NHẬT KÍ
(TIẾP THEO)
DENDURON
(@coconut_ptit type)
Cười khinh bỉ, Kagan lên tiếng
-Thằng nhóc Milago mà ta được nghe quá nhiều đây sao? Tiếng tăm của nó làm ta phát bực.
Ui cha, đa tạ lệnh bà. Rất hân hạnh. Mình phải tả cho hai bạn biết Kagan như thế nào nhé. Vì mụ ta thật sự là một tác phẩm lớn. Lớn, trước hết là vì mụ ta mập thù lù. Không chỉ là một bé bự mập phì đâu, mà mập kinh khủng khiếp. Mình cá là nhà bếp dưới kia suốt ngày bận rộn vì mụ. Cái áo dài màu vàng của người La Mã xưa không che giấu hết được những thảng thịt nung núc. May mà áo phủ tới sàn và tay dài, vì mình không nghĩ cánh tay và đôi giò của mụ đẹp mắt chút nào. Nhưng chiếc áo dài không che được hết bàn chân mụ. Những ngón chân ú ù như những cây xúc xích lòi ra ngoài đôi xăng-đan. Một hình ảnh rất mất thẩm mỹ. Chiếc cằm đôi phệ nở, thỏng trên cổ áo. Í ẹ!
Không thể đoán được mụ bao nhiêu tuổi. Mười tám hay ba mươi? Mỡ làm mụ mũn mĩm như một đứa trẻ. Tất nhiên mụ không phải là một đứa trẻ; mụ là một nữ chúa độc ác gớm ghiếc với những ngón chân mập ú. Điều kỳ cục là từ đôi bàn tay, hai bàn chân, cái đầu, thậm chí cả đôi mắt…nói chung mọi thứ ở mụ đều to đùng, nhưng cái miệng mụ lại nhỏ xíu xíu. Cái lỗ tẹo teo đó chẳng hợp với cái mặt to phè, mềm như bột nặn chút nào. Tóc mụ dài, nhưng không bóng, không được chải, xõa rượi xuống lưng, như cả mấy tháng rồi chưa gội. Đẹp không? Tóm lại, mụ giống như một nữ võ sĩ su-mô quái dị trong phim hoạt hình.
Dây chuyền, vòng xuyến bằng bạc lằng nhằng đầy cổ và hai cánh tay. Mười ngón tay đều đeo nhẫn. Trên đầu mụ là cái vương miệng nhỏ xíu trông tếu không chịu nổi. Nếu là trên một cái đầu bình thường khác thì cũng đẹp đấy, nhưng cái vương miện này lại ngự trên cái đầu to đùng, tóc lù xù như ổ quạ, nên trông như một cái mũ búp bê đội lên đầu người khổng lồ. Tất nhiên tất cả những món trang sức bạc này đều được cẩn minh thạch. Những viên đá màu xanh lơ quý giá này được cắt thành đủ hình dạng, với đủ kích cỡ. Chắc thợ mỏ Milago phải mất cả tuần mới đào được nhiều minh thạch đến như vậy. Ngai vàng của mụ cũng cẩn đầy minh thạch. Những viên minh thạch to bằng trái bóng chuyền gắn trên khắp ngai vàng.
Vừa nhìn tất cả hình ảnh này, mình vừa nhớ lại buổi lễ Chuyển giao. Và người thợ mỏ đã phải chết vì không đủ số lượng đá. Thú thật, suốt đời mình chưa hề ghét ai. Nhưng người đàn bà này sẽ là kẻ đầu tiên nằm trong danh sách những kẻ mình căm ghét.
Kagan cất giọng chua lè, rin rít như chiếc móng tay cào trên bảng đen:
-Đưa cho ta món trò chơi kia.
Gã hiệp sĩ đang giữ Alder giật cái bộ đàm từ tay anh khúm núm dâng lên Kagan. Mụ cầm, ngắm nghía mọi góc cạnh, rồi nói:
-Loại phép thuật gì đây?
Không nhịn nổi nữa, mình rút máy bộ đàm của mình ra, bấm nút và nói:
-Bỏ xuống ngay!
Kagan rú lên, buông tay như lỡ cầm phải một con vật có nọc độc. Một tiếng đập vỡ vang lên và một gã hiệp sĩ lập tức đạp bẹp dí bộ đàm như đạp một con bọ khó chịu. Mình đứng đó, tay cầm cái bộ đàm còn lại(bây giờ đã trở thành hoàn toàn vô dụng). Kagan nặng nề đứng dậy khỏi ngai vàng, núng nính tiến lại mình, nữ trang loảng xoảng theo nhịp mụ bước. Hai mắt đen to tướng, thao láo nhìn xuống mình, rồi mụ đưa cao bàn tay nung núc thịt vả thẳng mặt mình.
