NHẬT KÍ
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@Joyce type)
Mình nói:
- Đừng hốt hoảng. Chúng ta sẽ tìm được lối ra.
Chẳng biết là đúng hay sai, nhưng mình cảm thấy cần phải nói như vậy. Làm gì còn cách nào khác. Mình cố gợi lại trong trí, để nhớ khi tắt đèn chúng mình đang ở tại đâu. Mình đối chiếu bằng tưởng tượng hình ảnh bến thuyền này với lần trước mình và Loor tới đây. Không khả thi. Trong mấy giây, cảm giác phương hướng của mình mất sạch. Không còn có thể định hướng trên dưới, phải trái nữa.
Saangi kêu lên:
- Coi chừng!
Rầm! Múi thuyền đâm sầm vào vách đá, làm tất cả tụi mình lao về trước.
Mình cũng kêu lên:
- Tốt rồi. Tất cả đặt tay lên vách. Chúng ta sẽ lần theo đó, từ từ sẽ tới lối ra cầu thang.
Alder và Saangi ngồi bên mạn trái thuyền, tay đặt lên vách đá. Mình cho thuyền tiến từ từ, để bọn họ có thể lần tay trên vách. Theo mình nhớ về bến thuyền này, nếu tiếp tục lần theo vách, chúng mình sẽ tới lối vào hang dưới chân cầu thang. Không ai nói năng gì. Khi di chuyển trong bóng tối, mình bắt đầu lo lắng về một điều khác. Mình cố mường tượng lối đi có múi vòm tới cầu thang hình dáng ra sao. Cầu thang rất rộng như vậy chắc chắn lối vào cũng phải rộng. Nhưng chiều rộng không là vấn đề, mình lo ngại chiều cao. Nếu nước đã lên tới đỉnh, thì khi tới ngay trước lối vào, mình vẫn không biết. Thậm chí nếu nước chỉ dâng cao khỏi lối vào cầu thang vài phân, chúng mình cũng sẽ không phát hiện được. Loanh quanh mấy phút, nỗi lo của mình chuyển hành nỗi sợ hãi. Đáng lẽ lúc này phải tìm được lối ra rồi.
Mình không sợ hãi được lâu. Vì sợ hãi nhường chỗ cho hốt hoảng khi tiếng Alder bật kêu lên:
- Ui da!
- Chuyện gì vậy?
- Tôi… tôi bị đụng đầu. Chúng ta không còn không gian nữa.
Nước đã lên quá cao, gần ngập hết bến thuyền. Bây giờ không còn cách nào tìm được lối ra cầu thang nữa. Nước sẽ mau chóng đụng trần, và… tụi mình sẽ bị chết đuối.
- Tôi sẽ cố trở lại biển.
Mình nói mà chưa biết phải làm gì khi trở lại đó, nhưng cứ loanh quanh ở đây là chết. Mình ra lệnh:
- Giữ tay trên vách. Chúng ta sẽ vòng lại để đến lối vào.
Bến thuyền này quá rộng, mình sợ hãi đánh một vòng trở lại đại dương, vì vậy mình vẫn cho thuyền tiến tới. Rất dễ bị lạc đường. Nhưng mình sẽ cố gắng càng lâu càng tốt.
Alder báo động:
- Pendragon, chúng ta không còn nhiều không gian nữa đâu.
Anh ta cao nhất bọn, phải khom nạp người để không đụng đầu vào trần đá. Chẳng bao lâu, đầu tụi mình cũng sượt qua mái trần. Không còn thời gian nữa, mình phải nắm lấy một cơ hội.
- Như thế này sẽ quá lâu. Tôi sẽ đoán đường và tiến theo hướng đó.
Sau cùng Loor khẽ thúc giục:
- Lẹ lên.
- Nắm chặt thuyền. Cúi thấp xuống.
Mình cố hết sức đoán xem lối đi ra biển ở đâu. Mình dối lòng, vì chẳng có manh mối nào. Bẻ lái khỏi vách, mình tiến tới. Một là thoát hai là… tai nạn!
Tai nạn!
