“Được rồi. Xem như là em đã đồng ý. Em có thể đi.Trưa nay em học sinh mới đó sẽ tới…”
Những bước chân nặng trĩu.Ngõ về khu nội trú lúc nào cũng xa xôi thế.Có thêm bạn chung phòng cũng không là gì đặc biệt đâu.
Lần theo con đường mòn chừng năm phút sẽ đến khu nhà gạch đỏ.
Thật tình… Cái chỗ này sẽ trở nên quá sức khi mùa hè đến.Sẽ rất xanh. Toàn xanh. Xanh đến mức nghẹn thở.Nếu có vì thế mà nghẹn thở, tôi chắc sẽ không thấy tiếc thương.Soài người trên mảng màu xanh ngắt, nghe hô hấp loãng dần, mạch từng nhịp thưa đi… Tôi chắc sẽ có thể tha thứ.Khuôn mặt thoảng qua bất chợt, nhưng chưa bao giờ buông tay.
Một chiếc bóng thinh gầy đứng đó với đầu cúi xuống.Và khoảnh khắc bắt đầu chìm lặng.Và khi những ngọn tóc đen phủ xuống bỗng lòa xòa vì cơn gió nhẹ qua,Tôi chắc sẽ có thể tha thứ.
“Anh Seung Ho.”
Lúc nào cũng đẫm vị mặn…Những tiếng khóc trắng rộc người sẽ không còn nghe ghê tởm nữa.Khi nhịp mạch cuối cùng im hơi,Những tiếng khóc chắc sẽ không còn nghe thấy.
“Anh Seung Ho!”
Chắc.. sẽ có thể tha thứ.
Sẹo.
|| Seung Ho và Chil Hyun ||
“Anh Seng Ho,”
Vị mặn trắng. Lúc nào cũng thế, những khối thể thô ráp ấy chất chồng trong tôi. Cào xé tôi.
“Anh ơi, em ở đây.”
Từ cơn oằn mình đó, con quái vật đang ghìm thở trong tôi mở mắt.Từ từ… Nỗi căm hận, sự ích kỷ, độc ác thường ngủ yên trong tôi mở mắt.
Khoảng cách mười hai bước chân. Đừng đến gần hơn nữa.
Vì quãng rừng vẫn chưa xanh, nên tôi còn tiếc thương nhiều lắm.
Từ từ… những mạch đập chậm dần.Chậm.Dần.
“Đã lâu không gặp, cậu Hyun.”
Cuối cùng những tiếng đập cũng ngưng.
Lúc này, ở đây không còn An Seung Ho nào nữa.Trước mặt em là con quái vật vô tri vô giác, con quái vật đã phó mặc thân thể của nó cho thú tính.An Seung Ho đã bị con quái vật ấy nuốt chửng rồi. Cái tên An Seung Ho đó. Cái tên An Seung Ho chết tiệt đó.
“Cậu ra cái chỗ xa xôi này làm gì ạ?
“Anh đừng như thế. Tất cả đều là lỗi của em nên…”
“Cậu Hyun, không phải cậu được dạy là không bao giờ nên cúi đầu sao? Dáng điệu này không hợp với cậu. Xin cậu về ngay.”
“….”
” Ông chủ đang lo lắng.”
“Em, em sẽ đi với anh. Em đã chuyển trường.”
“Sao?!”
Chuyện không thể nào xảy ra được. Không đời nào cha của em chấp thuận.Đây có phải là một trò đùa?bg-ssp-{height:px}
!!!
Vết sẹo khuất lấp sau cổ tay áo màu ngà đắt tiền. Nỗi sững sờ vuột qua đôi mắt im lặng của tôi. Và từ đôi mắt đó, tôi thấy con quải vật cuống lên.
“Cậu đã làm gì vậy?!”
“Anh… Cái đó…”
Tôi giật lấy cổ tay trái của em. Quả thật là không hợp với em.Dấu vết của chuỗi ngày tôi bỏ rơi em hiện ra trên cổ tay gầy nhẵng.Vết thương tự tạo. Sâu hơn khắc. Không cách nào xóa bỏ. Quả thật là không hợp với em.
“Tại sao? Sao cậu lại hồ đồ thế?”
“Em tìm mãi vẫn không được anh…Em đã không nghĩ ra cách nào khác được.”
Chính vì thế mà cậu giận tôi sao, thưa cậu?Cậu đang trừng phạt tôi bằng vết thẹo không bao giờ xóa được phải không?Lại một lần nữa, cậu định đổ hết mọi trách nhiệm lên tôi phải không?
Nhiều khi tôi nghĩ…Con quái vật đã làm em sợ và khiến em chạy đến phòng tôi…Có thể nào không phải là nó.Chỉ vì sự cô độc mà nó vùi mình trong tận cùng bóng tối của hành lang.Có thể nào con quái vật thật sự, ngụy trang bằng nước mắt lại chính là em?Có thể nào em mới là kẻ săn tôi và không bao giờ buông lỏng?An Chil Hyun và con mồi của cậu, An Seung Ho.
Chạy trốn đã là một điều không tường ngay từ đầu.
——————————
|| Seung Ho và Woo Hyuk ||
“Seng Ho?!”
Với cánh cửa phòng để ngỏ…Anh, hai mắt mở to đứng trước tôi như thể ngạc nhiên.Làm như anh không tin. Nhưng anh vẫn cho tôi đi vào.
“Chuyện gì mà đến giờ này thế? Nhưng mà, tôi vui lắm…Vì cậu đến thăm tôi.”
“….”
Anh, nhoẻn miệng cười thành một đường mỏng tang. Ngay lúc này, tôi không cảm giác bất kỳ âm mưu nào từ anh.
“Hôm nay.. tôi ngủ đây được chứ?”
“?!!”
Gương mặt tôi không tỏ vẻ gì, và giọng nói khô ran. Nhưng, anh đã thấy sự bất an đang rúng động trong hai mắt.Không thể về phòng.Nơi con quái vật đang ẩn mình trong bóng tối, chờ tôi.
“Hà. Cậu đang định quyến rũ tôi đấy à?”
Câu trả lời hệt như anh.Nhưng, chỉ hôm nay thôi, tôi không là tôi…
“Phải.”
Anh không hỏi tiếp.Trong tịnh lặng, anh và tôi là hai sinh linh duy nhất ở đây.Tiếng thở đều đều của anh, rất lạ, đang an dịu nỗi bồn chồn của tôi…
“Seung Ho.”
“….”
Tôi giật mình khi anh bất chợt gọi tên tôi, và quay sang nhìn.Anh như trắng nhạt hơn qua tấm màn trăng buông từ cửa sổ.
Anh nhìn tôi đang nhìn anh.Vầng trăng đã đánh cắp một nửa bóng tối,sự im lặng treo giữa không trung,và, cái cảm giác bình yên gần như xa lạ.
Có phải là vì thế?Tôi không tránh bàn tay đang hiện ra trong ánh trăng.Khi bàn tay ấy chạm vào má tôi…Tôi không từ chối anh khi anh cầm lấy cổ tay tôi và đặt môi mình lên luồng mạch đang phập phồng chỗ đó.Tôi không đẩy anh đi khi anh cắn nhẹ lên vành tai, và vuốt tóc khỏi trán tôi bằng những ngón tay sứ ngọc.Những động thái của anh, cứ như anh đang tiến hành một nghi lễ thiêng liêng.Yên Lặng vẫn chưa thức giấc.