Ui da! Đau thấu trời luôn. Nhưng mình không để cho mụ được hưởng cái thú biết mình đau tới cỡ nào, vì vậy mình ráng nghiến răng để khỏi ứa nước mắt. Mình nhìn mụ, thật kỳ cục, hình như mụ cũng đang cố cầm nước mắt. Kagan nhìn bàn tay, rồi nhìn mình kinh ngạc, kêu lên:
-Mi làm ta đau tay rồi nè!
Nói gì vậy? Lỗi ai? Chắc lỗi tại mình, vì ngay lập tức hai gã hiệp sĩ nhào tới, dí mũi giáo vào cổ mình. Mình vội la lên:
-Ê, khoan. Xin lỗi, chuyện này không xảy ra nữa đâu.
Ý mình định nói là: “Xin lỗi, mụ mập, mặt ta đã làm đâu tay mi.” Nhưng mình cũng không đến nỗi quá ngố đến vậy, nhất là với hai mũi giáo kề cổ.
Mallos (hay Saint Dane) ra lệnh:
-Buông nó ra.
Hai hiệp sĩ hạ giáo, nhưng vẫn đứng cặp hai bên mình. Nữ chúa béo ị ngồi sụp xuống ngai, nức nở như trẻ con. Mallos ân cần nói:
-Thưa lệnh bà, có cần thầy thuốc phẫu thuật không?
Phẫu thuật? Ôi trời đất! Giỡn vừa thôi chứ! Kagan sụt sịt:
-Không. Ta phải tỏ ra can đảm chứ.
Trời ơi là trời. Mụ này đúng là một “tác phẩm” lớn. Mallos nói:
-Nó sẽ bị trừng phạt cùng với cậu của nó.
Không ổn rồi. Tụi mình tới đây để cứu cậu Press, nhưng tình hình này có vẻ như mình sắp phải chịu cùng chung số phận khủng khiếp với cậu.
Mallos tiến đến gần mình, cười cười:
-Press sẽ rất vui khi gặp mi.
Mình như hóa đá, nhưng cố không để lộ ra đều đó, hỏi:
-Ông ấy đâu?
Hắn ha hả cười, quay lại nói với Kagan:
-Thằng nhóc này là gián điệp như cậu nó và con bé kia…
Lại gần Alder, hắn trừng mắt nhìn anh:
-Và như thằng Bedoowan phản bội này.
Mallos ghé sát mặt Alder. Alder sợ, nhưng cố không tỏ ra nao núng. Mallos nói:
-Ta luôn biết mi là một tên phản bội, nhưng ta cần bàn tay mi để túm được thằng nhóc Pendragon.
Alder gục đầu, vừa ngượng vừa bối rối.
Loor giận dữ vùng vẫy, nhưng dù mạnh như cô cũng không thoát khỏi những nắm tay rắn chắc của hai gã hiệp sĩ khổng lồ. Để ngăn Loor quyết kiệt chống trả, một gã hiệp sĩ rạch một đường dao trên cổ cô. Mình thắt ruột khi nhìn máu Loor ròng ròng chảy. Nhưng cô ta vẫn tỉnh bơ. Mình không ngạc nhiên. Loor không muốn cho chúng biết là cô bị đau.
Mallos bước tới ngai vàng, nói:
-Tất cả những tên này đều đang âm mưu kích động dân Milago nổi loạn, chống lại chúng ta, thưa lệnh bà. Vì vậy, chúng đều đáng tội chết.
Mọi chuyện đang nhanh chóng tách bạch. Mình quát hỏi Mallos:
-Mi nói “chúng ta” là sao, hả?
Thế rồi quay qua Kagan, mình nói:
-Hắn không phải là người Bedoowan. Hãy hỏi hắn từ đâu tới.
Kagan nhìn Mallos. Mụ có thoáng chút nghi ngờ nào không? Nếu mình có thể vạch trần bộ mặt của Mallos, một Lữ khách tới từ một lãnh địa khác, có lẽ mụ Kagan sẽ không tin những gì hắn nói nữa. Cách này dông dài, nhưng mình chỉ có thể nghĩ được đến thế. Mình tiếp:
-Tôi có thể chứng minh đó là sự thật. Ai bày trò đánh lừa tôi tới đây? Mallos. Không ai ngoài hắn biết cách sử dụng bộ đàm. Một người Bedoowan không thể biết điều đó.
Kagan nhìn xuống cái bộ đàm đập vỡ, rồi nhìn Mallos. Lời nói của mình đang thấm vào mụ. Mình dõng dạc nói:
-Mallos không là người Bedoowan. Bà không thể tin tưởng hắn được!