Chỉ mấy giây sau khi tăng tốc, tụi mình đâm sầm vào một vật. Mũi bên phải va chạm mạnh, làm thuyền bị lật. Tất cả tụi mình đều rơi tõm xuống nước. Trước khi bị ướt, ý nghĩ đầu tiên của mình là: Loor không biết bơi!
Mình chìm xuống mà không biết lên theo hướng nào. Đầu mối duy nhất là tiếng máy thuyền rì rì. Mình đạp chân, nhoi lên khỏi mặt nước, la lên:
- Loor!
Tiếng kêu dội lại mình như một tiếng vang kỳ cục. Mình nhận ra ngay là đang ở dưới con thuyền lật úp. Mình lại gọi:
- Có ai đó không?
Cô bé phụ tá phun nước phì phì, giọng hốt hoảng:
- Saangi! Chị Loor không biết bơi.
- Tôi biết. Cô ấy có dưới đó không?
Không trả lời, có nghĩa là…không. Mình bảo:
- Tôi ra ngoài.
Một tay bám thuyền, mình lặn xuống, rồi nhoi lên mặt nước. Nghe tiếng vùng vẫy dưới nước, mình vội kêu lên:
- Loor!
- Đây.
Chỉ một thoáng run run trong giọng nói, nhưng run run với Loor tương đương với khiếp đảm đến thắt ruột ở bất cứ ai khác. Cô ấy đang chới với vùng vẫy. Mình lao đi trong bóng tối, tới hướng có tiếng nước bì bõm. Chỉ một giây mình đã tới bên Loor. Choàng một tay quanh ngực cô, mình lật Loor nằm ngửa trên nước. Cô ấy tin tưởng mình, thả lỏng thân hình.
Mình gọi:
- Alder.
Chàng hiệp sĩ lên tiếng:
- Đây. Tôi đang bám thuyền cùng Saangi.
Mình đạp chân, quơ một tay ra trước, tiến theo hướng giọng nói của anh ta. Khi chạm tay vào lớp thép cứng của con thuyền lật, mình kéo Loor lên, để cô bám chắc vào thuyền. Loor bảo:
- Tôi không sao đâu.
Không có thời gian nghỉ ngơi hay bàn luận về chuyện gì đã xảy ra. Mình bảo:
- Chúng ta phải bơi tới đó.
Alder hỏi ngay:
- Hướng nào?
Mình cố hình dung thuyền đã đụng vào vách nào, để tránh. Mình nhìn quanh, dù chẳng biết làm vậy để làm gì, vì tất cả đều tối om om. Không thấy gì. Nhưng mình đã lầm. Cách chúng mình vài mét, chập chờn trong làn nước, có một nguồn sáng. Saangi cũng thấy. Nó hỏi:
- Cái gì vậy?
- Không biết. Có thể chúng ta đã đụng phải vật đó.
Chút ánh sáng nhỏ nhoi đó giúp mình lấy lại phương hướng. Rời tàu, mình bơi tới đó, mắt không rời dải ánh sáng đang bập bềnh chỉ vài phân dưới mặt nước. Lại gần hơn, mình bắt đầu cảm nhận nguồn ánh sáng này là một phần của một thứ lớn hơn nhiều. Quá tối, nên mình không thể nhận ra nổi hình dạng, trừ chính nguồn sáng. Tiến lại, mình chạm tay vào nó. Ánh sáng được bao bọc trong một vật gì đó cưng cứng và rất lớn – lớn hơn chính nguồn sáng. Dí sát mũi, mình nhìn kỹ hơn, và thấy ánh sáng đó thật sự ở phía sau một thứ hình như là cửa sổ kính. Cửa sổ nhô lên mặt nước, nhưng ánh sáng lại ở bên dưới. Mình ấn sát mặt thêm vào cái cửa sổ bí mật này, và đối diện ngay với một chiến binh Ghee!
Một chiến binh Ghee… đã chết.
Mình lùi lại, kinh ngạc la lên:
- Aaaa!
Alder hỏi:
- Chi vậy?
