để quay lại nhìn, vì mặc dù người đã nghe Harry nói rất nhiều về Dobby nhưng họ chưa hề được gặp nó bao giờ. Và, ngay cả ông Weasley cũng ngoái nhìn lại một cách thích thú. Harry nói với con gia tinh:
- Xin lỗi nha, tôi nhầm bạn với người quen cũ.
Con gia tinh thốt lên những lời có âm vực cao nghe eo éo:
- Nhưng mà thưa ngài, tôi cũng có biết Dobby nữa mà.
Vẫn che mặt bằng bàn tay, con gia tinh như thể bị ánh sáng làm lóa mắt, mặc dù khán đài danh dự cũng không được chiếu đèn sáng cho lắm.
- Thưa ngài, tên tôi là Winky, và quí danh của ngài..
Đôi mắt nâu đen của con gia tinh mở lớn bằng cỡ cái dĩa nhỏ khi nó nhìn thấy cái thẹo trên trán của Harry:
- Ngài chắc hẳn là Harry Potter!
- Phải, chính tôi đây.
Con gia tinh hơi hạ bàn tay xuống một tí, vẻ mặt nó hết sức kinh ngạc và sửng sốt:
- Thưa ngài, Dobby luôn miệng nói về ngài!
- Vậy hả? Được tự do rồi bạn ấy sống ra sao?
Winky lắc đầu:
- Ôi.. Thưa ngài, tôi chẳng có ý gì bất kính đâu, nhưng tôi hổng chắc là khi ngài giải phóng Dobby thì ngài đã làm được việc tốt lành..
Harry hơi bất ngờ.
- Sao vậy? Có gì không ổn với bạn ấy hả?
Winky buồn bã nói:
- Thưa ngài, tự do tiêm nhiễm vô đầu của Dobby rồi. Mà tư tưởng này thì vượt qua thân phận của Dobby.
- Ơ.. Sao lại vậy chứ?
Winky hạ thấp giọng tới một nửa quãng tám, khiến giọng trở nên thì thào:
- Thưa ngài, Dobby đòi người ta phải trả lương cho công việc nó làm!
Harry ngơ ngác như con nai tơ:
- Trả lương hả? Ừ, phải trả lương cho bạn ấy chứ.
Winky hoảng kinh hồn vía khi nghe tới ý tưởng đó. Nó vội khép mấy ngón tay lại để che giấu đi gương mặt của mình. Con gia tinh ấy nói bằng giọng the thé như bị nghẹn lại:
- Thưa ngài, gia tinh không có lương bổng gì hết! Tôi đã nói với nó rằng: "Dobby à, đi kiếm gia đình tử tế nào đó mà ổn định lại đi." Nhưng, Dobby thì còn đang bày ra đủ loại trò tinh nghịch, thiệt là không giống con gia tinh chút nào! Nếu nó cứ nhong nhỏng đi quậy như vầy thì trước sau gì cũng sẽ bị đưa ra Bộ Chỉnh đốn và Kiểm soát sinh vật huyền bí thôi.
- Ờ, cũng đã đến lúc cho bạn ấy vui chơi thỏa thích chớ.
Winky nghiêm giọng nói với Harry, bàn tay vẫn che kín khuôn mặt:
- Gia tinh không được phép vui chơi, Harry Potter à. Gia tinh phải làm những gì mà chủ nhân sai bảo. Như tôi đây, tôi đâu có thích ngồi trên ghế cao nhất đâu..
Winky liếc mắt về phía rìa khán đài và nén giọng xuống:
nhưng ông chủ đã phái tôi đến khán đài danh dự thì tôi phải đến thôi, thưa ngài.
- Bạn sợ độ cao mà, phải không? Nhưng bạn vẫn rất trung thành với ông chủ.
Tôi lên tiếng, Winky đáp lại bằng giọng run run:
- Đó là nhiệm vụ dành cho Winky, gia tinh ngoan. Ron rù rì hỏi:
- Vậy ra đó là gia tinh. Tụi nó kì cục quá nhỉ?
- Dobby còn kì cục hơn nữa cơ. - Harry nhiệt thành đáp lại.
- Các cậu đến đây để coi Quidditch đấy nhé. - Eric lạnh lùng nhắc nhở.
Trước khi trận Quidditch diễn ra, nhiều người trong Bộ pháp thuật kéo tới, bắt tay và hỏi han Harry làm cho anh Percy có chút đố kị. Tôi ngồi đó mà cứ phải phiên dịch, còn Eric chẳng mảy may bận tâm. Lúc ông Lucius đến, tôi ném cho ông ta cái nhìn căm ghét khi dám khinh thường Hermione và còn dậm thật mạnh vào chân ông ta. Vì có ông Fudge ở đây, ông ta nhìn tôi, mặt hiện rõ: "Không chấp với trẻ con". Hừ! Đợi đó! Tôi sẽ cho ông biết thế nào là lễ độ!
- Sonorus! (Âm vang)
Ông Bagman vung cây đũa phép lên, chĩa ngay vào cổ họng của mình để bắt đầu điều khiển buổi khai mạc trận Quidditch Cúp thế giới. Và rồi ông bắt đầu nói, át cả tiếng gầm vang rung trời chuyển đất phát ra từ cái sân vận động chật kín những phù thủy và pháp sư. Giọng của ông Bagman vang vọng bên trên tiếng hò reo của đám đông, dội lên từ mọi góc của các khán đài.
