NHẬT KÍ
(Tiếp theo)
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
Hi vọng tôi đã không phạm sai lầm quá lớn khi rời khỏi Trái Đất Thứ Hai cùng Courtney Chetwynde.
Cô ấy không là Lữ khách. Chỉ Lữ khách mới được phép sử dụng các ống dẫn – xa lộ nối giữa các lãnh địa. Tôi đã có được bài học khi Mark và Courtney tự mình du hành tới Eelong. Ống dẫn đã sụp đổ làm hai Lữ khách Spader và Gunny bị kẹt tại Eelong và giết chết Lữ khách Kasha. Kể từ đó tôi hiểu ra được rằng miễn là một người dùng ống dẫn cùng một Lữ khách thì sẽ không có sự cố nào xảy ra. Ít ra là không tai hại đối với ống dẫn. Những gì xảy ra cho tương lai của một lãnh địa ngay khi một người không là Lữ khách bước vào ống dẫn lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Như tôi đã viết, các lãnh địa không thể bị xáo trộn.
Đó chính là nguyên nhân những gì Saint Dane đang làm.
Hắn chủ tâm đưa con người, kỹ thuật, thậm chí cả loài vật từ lãnh địa này tới lãnh địa khác. Tôi không biết đó có phải là toàn bộ kế hoạch của hắn không, nhưng rõ ràng là hắn đang tiến tới mục đích đó, và mọi sự đang bị hủy diệt. Tôi sợ, khi chiếm được Quillan, hắn sẽ chiếm thế thượng pho trong cuộc chiến giành Halla. Hắn đang thắng thế. Tôi cảm thấy điều đó. Điều đó không làm tôi tuyệt vọng. Nhưng đã đến lúc phải cân bằng sân chơi. Có thể tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Vì sao người tốt luôn phải tuân thủ luật chơi, trong khi kẻ xấu muốn làm gì cũng được? Câu này được viết ra ở đâu nhỉ? Không phải tôi bắt đầu muốn gây xáo trộn các lãnh địa một cách tùy tiện. Không đâu. Nhưng nếu có thể có được lợi thế hơn Saint Dane bằng cách đưa một nguyên tố từ lãnh địa này tới lãnh địa khác, tôi sẽ làm.
Ngay lúc này, yếu tố đó là Courtney Chetwynde.
Mọi việc đã trở nên lạ lùng trên Trái Đất Thứ Hai. Lịch sử đã thay đổi. Công nghệ đã thay đổi. Dù nguyên nhân là gì, đó là một phần kế hoạch của Saint Dane trên lãnh địa quê hương chúng tôi. Courtney là người có thể giúp làm sang tỏ bí ẩn của những gì đã xảy ra. Chúng tôi sẽ cùng nhau tìm hiểu sự thật, và cố gắng chấn chỉnh mọi chuyện. Tương lai của Halla đang bị đe dọa. Tương lai của Trái Đất Thứ Hai đang bị đe dọa.
Tương lai của Mark Dimond đang bị đe dọa.
Đưa cô ấy đi cùng có là một sai lầm không? Tôi không biết. Cậu Press luôn khuyến cáo tôi về việc làm xáo trộn các lãnh địa, nhưng không còn ở đây nữa. Đây có phải là một chọn lựa đúng đắn không? Tôi sẽ không biết cho tới khi nào trận chiến sau cùng kết thúc và các Lữ khách chiến thắng.
Hoặc… thất bại.
Trong chuyến đi, tôi và Courtney bồng bềnh bên nhau, trên tấm nệm không khí diệu kỳ, đưa chúng tôi lướt nhanh qua ống dẫn. Chúng tôi mặc quần jeans, áo thun, giày thấp cổ. Bạn biết mà, loại quần áo thông thường của Trái Đất Thứ Hai đó. Thú thật, chưa bao giờ tôi thấy Courtney xinh đẹp hơn thế. Từ lần gặp nhau sau cùng, cô ấy đã lớn hơn nhiều. Tất nhiên là cả hai chúng tôi đều đã lớn. Mái tóc nâu dài của cô được thắt bím gọn gàng sau gáy. Đôi mắt xám long lanh, phản chiếu ánh sáng từ những ngôi sao bên kia vách tường pha lê của ống dẫn. Tôi nhớ lần đầu tiên gặp cô trong giờ ra chơi tại trường mẫu gáo. Cô bé thọi tôi một cú ngay đầu, giật lại trái banh, chòng chọc nói:
- Không được chạm vào đồ chơi của tớ.