Hốt hoảng mình vội vàng bơi trở lại thuyền. Nắm mạn thuyền, mình cố thở cho bình tĩnh lại. Mình đã nhận ra là vừa thấy gì:
- Một chiếc dygo. Bên trong có một chiến binh Ghee. Tôi nghĩ… nghĩ là…anh ta chết rồi.
Alder nói:
- Chắc là một trong những chiếc đã khoan xuống trần hang. Nước lên, đẩy nó tới đây.
Tất cả đều im lặng. Mình nghĩ mọi người đều đang cố tính toán với thông tin này. Sau cùng chính Loor đưa ý nghĩ của chúng mình thành lời:
- Nó là hy vọng cuối cùng của chúng ta.
Mình hỏi:
- Cô có thể mở từ bên ngoài mà không bị nước tràn vào?
- Chúng ta phải thử. Giúp tôi tới đó.
Mình choàng tay quanh Loor ngay, rồi đẩy cô khỏi thuyền, tiến tới chiếc dygo bị nạn. Saangi và Alder bơi theo. Mấy giây sau, bốn chúng mình bám quanh quả cầu bạc. Loor nói:
- Cửa nằm phía bên kia.
Tất cả chúng mình thận trọng lần tay quanh quả cầu cho tới khi Loor lên tiếng:
- Ngừng lại. Cửa nằm dưới nước rồi.
Mình bảo:
- Chúng ta phải lật lên.
Không dễ. Dù quả cầu nổi, nhưng to lớn nặng nề. Alder kéo một bên xuống, ba chúng mình đẩy một bên lên, cho đến khi phía cửa nhô lên khỏi mặt nước. Loor xoa tay lên mặt cửa. Không dễ chút nào vì nguồn sáng duy nhất là ánh sáng le lói bên trong cửa. Mấy giây trôi qua, mình nghe âm thanh của một cái chốt bung ra và cửa được nâng lên. Loor thành công rồi! Mình bảo:
- Thận trọng. Đừng để nước tràn vào.
Tụi mình xoay trở chiếc dygo sao cho cửa mở thẳng lên trên. Từ phía sau, Alder leo lên, kéo cửa mở hoàn toàn. Cánh cửa đụng ngay trần đá. Chúng mình chỉ còn khoảng nửa mét để xoay trở. Loor nói:
- Saangi vào đầu tiên.
Không do dự, Saangi đu người lên, lách vào trong dygo, đầu xuống trước. Kế đến là Loor. Mình vừa chuẩn bị vào, Loor nói:
- Khoan.
- Sao vậy?
Mình nắm thành cửa. Câu trả lời cho mình là một bàn tay lạnh ngắt đặt lên tay mình. Bàn tay của xác chiến binh Ghee. Loor và Saangi đang đẩy anh ta lên khỏi dygo. Loor bảo:
- Không đủ chỗ.
- Có chắc chứ?
- Anh ấy là một Ghee chết trên chiến trường. Chẳng còn cách nào khác.
Trong khi Loor và Saangi đẩy, mình kéo người chiến binh đã chết ra khỏi xe. Không dễ chút nào. Phần vì anh ta nặng và đã chết. Phần vì mình không muốn quá thô bạo. Sau cùng, tụi mình cũng đưa được anh ta ra khỏi cửa. Mình đẩy mạnh. Xác người chiến binh bồng bềnh trôi vào bóng tối, anh ta chẳng bao giờ biết sự hy sinh của anh ta có thể sẽ cứu mạng chúng mình.
Alder hối thúc:
- Lẹ lên, Pendragon. Chúng ta sắp đụng trần rồi.
Alder nắm cánh cửa, nhưng không mở được hết, vì nước càng lên cao, chúng mình càng gần trần đá. Khoảng không chỉ còn chừng hơn ba mươi phân. Thêm vài giây nửa thôi, cánh cửa sẽ bị mái trần ép xuống, không đủ rộng để tụi mình chui mình. Mình lao đầu xuống, trúng ngay đùi Saangi. Mình la gọi Alder:
- Mau!