- Thưa quí bà và quí ông, xin được chào mừng! Chào mừng trận chung kết Cúp Quidditch thế giới lần thứ !
Khán giả hò reo và vỗ tay. Hàng ngàn cây cờ vẫy phất. Sự huyên náo lại càng huyên náo hơn khi hàng loạt khúc quốc thiều cùng vang lên và âm thanh xuôi ngược như chọi vào nhau. Cái bảng khổng lồ đối diện khán đài danh dự đã được lau sạch sẽ đến cái quảng cáo cuối cùng, và lúc này hiện ra trên bảng là dòng chữ:
BULGARIA:
ÁI NHĨ LAN:
- Và bây giờ, không cần vòng vo tam quốc nữa, cho phép tôi giới thiệu các phước thần linh vật của đội tuyển quốc gia Bulgaria!
Từ bên phải của khán đài, nơi ngồi kín rịt những cổ động viên khoác áo màu đỏ tươi, vang lên tiếng hò reo cổ vũ như sấm rền. Ông Weasley chồm tới trước trên ghế ngồi:
- Ba thắc mắc không biết họ đem tới cái gì.. AAAA!
Bỗng nhiên ông cởi phắt cặp kiếng ra và hấp tấp chùi nó vô tấm áo chùng của mình.
- Tiên nữ!
- Tiên nữ là cái gì vậy bác?
Câu hỏi của Harry được trả lời ngay khi hàng trăm tiên nữ lướt ra sân cỏ. Tiên nữ là những người phụ nữ đẹp nhất mà tôi chưa từng được thấy bao giờ.. chỉ có điều họ không phải.. không thể nào là.. người được.. Bởi lẽ, làn da trông như ánh trăng chiếu sáng mượt mà, hay mái tóc bạch kim bay phất phơ đằng sau họ khi không có chút gió nào thật quá vi diệu. Bỗng, tiếng nói nhỏ cất lên:
- Không dễ thương bằng Daisy.
Tôi giật thót mình và quay sang Eric gương mặt vô cảm trước các tiên nữ. giọng nói khác lại vang lên:
- Còn thua xa Daisy nhà ta..
Lần này là đến lượt Harry. Cậu nhắm mắt, tay khoanh lại, phán câu xanh rờn như chàng boss. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi được! Tôi thì có gì chứ, trong khi có cả đống người đẹp trước mắt kia? Hết nhìn Eric rồi lại quay sang Harry, tôi không nói nên lời, sửng sốt chỉ tay vào các tiên nữ. Đầu óc người họ bị gì vậy? Hay thật sự.. họ không phải con trai? Ể? Đừng nói vậy chứ! Ch-Chắc không phải đâu ha..
Ron lần này đích thực là đàn ông. Cậu có vẻ đang trong tư thế trông như thể sắp sửa lao xuống từ trên tấm ván nhún bể bơi. Chỉ đến khi âm nhạc ngừng và tiếng gọi của Hermione vọng đến tai Ron, cậu mới như bị đông cứng lại, xấu hổ vì những điều mình vừa làm.
Tiếng của ông Bagman lại bắt đầu rống lên.
- Và bây giờ, xin quí vị vui lòng giơ đũa phép lên không trung để chào mời các linh vật của đội tuyển quốc gia Ái Nhĩ Lan trình diễn!
Tiếp liền sau đó, dường như có ngôi sao chổi vĩ đại màu vàng kim và xanh lá quét qua sân vận động. Nó bay vòng quanh sân vận động rồi chẻ ra thành sao chổi nhỏ hơn, mỗi cái quét mạnh về phía các cột gôn ở đầu sân đấu. cầu vồng thình lình bắc ngang qua sân vận động, nối quả cầu ánh sáng với nhau. Đám đông xúyt xoa hết "ô" đến "a" như thể đang chiêm ngưỡng lễ đốt pháo bông vậy. Bây giờ, cái cầu vồng đã mờ đi và trái cầu sáng của sao chổi lại hiệp thành và lớn thêm lên. Chúng hình thành cái vòm lá lung linh, và cái vòm này dâng cao lên trên bầu trời xong lại bay vút qua các khán đài. Rồi, từ cái vòm xanh biếc ấy dường như đang rơi xuống một cái gì đó giống như một cơn mưa vàng óng ánh..
Khi cái vòm lá bay qua khán đài danh dự, những đồng vàng trút xuống như mưa rào, dội vào đầu khán giả và ghế ngồi của họ. Ron hét toáng lên:
- Tuyệt vời!
- Mọi người ở yên đi. Vàng giả đấy, biến mất nhanh thôi.
Tôi nói lớn để nhắc nhở những người đang ngồi trên hàng ghế danh dự, và đặc biệt là Ron. Liếc nhìn lên cái vòm lá, tôi nhận ra cái đó thực ra được hình thành bởi hàng ngàn con người râu rậm tí hon, mặc áo vét đỏ, và mỗi người cầm ngọn đèn cũng tí hon màu vàng kim hoặc xanh lá. Ông Weasley nói lẫn trong tiếng vỗ tay dữ dội vang rần của đám đông:
- Quỷ râu rậm!
Cái vòm lá vĩ đại tản ra, những con quỷ râu rậm tí hon đáp xuống sân cỏ, phía đối diện với những tiên nữ, rồi họ ngồi đó vắt chân hình chữ ngũ mà quan sát trận đấu.