Tôi định cự lại, nhưng trong nụ cười vui vẻ của cô bé có điều gì đó cho tôi thấy: cô không phải loại chuyên bắt nạt bạn. Tôi không chảy nước mắt, cười cười nói:
- Đừng bày trò uýnh lộn, cậu không thắng nổi tớ đâu.
Giật lại trái banh, tôi chạy. Cô bé đuổi theo ngay, luồn lách qua sân chơi đông đúc cả mười phút. Khi ngừng lại, thở hồng hộc, hai chúng tôi cười nắc nẻ. Đó là khởi đầu cho mối quan hệ yêu-ghét kéo dài cho tới hôm nay. Chúng tôi luôn là đối thủ thân thiết, cố gắng trội hơn nhau trong các môn thể thao. Có khi cô thắng, có khi tôi thắng. Chẳng đứa nào thật sự cảm thấy nổi trội hơn, nhưng điều đó không làm hai đứa ngừng cố gắng. Chuyện lạ là những năm đó, sự ganh đua của chúng tôi trở thành tình cảm nghiêm túc. Cái đêm tôi ra khỏi nhà với cậu Press để trở thành Lữ khách, lần đầu tiên Courtney và tôi đã hôn nhau.
Qua nhiều chuyện sảy ra kể từ đêm đó. Chúng tôi đã trở thành người khác. Cùng bồng bềnh qua ống dẫn, tôi đã thấy điều đó trong mắt Courtney. Cô đã… già hơn. Nhưng “già hơn” không thật sự diễn tả hết được. Cả hai chúng tôi đã thấy những điều không đứa trẻ nào nên thấy, kể cả người lớn. Hai nhóc mười bốn tuổi hôn nhau đêm qua đó là chuyện xa xôi rồi. Bây giờ chúng tôi là những người gìn giữ Halla.
Courtney kể lại những gì đã xảy ra, khi cô theo lời chỉ dẫn của Mark, tới ống dẫn dưới hầm nhà Sherwood. Mark đã để lại nhẫn Lữ khách của cậu ấy cho cô. Thấy nhẫn, cô nhận ra ngay sự thật hãi hùng. Mark đã nhảy vào ống dẫn. Nhưng để đi đâu? Và vì sao? Mark không muốn là phụ tá nữa, điều đó đã quá rõ ràng, vì cậu ấy đã để lại nhẫn. Ống dẫn không bị hư hại, có nghĩa là cậu ấy đã ra đi cùng với một Lữ khách. Là ai? Có thể là Saint Dane không? Không biết phải làm gì khác, Courtney đã đeo nhẫn lên tay, ống dẫn chợt sống động. Vài giây sau, Saint Dane phóng ra từ đường hầm giữa các lãnh địa và bồi thêm rắc rối vào cái bí ẩn đó bằng cách tiết lộ bí mật động trời:
Hắn đã gần gũi chúng tôi suốt thời thơ ấu trên Trái Đất Thứ Hai.
Khi đang cùng bay qua ống dẫn, Courtney nói:
- Quá kỳ lạ! bạn tin nổi Saint Dane là Andy Mitchell ngay từ đầu không!
Tôi thản nhiên đáp:
- Tin.
- Ôi, mình quá. Hắn đã theo dõi tụi mình suốt đời. ớn thật! Hắn đã lừa gạt chúng ta.
Tôi chỉnh lại:
- Không, hắn lừa gạt Mark.
Sau cùng thì sự thật độc ác trong mưu đồ của Saint Dane trên Trái Đất Thứ Hai đã hé lộ. Phần nào hắn trở thành thằng du côn hèn hạ ăn hiếp Mark suốt nhiều năm. Sau khi tôi đi khỏi nhà để trở thành Lữ khách, Andy Mitchell đã cho Mark thấy một nhân cách khác của nó. Nó bỗng nhiên trở nên thông minh. Thông minh đến bất ngờ. Việc nó gia nhập Câu lạc bộ Khoa học lúc đầu làm Mark sững sờ. Courtney bảo, một thằng đần như Andy thình lình thông minh đột xuất thật không thể nào tin nổi. Nhưng Mark tin. Chẳng bao lâu, nạn nhân bị kẻ hành hạ mình hấp dẫn.