Mụ nín khóc, nhìn Mallos mỉm cười, rồi nói:
-Tất nhiên Mallos không phải là người Bedoowan. Từ nhiều năm trước, anh ta đã vượt đại dương tới đây và trở thành quân sư tin cậy nhất của ta. Sao mi phải mất công nói toàn chuyện ta đã biết rồi thế nhỉ?
Kế hoạch khôn khéo của mình tiêu tan! Mụ biết rồi?
Kagan với tay lấy một quả đỏ chót trên bàn kế ngai vàng. Chắc năm phút mụ ta lại phải ăn một lần. Mụ ngoạm một miếng và nước quả từ cái miệng nhỏ xíu nhều nhào xuống cằm, xuống vùng ngực phì nhiêu của mụ. Khi nói, mồm mụ lúng búng đầy màu đỏ. Mình muốn ói quá!
-Vì sao mi định xúi giục Milago gây chiến với chúng ta?
Giọng mụ hồn nhiên như đứa trẻ lên ba ngây thơ hỏi vì sao trời màu xanh. Quái thật! Có lẽ nào mụ không biết người Milago khốn khổ ra sao? Hay thật sự tất cả đều do một tay Mallos? Và hắn sử dụng người đàn bà trẻ con muốn rởn tóc gáy này như một con rối? Nghĩ rằng tốt hơn nên trả lời một cách thận trọng, mình đáp:
-Vì họ đang phải chịu một kiếp sống quá ghê tởm. Sống trong những túp lều dơ bẩn và không đủ ăn. Không đào đủ minh thạch, họ sẽ bị giết. Nhưng đều tệ hại nhất là họ đang chết dần mòn, khí độc trong mỏ giết họ dần dần. Họ lều mạng tranh đấu để giành lấy cuộc sống khá hơn.
Chỉ tóm tắt vậy thôi, mình không kết tội người Bedoowan đã lợi dụng người Milago, vì sợ mụ Kagan nổi giận. Nhưng mình muốn vẽ ra bức tranh diễn tả cuộc sống tồi tệ của người Milago. Mình hy vọng nếu trước đây nữ chúa mập ú này chưa hề biết những chuyện đó, biết đâu bây giờ mụ sẽ nghĩ lại và nhủ chút lòng thương xót.
Cắn thêm một miếng trái cây chảy nước nhễu nhão, mụ lom lom nhìn mình. Mụ đang nghĩ gì đây? Alder và Loor cũng nhìn mụ, chờ phản ứng. Mallos thì có vẻ ngán ngẩm. Kagan ném hột cây ướt nhẹp lên sàn. Lập tức, từ sau ngai, một người hầu Nova tiến ra lau chùi, rồi lui gót. Chẳng trách mụ ta mập ú. Không đụng tay làm bất cứ chuyện gì. Mụ lại ngây thơ thỏ thẻ:
-Đó là chuyện bình thường. Milago khai thác minh thạch, để người Bedoowan trao đổi lấy những vật dễ thương. Mãi mãi bình thường vậy thôi.
Hừ! Chẳng lẽ mụ thật sự ngu đần đến thế? Không hề thấy chút sai lầm nào trong chuyện người Milago khốn khổ và chết vì đá qúy? Mình liếc nhìn Loor. Mặt cô ta ngẩn ra vì ngạc nhiên, chắc cũng y chang như vẻ mặt mình lúc đó. Alder thì chỉ gục đầu nhìn mặt sàn. Mình nghĩ, chắc anh ta quá rõ đầu óc của Kagan. Dù không biết phải làm gì kế tiếp, nhưng mình vẫn phải nói cái gì đó:
-Vậy thì, để đáp lại công lao vất vả của Milago, Bedoowan làm gì?
Kagan vỗ vô đầu, ngơ ngác như chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Mình bỗng nhớ lại con Marley của mình nghiêng đầu, vểnh tai mỗi khi nghe một âm thanh lạ. Trước khi trả lời, mụ nhặt thêm một quả, cắn, nhai nhóp nhép làm mình sôi cả ruột. Y như lợn. Suốt thời gian nhai nuốt ồn ào, mụ nhìn lơ đễnh xa xa như tập trung toàn bộ suy nghĩ vào câu hỏi quá khó khăn. Chẳng cần mụ trả lời, với những gì mình đang thấy, rõ ràng Bedoowan không hề làm gì cho người Milago ngoài việc đầy đọa họ. Alder và Loor cũng chờ đợi câu trả lời. Thận chí Mallos cũng nhìn nữ chúa của hắn dò hỏi. Kagan cắn thêm, nhai, nuốt, rồi nhìn mình nói:
bg-ssp-{height:px}
-Câu hỏi của mi làm ta đau đầu quá.