Alder lách chân xuống trước, rồi cả thân hình rơi xuống sau. Vừa vặn mái trần ép cánh cửa khép lại. Saangi với tay lên, cài chốt thật chặt, rồi la lớn:
- Xong!
Loor với tay đến bảng điều khiển, bật đèn bên trong. Nhìn được rồi! Chân tay, thân thể tụi mình chồng chất lên nhau, cố gắng tìm một chỗ ngồi. Mình mừng vì chiếc dygo này lớn hơn chiếc mình và Loor đã lái trước đây. Không rộng rãi lắm, nhưng có bốn chiếc ghế. Hai trước, hai sau. Tuy nhiên, lúc này nó đang nằm nghiêng. Loor thu xếp:
- Saangi, kế bên chị. Pendragon và Alder ra phía sau.
Cô lách mình lên ghế tài xế. Với chiếc dygo lật một bên, làm việc đó không dễ chút nào. Sau một phút lúng túng xoay trở, chúng mình đều có chỗ ngồi, nhưng tại mình vẫn phải … nằm nghiêng. Loor loay hoay khởi động chiếc dygo. Mình hỏi:
- Cái này hoạt động như tàu ngầm hả?
- Không. Chúng ta phải lặn xuống đáy.
Nghe kém vui, nhưng hình như Loor biết phải làm gì. Cô gạt mấy công tắc. Mình nghe tiếng òng ọc như hàng loạt bong bóng không khí đang thoát ra, và cảm giác đang chìm xuống. Ớn! trong khi chìm xuống, qua cầu dần dần tự điều chỉnh. Tụi mình đã có thể ngồi thẳng đầu.
Loor thông báo:
- Tôi tắt đèn bên trong đây.
Chúng mình lại chìm trong tối. Nhưng không lâu. Loor vặn núm bật đèn bên ngoài. Cảm giác như mình đang ở trong thuyền lặn của lãnh địa Cloral, với Spader. Tuy nhiên, qua cửa kính chẳng có gì để nhìn. Nước tối đen. Chưa kịp quen với cảm giác bồng bềnh trong quả cầu này, tụi mình đã nhẹ nhàng hạ xuống tới đây. Mình hỏi:
- Chúng ta tới đáy rồi hả?
Loor liếc mình như bảo: “Để tôi yên”. Cô kéo cần lái, và chiếc dygo bỏ đi. Không khác gì như đang ở trên đất khô. Qua kính xe, mình không thấy một chướng ngại vật nào, như thế có nghĩa là máy khoan đang ở sau tụi mình.
Loor nói:
- Tôi không biết phải đi hướng nào.
- Chúng ta cần tìm ra cầu thang. Cứ tiếp tục cho đến khi đụng một vách tường, rồi theo đó tìm đường lên mặt đất.
Loor cho quả cầu tiến lên chầm chậm. Va chạm mạnh vào vách đá là hỏng việc. Một phút sau, đèn pha rọi vào mặt đá ngay phía trước. Chúng mình đã tìm ra một vách tường. Mình bật nói:
- Tuyệt rồi. Đi sang phải, cặp theo vách, dần dần chúng ta sẽ gặp cầu thang.
Loor thận trọng di chuyển dygo dọc vách đá. Cố dãn quả cầu cho cửa sổ quay hẳn về phía vách, nhưng phần bánh xe bên dưới quay chín mươi dộ theo phương khác. Tụi mình thật sự di chuyển trên vách đá. Lần đầu tiên mình nghĩ là sẽ có cơ hội ra khỏi đây. Di chuyển từ từ trong vài phút, thình lình vách đá biến mất, tại mình chỉ còn thấy toàn nước. Saangi thốt lên:
- Đây rồi!
Loor quay chiếc dygo sao cho cửa sổ cùng hướng di chuyển của bánh xe bên dưới. Cô vừa định quay toàn bộ chiếc dygo để có thể tiến vào khoảng trống phía dưới, thì mình chợt nhận ra một điều. Mình kêu lên:
- Ngừng lại!
- Có vấn đề gì?
- Từ đây nhìn xuống được không?
