Lối thoát cho tôi. Thứ tôi luôn tìm nhưng không bao giờ thấy.
“Tôi rất muốn đi với cậu.”
Tôi có thể mạo hiểm đặt hy vọng cuối cùng lên anh?
—————–
|| Seung Ho và Chil Hyun ||
Bốp.
Chiếc cốc thủy tinh em ném chệch qua tôi bay thẳng vào bức tường phủ giấy đắt tiền, vỡ tung tóe.Một mảnh vỡ bật ra ngay má tôi.
Dòng máu đang chảy trên da thịt tôi không thu hút sự quan tâm bằng những hơi thở đầy thịnh nộ của em.
“….”
“Sao anh lại đối xử với em như vậy?!”
“Tôi không hiểu gì cả, cậu Hyun.”
“Anh không biết thật sao? Đêm qua em đã đợi anh, anh biết không? Anh biết cảm giác của em thế nào không?Em cứ nghĩ là em sẽ phát điên mất.”
“….”
Tôi sẽ thấy thích lắm, nếu em thật phát điên.Không còn cảm giác tội lỗi hay gì nữa.Tôi sẽ thấy thích lắm, nếu em phát điên.
“Sao anh đối xử với em như vậy?Nếu anh cho em biết nguyên nhân em sé không phải khổ sở như vầy.”
“….”
“Đừng như thế với em. Từ trước đến giờ anh đâu phải như thế, hở?”
Tôi nhớ bàn tay nhỏ, lần đầu tiên.Tôi nhớ ánh mắt tự tin nhìn thấy tôi.
Và…
Tôi nhớ đôi môi nóng của em, trong căn gác xép mục nát phủ đầy bụi.
“Hôn em đi.”
Đối diện nhau bằng ngập ngừng.Nước mắt vương trong hơi bụi đang dâng.
Lần phản bội thứ hai khi hai cây cột đổ sập…Lần đó tôi lẽ ra phải phát điên.
“Đừng như thế với em, anh.”
Những đầu ngón tay níu kéo tôi ươn ướt.Muội trắng vương trên những đường vân đang kêu tên tôi.
Tôi rụt người, khi rãnh sẹo tôi đang chạm xuống thấy quá sâu.Quá sâu, đến nỗi tôi có khóc cả đời cũng không đủ nước chan đầy nó.
“Huyn à.”
“..Anh!!”
Lúc nào tôi cũng phải gọi em như thế.
“Huyn à.”
Lúc nào tôi cũng muốn gọi em như thế.
“Xin lỗi vì hành động của em ban nãy. Có đau lắm không?”
Lại có thể dễ dàng quên thế?Cơn giận in hằn trong mắt đã bay biến đi đâu…Em sa vào lòng tôi.
Môi chạm vào môi không chút ngại ngần vẫn nóng,nhưng phiến tim đã nguội quên nhịp đập tự nào.
Không cách gì lùi bước,Tấm lưng tôi áp vào bức tường băng, rùng mình.bg-ssp-{height:px}
————————————————–
Paint It Black —– Gần như xanh trong
Những số phận được kết nối bằng manh giấyRất dễ để xé toạc đi.
|| Jae Won và Hee Jun ||
“Thôi ngay đi, Jae Won.”
Sự rúng động ngân rõ ràng trong giọng nói.
Vỡ.
Tôi buông xuôi lưỡi dao đang cầm trên tay.Anh đang đến gần.
Trong đôi mắt to, nỗi sợ vẫn còn giăng.Trước mặt tôi, anh, giơ tay lên và giật một nhúm tóc,nhưng tôi chưa kịp đau thì môi anh đã ập đến.
“Haaa… Haa..”
Tiếng thở thoát ra. Hai mắt đối diện tôi nhìn như khổ sở.
Đây là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên, tôi có cảm giác thôi thúc muốn níu lấy anh, và kêu than.
“Đừng làm những chuyện vô cẩn này nữa, Lee Jae Won.”
“….”
“Bởi vì từ nay, tôi sẽ không quan tâm nữa.”
“….”
“Đừng lang thang một mình trong hẻm tối, vì tôi sẽ không cứu cậu nữa đâu.”
“….”
“Bang! Trò chơi kết thúc rồi. Lee Jae Won, cậu đã thắng.”
Lee Jae Won, cậu đã thắng.Nói dối.Trò chơi đã kết thúc rồi.
—————
Ngoại Truyện.
|| Jae Won ||
Buổi sáng này quá nặng nề.Không nhấc nổi một ngón tay. Vì đâu tôi phải thức dậy…Vì đâu tôi phải mở mắt ra…Vì đâu tôi phải thở…
Chỉ vài lời nói đã xem như hồi kết.Chia tay chỉ đơn giản là thế thôi.Bây giờ trở lại một mình tôi mới nhận ra, cái gì đã lôi tôi sống tận lúc này.Em tin được không, số lần tôi muốn chết hôm nay.
Biến mất đi. Làm ơn ra khỏi đời tôi.Em không thể quay về. Em không thể làm điều gì để khiến tôi không tha thứ cho em được.Vì sự trừng phạt đó mà tôi sẽ không thể quên em.
Chỉ vài lời nói đã xem như hồi kết.Chia tay chỉ đơn giản là thế thôi.Bây giờ trở lại một mình tôi mới nhận ra, cái gì đã lôi tôi sống tận lúc này.Em tin được không, số lần tôi muốn chết hôm nay.
Biến mất đi. Làm ơn ra khỏi đời tôi.Em không thể quay về. Em không thể làm điều gì để khiến tôi không tha thứ cho em đâu.Vì sự trừng phạt đó mà tôi sẽ không thể quên em.
Đừng bao giờ quay lại… đời tôi.Đừng bao giờ quay lại.Làm ơn đi đi.
Em không thể quay về. Em không thể làm điều gì để khiến tôi không tha thứ cho em đâu.Vì sự trừng phạt đó mà tôi sẽ không thể quên em.
-Lỗi Lầm – Kim Hyun Sung
Giờ thì…Tôi không cần phải mở mắt oán nhìn buổi sáng mờ sương.
Giờ thì…Tôi không cần phải nghe tiếng cửa lạnh lùng sập lại.