Quay sang Mallos, mụ ra lệnh:
-Giết chúng đi.
Oa, câu trở lời quá tệ! Mấy gã hiệp sĩ túm lấy mình và bắt đoầu lôi mình, Alder và Loor ra cửa.
Loor chống cự quyết liệt. Cô gào lại Kagan:
-Dù chuyện gì xảy ra cho chúng ta đều không đáng kể. Nhưng Milago sẽ không mãi mãi là nô lệ cho tụi bây đâu.
Dũng cảm lắm. Nhưng với mình, “dù chuyện gì xảy ra cho chúng mình” thì cũng rất đáng kể.
Đám hiệp sĩ kéo tụi mình ra hành lang đi về phía cầu thang, bỗng tiếng Mallos vang lên phía sau:
-Khoan. Ta muốn nói với tên đó.
Tên đó là mình. Vì bọn hiệp sĩ không lôi mình đi nữa và gã Mallos tiến lại, vì nhìn một lúc lâu như đánh giá trước khi nói một cách nghiêm túc:
-Pedragon, hãy nhớ kỹ những gì xảy ra tại đây hôm nay. Mọi chuyện sẽ phải là thế. Không còn hy vọng nào cho mi đâu. Halla sẽ chấm dứt và mi cũng chấm dứt theo.
Nhìn bầy hiệp sĩ, hắn ra lệnh:
-Tống chúng vào ngục.
Khi chúng tôi bị lôi đi, Mallos còn nói theo:
-Hãy nhớ lời ta, Pendragon.
Hắn nói gì vậy? Mình tưởng hắn sẽ nói những điều như là: “Milago sẽ bị tiêu diệt” hoặc “Tất cả các ngươi sẽ có cái chết khủng khiếp”. Nhưng thay vì vậy, hắn nói toàn những lời làm mình chẳng hiểu gì. Halla là gì? Bà Osa trước khi chết cũng nhắc tới Halla, nhưng mình không biết bà định nói gì. Quan trọng hơn nữa, nếu mình sắp phải chết, vì sao hắn còn dặn mình ráng nhớ những gì sắp xảy ra? Nếu mình chết tới nơi, thì giờ đâu để mà quên. Hai bạn tin không, dù mình sợ chết khiếp, nhưng mấy câu nói của Mallos làm mình hy vọng. Nó nhắc mình rằng đây thật sự là một cuộc chiến lớn hơn mình tưởng. Không phải cuộc chiến chỉ giữa Milago và Bedoowan. Đó là tương lai trên toàn lãnh địa Denduron. Nếu Mallos đã đe dọa sẽ mãi mãi hạ mình, như vậy có nghĩa hắn phải nghĩ đến những cuộc đụng độ khác nữa. Và có thể cũng có nghĩa…hắn không định giết bọn mình. Mình…hy vọng vậy đó.
Đám hiệp sĩ đưa ba đứa mình ra cầu thang. Tưởng chúng dẫn tụi mình xuống khu nhà giam, ngược lại, chúng đưa tụi mình đi lên hai ba tầng nữa, qua một hành lang rộng, tới một cánh cửa gỗ với ống khóa nặng nề. Một tên hiệp sĩ mở khóa, xô tụi mình vào. Cánh cửa cót két sập lại. Tụi mình chìm ngay vào trong bong tối. Mình nghĩ cả ba đứa đều sợ đến sững sờ. Nhưng giọng Loor vẫn dũng cảm như bao giờ.
-Chúng ta sẽ chết tại đây sao?
-Không. Chúng ta sẽ không chết tại đây.
Alder trả lời. Anh ta có vẻ bình tĩnh trước những chuyện này. Thật lạ. Thường Alder là người rất hay lo lắng, nhưng lúc này, đối diện với cái chết, anh ta lại tỏ ra bình tĩnh. Mình đoán, trong ba đứa, mình là đứa sợ thật sự. Mình hỏi Alder:
-Sao anh bình tĩnh quá vậy?
-Vì đây là khu trạm giam. Sẽ không có gì xảy ra tại đây. Khi đã sẵn sang, chúng sẽ đưa tụi mình tới một nơi khiếp đảm hơn.
Mình không thích câu trả lời của anh ta. Vậy có nghĩa là Alder chẳng bình tĩnh chút nào, anh ta đang trong trạng thái bị căng thẳng thần kinh. Anh ta biết đây là sự tĩnh lặng trước cơn giông. Nghĩ đến những điều khủng khiếp sắp tới làm Alder khiếp đảm đến không còn tỏ ra bối rối nổi nữa. Loor hỏi:
-Chúng sẽ làm gì tụi mình?