Loor quay quả cầu trở lại cho cửa sổ đối diện với khoảng trống toàn nước, rồi nghiêng toàn bộ quả cầu để có tể nhìn xuống dưới. Những gì trông thấy làm tim tất cả bọn mình đập rộn lên. Alder than thở:
- Lầm lớn rồi.
Vì bên dưới hoàn toàn… không có gì. Không sàn đá. Tụi mình không ở trước cầu thang. Tụi mình đã ở một hướng hoàn toàn ngược lại. Đây là mép thềm chúng mình đã hạ thuyền xuống để tới đảo Kidik. Nếu tiến tới trước, tụi mình sẽ bị lộn cổ qua bờ, và chìm xuống đáy đại dương. Cả bọn thở hắt ra. Mình bảo:
- Ít ra chúng ta đã biết đang ở đâu. Bây giờ hãy đi ngược lại.
Loor quay quả cầu một trăm tám mươi độ cho đứng dựng trên bánh xích xe, theo la bàn trên bảng chỉ dẫn, di chuyển theo hướng ngược lại. Chúng mình vẫn phải di chuyển rất chậm, vì tầm nhìn rất giới hạn. Mình hỏi:
- Không khí dự trữ thế nào?
- Không có không khí dự trữ. Hệ thống thông gió đã bị đóng vì sợ nước vào. Khi hết không khí, chúng ta sẽ bị chết ngạt.
- Ồ, tôi chỉ hỏi để biết thôi.
Mình càng cảm thấy phải khẩn trương tìm ra cầu thang.
Trong khi Loor lái, Saangi điều khiển đèn pha. Nó rọi đèn đủ các hướng. Một lúc sau, Saangi kêu lên:
- Kìa!
Phía trước, tụi mình thấy một thứ giống như nóc của một khe hở. Chúng mình đã qua khỏi bến thuyền, hy vọng đang vào cái hang dưới chân cầu thang lớn. Loor tăng tốc. Mình và Alder vươn tới, nôn nao thấy một thứ sẽ bảo cho biết tụi mình đang ở đâu. Mình bảo Saangi:
- Nhìn bên trái. Đó là lối lên cầu thang nếu…Kìa!
Qua những vật trôi nổi, tụi mình đã thấy chân cầu thang. Thành công rồi! Nhưng chưa mừng được, vì vẫn chưa thực sự an toàn. Loor quay dygo. Saangi rọi đèn vào cầu thang cho đến khi nhìn thấy một trong những dốc phẳng cắt qua các bậc thang. Loor hướng thẳng tới đó, và dygo bắt đầu leo lên. Loor dựng đứng quả cầu trong khi khung xe dốc nghiêng, nên chúng mình đi lên như trong một cầu thang cuốn.
Thật tình, mình cảm thấy như trút được một gánh nặng, nhưng tất cả những gì vừa qua mới chỉ là để sửa soạn cho cuộc vượt chướng ngại vật tiếp theo thôi. Còn quá nhiều điều phải lo ngại, tất cả đều như bom định giờ đang “tích tắc” bên dưới chúng mình. Các cổng thủy lợi đã sụp đổ chưa? Chúng mình có sắp phải thấy một Kidik chìm trong ngập lụt? Không biết trong dygo còn bao nhiêu không khí, nhưng mình nghĩ sẽ không đủ cho tới khi chúng mình lên tới mặt đất. Chưa gì mình đã có cảm giác ngột ngạt rồi. Đã hết không khí. Bây giờ chúng mình chỉ còn biết tiến lên và hy vọng.
Chúng mình lên cầu thang, lên cao mãi, cao mãi. Mình cố tính toán xem đang ở sâu dưới nước bao nhiêu, đó sẽ là tín hiệu tốt khi chúng mình thoát lên tới mặt nước. Nếu… có một mặt nước để thoát lên!