Tôi nhắc cho Courtney nhớ:
- Đó là cách là hắn hành động. Giả bộ thân tình, rồi lôi cuốn người ta làm những chuyện mà hắn tưởng là đúng, nhưng thật ra là dẫn tới thảm họa. Hắn hãnh diện vì điều đó. Hắn tuyên bố, bất cứ chuyện gì xảy ra đều không do hắn làm. Hắn tin con người trên các lãnh địa tự quyết định số phận của họ.
Courtney nhảy dựng:
- Quá ma mãnh. Sao con người có thể tự quyết định số phận khi hắn thúc đẩy người ta vào ngả sai lầm chứ?
- Chính xác. Trên Trái Đất Thứ Hai, hắn thúc đẩy Mark.
Andy Mitchell và Mark nghiên cứu một đề tài khoa học. Hia đứa đặt tên là “Lò Rèn”. Đó là một quả cầu nhỏ bằng nhựa dẻo có bộ khung. Điều khiển bằng vi tính, có thể thay đổi khi được ra lệnh bằng lời. Khi cả hai chuẩn bị bay tới Florida để tham dự một cuộc thi khoa học toàn quốc, thì Andy yêu cầu Mark ở lại giúp dọn dẹp cửa hàng hoa của chú nó bị hư hỏng vì ngập nước. Vì vậy, cha mẹ Mark phải bay tới Florida trước.
Nhưng ông bà Dimond không bao giờ tới nơi. Phi cơ của học đã biến mất trên Đại Tây Dương. Mọi người trên phi cơ đều mất tích. Saint Dane đã nhúng tay vào thảm kịch đó. Chắc chắn là vậy. Hắn đã giết cha mẹ Mark.
Countney nói tiếp:
- Việc cứu Trái Đất Thứ Nhất đã không làm thay đổi được gì đâu, Bobby. Saint Dane đang bám sát Trái Đát Thứ Hai và Trái Đất Thứ Ba.
- Mình cũng đã nhận ra điều đó.
- Không biết hắn đang âm mưu gì với Mark, nhưng hắn nói mối quan hệ của hắn và Mark đã tiến triển vào một giai đoạn hoàn toàn mới. Nghĩa là sao?
- Mình không biết. Nhưng mình nghĩ, sẽ có một manh mối khá rõ trong những gì sắp sảy ra.
Trái Đất Thứ Hai đã thay đổi. Đó là cách nói đơn giản. Thay đổi, Saint Dane đã nhảy vào ống dẫn, và Courntney bị hút theo hắn. Thay vì bị cuốn tới một lãnh địa khác, Courtney bị ném trở lại hầm rượu nhà Cherwood. Nhưng không phải cùng một chỗ cô mới dời đi chỉ một lúc trước. Trái Đất Thứ Hai đã thay đổi. Courtney mau chóng nhận ra những thứ khác biệt lạ lùng, nhất là về công nghệ. Trở về nhà, cô phát hiện ra một máy tính tinh xảo mà cô chưa từng thấy, và một con mèo rô-bốt biết nói là cố gần chết ngất. Chính tôi cũng hết hồn khi thấy con mèo. Chúng tôi khám phá ta nó được sản xuất từ một công ty tên là Dimond Alpha Digital Organization. DADO. Có thể là ngẫu nhiên, nhưng rô-bốt trên Quillan được gọi là dado. Điều đó, cùng với sự thật hiển nhiên là công ty sản xuất con mèo máy có cùng họ như Mark, đã khiến sự ngẫu nhiên thành quá mức, không thể nào là ngẫu nhiên được nữa.
Tôi kết luận:
- Mình nghĩ, khi bạn làm một cú bật ngược qua ống dẫn lịch sử Trái Đất Thứ Hai đã bị thay đổi. Vì bạn ở trong ống dẫn, nên bạn đã không bị thay đổi theo. Bạn vẫn còn nhớ Trái Đất Thứ Hai như thế nào.