Cô không phải đợi lâu. Cuối phòng, một cánh cửa cọc kẹt, rồi bật mở để ánh nắng chói chang úa vào. Lúc này mình mới nhìn rõ đây là một xà lim với xiềng xích trên tường và cùm sắt trên sàn. Hai gã hiệp sĩ mặc giáp đứng ngay cửa. Một gã ra hiệu cho tụi mình ra ngoài. Không còn lựa chọn nào khác, ba đứa tụi mình bước về phía ánh nắng. Loor dẫn đầu, nhưng trước khi bước ra, cô quay lại nói:
-Tôi sẽ không chịu chết nếu không đem theo được vài tên súc sinh Bedoowan.
Ra ngoài nắng, mình phải che mắt vì quá chói. Chưa nhìn rõ gì, nhưng mình có cảm giác thật lạ, có lẽ vì một âm thanh, mình cảm giác không chỉ có ba đứa mình tại đây. Khi đã quen với ánh sang, mình nhận ra tụi mình đang đứng trong một sân vận động ngoài trời, với hang ngàn người khác. Đây là một đấu trường thể thao của Bedoowan. Trên đầu là bầu trời xanh. Tụi mình đang ở trên nóc lâu đài. Hai hôm trước, nhìn qua eo biển lên vách đá dựng đứng trên lâu đài, mình tưởng trên nóc này là một bãi đất bằng phẳng. Nhưng bây giờ, mình nhận ra từ chỗ đã đứng hôm đó, mình không thể nhìn xuống được vào trong đấu trường đào sâu xuống mặt đất này.
Đấu trường hình vuông, làm mình nhớ lại những sàn thi đấu ten-nít. Mình đoán nơi này có thể chứa được mấy ngàn người. Và lúc này không còn một chỗ trống. Mỗi khán đài dành cho mỗi bộ tộc khác nhau. Một phía toàn người Bedoowan ngồi trên nệm và có gối dựa. Tiếp theo là khán đài không có mái che dành cho những người hầu Nova. Thật kỳ lạ khi nhìn thấy quá nhiều những con người trắng nõn như búp bê mặc toàn đồ trắng. Khán đài kế tiếp tràn ngập người Milago. Quá dễ để nhận ra họ. Áo quần bằng da thú dơ bẩn, và thêm một bằng chứng nữa, tất cả đều đứng trên một thềm đá, không được phép ngồi. Mình đoán họ đã phải leo vào đây, vì họ không được phép đi xuyên qua lâu đài. Khán đài thứ tư gần như trống rỗng, chính giữa là một phòng ngăn nhỏ với một ngai vàng . Chắc chắn đây là nơi dành cho Kagan.
Giữa các khán đài đó là một hàng rào giáo mác tua tủa, không để các bộ tộc có thể vượt qua nhau. Nhưng cho dù người Milago có muốn gây chút xáo trộn cũng không thể được vì bọn hiệp sĩ trang bị vũ khí đứng gác thành hang dài ở toàn bộ dãy trên cùng của đấu trường.
Tụi mình đứng kế bên sân khấu, ngay dưới khán đài của Kagan. Không có ghế ngồi, chỉ có một bệ ngăn giữa tụi mình và sân khấu. Ít ra, mình nghĩ đó là sân thi đấu, nhưng không biết ở đây họ chơi môn gì. Mặt bằng phủ cỏ, có kích cỡ như sân bóng chày, nhưng không thấy vạch trắng giới hạn hay cột mốc nào. Chỉ toàn cỏ là cỏ.
Nhìn lên các bộ tộc khác nhau, mình thấy thái độ của họ hoàn toàn khác biệt. Dân Bedoowan thoải mái chuyện trò, nói cười rôm rả. Trong đám họ có cả trẻ con. Trông họ chẳng khác nào khán giả vui vẻ chờ đợi một trận đá banh. Người Nova lặng lẽ ngồi nhìn xuống sàn. Hầu hết lễ phép khoanh tay trên đùi, không hề nhúc nhích. Mặt họ trơ trơ, chẳng biết vui hay buồn. Người Milago thì dễ đoán hơn. Họ bồn chồn, luôn liếc nhìn lính gác bao quanh khán đài. Rõ ràng họ không mong đến đây, và cũng không đến đây để giải trí.
Mình e rằng trung tâm điểm chú ý chính là mình, Loor và Alder. Nghiêng sang Alder mình hỏi:
-Họ chơi môn gì ở đây vậy?