Một phút sau, kính cửa dygo trong trẻo. Chúng mình đã ra khỏi nước. Kidid vẫn còn khô ráo. Có nghĩa là các cổng thủy lợi chưa bị phá hủy. Ngay lập tức Loor mở ống thống gió. Saangi mở hé cửa để không khí ùa vào. Trời ơi, không khí mới ngọt ngào làm sao chứ. Dù chỉ là không khí trong đường hầm, mình vẫn hít đầy buồng phổi. Mình cười với Alder. Tụi mình cận kề thảm họa, nhưng không lùi bước. Như Loor đã nói: còn sống, nhiệm vụ vẫn còn.
Lên tới đầu cầu thang, chúng mình còn phấn khởi hơn. Đèn trên Kidik vẫn đang chiếu sáng. Chỉ những đèn dưới chân thang bị tắt, chắc vì ngập trong nước. Trên này tụi mình vẫn có thể nhìn rõ chung quanh. Ít ra là lúc này. Loor lái dygo ra khỏi đầu cầu thang, rồi ngừng lại bên đường phố chính. Không ai nói ra, nhưng tất cả đều cần được ra khỏi xe, dù chỉ vài giây, cho lưng được thư giãn. Saangi mở cửa. Chúng mình bò ra khỏi cái xe đã cứu mạng bốn đứa mình. Được đứng lại trên mặt đất cứng, cảm giác thật khoan khoái, dù là trong một thành phố hhoang vắng, nằm sâu mấy dặm trong lòng đất. Mình duỗi hai chân, thưởng thức cảm giác hai bàn chân vững vàng trên mặt đất.
Loor bỗng nói:
- Họ đã có mặt tại đây.
Mình hỏi:
- Ai?
Cô nhìn mặt đất. Đúng thế, mặt cát mịn in đầy dấu chân. Trông như mấy ngàn con người. Loor tuyên bố:
- Batu đã xâm nhập vào Kidik.
Alder hỏi:
- Cô nghĩ bây giờ họ ở đâu?
-Hy vọng họ đang chạy lên mặt đất. Nếu thấy nước dâng, hẳn họ phải nhận ra sự nguy hiểm.
Saangi hỏi:
- Vậy là sau cùng họ đã thoát chết?
Ý nghĩ đầu tiên của mình là Saangi nói đúng. Mấy ngàn người Batu xâm nhập xuống lòng đất có lẽ đã tránh được viên đạn nước khổng lồ. Tất cả tùy thuộc vào việc: hiện nay họ đang ở đâu, và các cửa thủy lợi còn đứng vững được bao lâu nữa. Nếu họ sống sót, Saint Dane sẽ thất bại.
Đó là ý nghĩ đầu tiên của mình.
Ý nghĩ thứ hai là: chúng mình vẫn đang ở dưới độ sâu và quả bom định giờ vẫn đang… tích tắc. Mình vừa định nói ra điều đó thì…mặt đất rung chuyển. Chỉ như một cơn địa chấn ngắn thôi. Chúng mình nhìn nhau. Cảm giác thắng lợi của chúng mình chết yểu rồi. Alder hỏi:
- Có thể vậy sao?
Thêm một địa chấn nữa. Lần này rất mạnh, suýt làm mình bổ nhào. Loor la lên:
- Trở lại dygo.
Tất cả chạy lại xe. Khi chúng mình sắp leo vào dygo, một ngôi nhà cách tụi mình chừng ba mươi mét nổ tung. Như thể một quả bom nguyên tử bằng nước vừa nổ dưới tòa nhà. Một luồng nước khổng lồ vọt lên không, giống hệt những gì xảy ra khi tòa nhà chính trên đảo Kidik phát nổ.
Mình gào lên:
- Sắp nổ hết rồi!
Y như rằng, hai tòa nhà nữa bùng nổ. Đá cát và nước rào rào đổ xuống khắp nơi. Gạch vữa trút lên tụi mình. Đây là khởi đầu cho sự kết thúc đời sống dưới lòng đất. các cổng phía nam đang bị cuốn trôi. Chắc chắn lượng nước đột ngột vượt qua những cổng sụp đổ đầu tiên quá mạnh, làm các đường hầm không thể chứa nổi, nước phải tràn ra tìm lối thoát.
Kidik sắp bị xóa xổ.