Mắt Alder dán chặt trên sân cỏ. Anh ta nhỏ nhẹ nói:
-Pendragon, đây không phải là một môn chơi.
Chưa kịp hỏi thêm, mình nghe tiếng của những chùm chuông vang lên, rúi rít như tiếng mộc-cầm. Mọi con mắt đều hướng về phía khan đài còn bỏ trống. Mình cũng nhìn lên: Hai hiệp sỉ xuất hiện. tiến vào phòng ngăn, theo sau là Mallos, rồi tới Kagan. Mụ không vẫy tay hay có bất kỳ một cử chỉ nào như người ta vẫn hay thấy ở một nữ hoàng đứng trước thần dân. Mụ ì ạch ngồi phịch xuống ngai vàng như một đứa trẻ tẻ nhạt, hư hỏng. Mụ cũng lại đang ăn. Ngạc nhiên chưa? Hình như mụ đang ngấu nghiến một đùi gà tây. Cả khán đài im phăng phắc, chỉ còn có tiếng cắn, nhai tóp tép của Kagan. Mình phát tởm lợm, chỉ mong chuyện gì xảy ra hãy xảy ra đi. Tim mình đập rộn lên, không biết số phận sẽ đưa tụi mình tới đâu. Nỗi sợ hãi những điều chưa biết được thật là kinh khủng. Tuy nhiên, màn trình diễn cũng sắp bắt đầu.
Kagan nhìn Mallos nóng nẩy hỏi:
-Chờ gì nữa?
Mallos tiến lên mấy bước, ngoắc tay xuống sân. Ngay lúc đó, mình thấy một cánh cửa nhỏ phía cuối sân đối diện. Mấy giây sau, một người bị xô ra từ bên trong cửa, ngã lăn trên cỏ. Rõ ràng người đó bị ép buộc tới đây. Rồi…mình nhận ra người đó là ai. Chính là người tù Milago gầy nhom trong phòng giam cậu Press. Vậy là anh ta đã không tận dụng được cơ hội mà trốn thoát. Anh ta sợ sệt, tay che mắt, đứng rúm người trong nắng, nhìn quanh các khan đài.
Như bật tín hiệu, khán giả Bedoowan hoan hô rầm rầm như màn khai mạc một trận bong đá. Tiếng la hét làm người tù Milago giật mình, hốt hoảng chạy vào giữa sân. Cũng trong lúc đó những người Nova chỉ lễ phép tán thưởng. Họ không la hét, không một tiếng huýt sáo. Người Milago thì chỉ lặng lẽ nhìn. Người tù một mình đứng im lìm giữa sân, vì chỉ có nơi này là cách xa nhất với mọi người chung quanh. Đôi mắt khiếp đảm luôn đảo quanh như tìm kiếm một sự giúp đỡ. Rồi, đôi mắt anh ta ngừng lại…mình. Mình nổi gai ốc, không biết phải làm gì. Mình là khuôn mặt độc nhất quen thuộc với anh ta trong đám đông này sao? Anh ta muốn mình ngoắc tay chào hay làm gì? Mình đau khổ trong tuyệt vọng, nhìn lại anh ta.
Rồi chuyện kỳ lạ xảy ra. Anh ta vốn là một người gù, lưng còng oằn, có lẽ vì suốt những tháng năm quần quật trong mỏ. Nhưng khi anh ta nhìn mình, nét sợ hãi không còn trên gương mặt anh ta nữa. Anh ta đứng thẳng người, ngực ưỡn ra và…anh ta đặt tay lên tim, rồi dang thẳng về phía mình. Thậm chí anh ta còn mỉm miệng cười với mình. Biết là có vẻ kỳ cục, nhưng mình cảm thấy…nhìn mình, anh ta tăng thêm sức mạnh. Thật tình chính mình cũng không hiểu vì sao. Mình không hề làm gì, cũng chẳng có vẻ gì là có thể giúp được anh ta, nhưng sau khi nhìn mình, dường như anh ta hoàn toàn biến đổi. Dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, người tù đó sẵn sàng chờ đợi. Và mình có dự một phần trong sự thay đổi đó của anh ta.
Không phải chờ lâu để biết chuyện gì dành cho người tù Milago này. Từ chỗ bọn mình đang đứng, bên phải đấu trường có một cánh cửa khác, lớn hơn cửa anh ta vừa bị quăng ra. Hai gã hiệp sĩ chạy băng qua sân cỏ. Then gài cửa bằng đồng thau nặng tới nỗi phải hai gã lực lượng mới đẩy lên nổi. Cánh cửa vừa bật mở, hai gã hiệp sĩ chạy vội trở lên khán đài. Cảnh này làm mình nhớ những phim có màn đấu bò. Nhìn khoảng tối phía sau cánh cửa vừa mở. mình nghĩ sẽ thấy một con bò mộng xông ra.
Hóa ra, mình đoán cũng gần đúng. Mình nghe thấy tiếng di động, gầm gừ sau cửa. Mọi con mắt đều dồn vào khoảng trống tối thui đó, kể cả Loor và Alder. Đám Bedoowan cũng ngừng trò chuyện, chăm chăm nhìn với vẻ háo hức.
Một con quái quig phóng ra, rồi thu mình trên bốn chân, nghe ngóng. Khán đài Bedoowan vang lên tiếng hoan hô. Người Nova lặng lẽ tán thưởng. Những người Milago co rúm lại, có người phải lấy tay bịt mắt, nhưng cũng có người đứng thẳng như tỏ một chút tôn trọng người anh em cùng bộ tộc bằng việc dũng cảm nhìn cảnh tượng.
Con quig đưa đôi mắt vàng khè nhìn lướt khắp đấu trường, sẵn sàng phóng tới khi phát hiện con mồi. Con quái uốn cái lưỡi đen thui lên để lộ những cái nanh nhọn hoắt. Từ chỗ mình đứng, mình cũng có thể nhìn rõ nước dãi nó đang nhễu nhão nhỏ giọt. Mình nhớ ngay tới con quig đã bị cậu Press hạ bằng ngọn giáo và bị đồng bọn háu ăn của nó banh da xé thịt khi nó vẫn đang còn sống.
Mình nhìn lên Kagan. Mụ đang lom lom nhìn con quig, hí hởn cười. Mắt vẫn không rời con quái vật, mụ ngoạm một miếng gà tây to đùng. Ngay lúc đó, mình biết đây không phải là một cuộc đấu bò. Khung cảnh này giống như một đấu trường La Mã cổ, nơi người Kitô giáo bị quăng vào mồm sư tử. Tụi Bedoowan muốn nhìn thấy máu. Mong ước của chúng sắp thành hiện thực.
Từ lúc con quái vào đấu trường, người tù Milago vẫn hoàn toàn đứng lặng. Làm sao được. Anh ta đâu thể làm gì. Quá yếu để chống trả và không có đường để chạy. Mallos ra hiệu cho một hiệp sĩ đứng gần sàn và gã đó ném cho người tù một thứ gì đó. Thì ra là một cây gỗ giống như vũ khí của Loor. Làm sao người thợ mỏ Milago có thể tự vệ bằng thứ vũ khí yếu ớt này. Mình nghĩ, cho anh cây gậy đó, chúng mong được thưởng thức anh múa may thêm vài giây trước khi chết.
Người tù cúi nhặt cây gỗ, nhưng mới chỉ nhìn cách anh ta cầm, mình biết anh ta không biết cách sử dụng vũ khí. Có lẽ đưa cho anh ta một cái gối để che chắn con quái vật còn tốt hơn.
Con quái rúm mình hít không khí. Nó đã đánh hơi ra người tù Milago. Toàn thân nó căng thẳng, tập trung vào con mồi.
Mình nhìn Kagan. Mụ đã bỏ đùi gà xuống, tựa lên hang rào, chờ đợi. Phía sau mụ, Mallos nắm tay sau lưng, đứng nhìn thẳng mắt mình. Mình quay đi, không muốn nhìn bản mặt hắn một chút nào.
Quái vật tấn công. Nó cong lưng như một con mèo, phóng tới người thợ mỏ khốn khổ. Anh ta quay mình, chạy. Cảnh đó làm tim mình vỡ ra, vừa đau xót vừa khiếp đảm. Anh ta chạy về một phía đấu trường, nhưng chẳng có chút an toàn. Anh bắt đầu chạy vòng quanh sân, kéo lê theo cây gậy gỗ.
Loor không còn chịu nổi. Cô dợm nhảy ra cứu người thợ mỏ, nhưng ngay lúc đó Alder ngăn cô lại. Rất phải, vì Loor – cũng như người tù gầy gò kia – không thể chống lại con quái vật này.
Những người Milago câm lặng đứng nhìn. Mình thấy được vẻ đau đớn trên gương mặt họ. Người Nova cũng nhìn trong lặng lẽ. Mình không thể đoán họ cảm thấy gì trước cảnh này. Rồi mình nhìn đám người Bedoowan. Thật ghê tởm. Chúng đang ha hả cười. Cảnh tượng người Milago kia cố chạy thoát thân là một cảnh thật khôi hài đối với chúng.
Con quig giữ một khoảng cách với nạn nhân, như mèo vờn chuột trước khi ăn thịt. Một lúc sau người thợ mỏ Milago nhận thấy chạy quanh sân cũng vô ích. Anh dừng lại, quay mặt, đối diện với quái vật. Anh ta đưa cao cây gậy, nhưng tất cả những người đang chứng kiến cảnh này không một ai nghĩ vũ khí đó có thể giúp anh chống lại được con vật tàn bạo kia. Thời gian như ngừng lại. Người tù Milago lăm lăm cây gậy, đứng chờ.
Con quig thu mình lấy đà cách mấy bước, lắc lư cái đầu đồ sộ. Cả đấu trường nín thở.
Rồi, con quái nhảy lên. Người thợ mỏ Milago đưa cây gậy lên tự vệ. Điều cuối cùng mình nhìn thấy là con quig phóng vụt qua anh ta. Cây gậy bay qua đấu trường, và khi nó rơi xuống đất, mình khiếp đảm thấy bàn tay người tù Milago vẫn còn nắm chặt khúc gỗ đó.
Mình thấy như cả đấu trường chìm ngập trong một không khí tàn sát dễ sợ. Trong khi đó Kagan nhô mình trên ghế, vỗ tay hớn hở như một em gái nhỏ đang xem hề xiếc. Những tên Bedoowan khác hô hố cười như đang thưởng thức hài kịch. Và vượt lên tất cả những âm thanh đó, mình nghe tiếng quái vật toàng toạc xé thịt người thợ mỏ Milago. Con người bất hạnh đó chỉ rú lên một tiếng rồi chìm vào im lặng. May mà anh ta chết rất nhanh. Tất cả chỉ còn là tiếng nhai nhóp nhép. Ruột gan mình như nháo nhào lên và càng thêm căm ghét tụi Bedoowan vì sự vô tình của chúng với một con người.
Mallos nhìn mình, mỉm cười. Có lẽ đó là khoảng khắc kinh khủng nhất, vì ngay lúc đó mình cảm thấy hắn đã sắp đặt ra tất cả những trò này là để dành cho mình. Cái ý nghĩ bằng cách nào đó mình có thể là nguyên nhân trong vụ này, làm mình đau quặn ruột.
Buổi trình diễn chấm dứt ngay sau đó. Mình biết vậy, vì đám Bedoowan hoan hô cuồng nhiệt như thể con quái vật đã hoàn tất vai diễn một cách xuất sắc. Người Nova vẫn hưởng ứng một cách lặng lẽ, dù có kém nhiệt tình hơn lũ Bedoowan. Nhưng người Milago khiếp đảm đứng nhìn, một vài người âm thầm khóc.
Một hồi chuông vang lên. Sáu gã hiệp sĩ chạy vội ra đấu trường với những sợi dây. Ba gã chĩa giáo vào con quig, ba tên còn lại quăng dây thòng lọng vào cổ con vật và bắt đầu kéo ngược về cửa lớn. Lúc này con quái đã no nê, không còn tỏ ra hung hăng như trước đó. Nó bước đi mà không hề kháng cự. Những giọt máu từ mồm nó nhỏ giọt suốt đường trở về chuồng. Mình nhìn lại nơi nó đã tấn công người thợ mỏ. Dấu vết của người đàn ông khốn khổ chỉ còn là vũng máu đỏ ướt mặt cỏ. Một gã hiệp sĩ hứng đầy xô nước từ cái vòi gần chuồng quig, rồi chạy tới đổ lên vũng máu. Máu và nước thấm xuống bãi cỏ như chưa từng có gì xảy ra trước đó.
Thế rồi hai hồi chuông nữa vang lên. Một ý tưởng khủng khiếp trong đầu mình. Tụi mình là những kẻ kế tiếp. Chúng đã trình diễn để tụi mình biết trước số phận ra sao và bây giờ đến lượt tụi mình. Nhưng không. Mình nhìn Mallos xem hắn làm gì. Hắn nhìn lại mình và chỉ tay lên trời. Mình ngước lên và nhận ra chuyện gì sắp xảy ra.
Trên không, ba mặt trời sắp tụ thành một. Giờ điểm phân. Rồi mình nghe tiếng mở cửa. cùng một cánh cửa nơi người tù Milago đã bị xô ra. Nhưng hôm nay đâu còn tử tội Milago nào nữa? Điều mình nhìn thấy nơi khung cửa làm tim mình thắt lại. Một người đàn ông bước ra, đứng trong ánh nắng, đầu ngửng cao. Nhìn thấy ông, mình như nghẹn thở.
Đó là cậu Press. Ba mặt trời đã giao nhau, và người phải chết tiếp theo chính là ông.