- Rất có thể là vì Saint Dane sử dụng Mark để tạo ra một công nghệ mới, một công nghệ mà sẽ dẫn tới bước ngoặt trên Trái Đất Thứ Hai. Giết ông bà Dimond làm cho Mark dễ tổn thương tình cảm. Làm sao biết được Saint Dane đã nói gì để cậu ấy rời bỏ Trái Đất Thứ Hai?
Courtney phản bác:
- Mình vẫn không thể tin là Mark đi khỏi Trái Đất Thứ Hai với con quái vật đó, cho dù cậu ấy đau khổ vì chuyện xảy ra cho cha mẹ
Tôi khẽ đáp:
- Mình biết.
Courtney nghẹn ngào nói:
- Chúng ta phải tìm cậu ấy.
Tiếng nhạc dìu dặt vẫn luôn đồng hành với chuyến đi qua ống dẫn, lớn hơn và dồn dập hơn. Chúng ta gần điểm tới – Trái Đất Thứ Ba là nơi chuyến mở đầu cuộc điều tra. Patrick, Lữ khách tại đây sẽ có khả năng tra cứu những dữ liệu trong máy tính về Trái Đất trong năm , để tìm ra công ty Dimond Alpha Digital Organization đã hình thành như thế nào và những gì có thể đã xảy ra cho Mark. Chúng tôi sắp bước vào tương lai để cố thử chắp vá các mảnh quá khứ. Nhưng khi chúng tôi chạm vào Trái Đất Thứ Ba…
Trái Đất Thứ Ba phản ứng lại.
Chân vừa chạm đất, tôi bị đánh bật ngược lại. Tối tăm mặt mũi, ban đầu tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi cảm thấy một hơi nóng hổi phà lên mặt và cánh tay trái bị rách đau nhói. Tôi bị tấn công. Sau vài giây, tôi mới nhận ra vì sao. Đó là một con chó-quig. Con quái vật mắt vàng khè chồm lên ngực tôi, những cái răng sắc như dao cạo nhe ra chực phập vào cổ tôi, trong khi nước dãi nhễu nhão xuống mắt tôi.
- Đá nó! Đá nó!
Tôi hét lên, hy vọng Courtney chưa phải đối phó với con quig nào. Con quái vật khỏe và có lợi thế và sự bất ngờ. Tôi liếc thấy nó đã xé toạc cách tay mình. Tôi không đủ sức ngăn nó lại. Chỉ vài giây nữa là răng nó sẽ phập vào cổ tôi.
Phụt! Tôi nghe âm thanh sắc gọn quen thuộc. Con quig ăng ẳng tru lên, lảo đảo. Tôi đứng bật dậy, chuẩn bị chờ cú tấn công mới. Không xảy tra. Con quái đáng ghét nằm mê man ngay miệng ống dẫn. Vội nhìn quanh, tôi thấy Courtney đang cầm một ống nhỏ bằng bạc, đường kính cỡ đồng xu. Cô đưa vật đó lên như một vũ khí, vì đúng đó là một vũ khí. Khi tới nhà Sherwood để gặp Mark, cô đã đem theo hai bình xịt ớt phòng xa đụng đầu với quig. Sau hành trình khứ hồi trong ống dẫn, chúng đã biến thành hai ống bằng bạc, bắn ra một năng lượng như vũ khí trên Quillan. Đó là một ví dụ nữa về công nghệ trên Trái Đất Thứ Hai đã thay đổi ra sao
Thở hổn hển, tôi nói:
- Bắn tuyệt lắm!
Courtney trợn mắt run run hỏi:
- Có nguy hại gì không? Hay đáng lẽ mình nên để lại mấy khẩu súng gây mê này trên Trái Đất Thứ Hai?
Tôi vừa hổn hển kêu lên:
- Nguy hại? Nếu bạn để lại đó thì mình mất cổ rồi.
- Đúng. Mình giết chết nó rồi hả?
Đá nhẹ quái quig bằng ngón chân, thấy nó không nhúc nhích, tôi nói:
- Mình mong thế. Đây là tin tốt.
Giọng Courtney đầy ngờ vực:
- Tốt thế nào?
- Nếu có quig tại đây, nghĩa là Saint Dane cũng đang có mặt tại đây. Chúng ta đã đến đúng chỗ. Lãnh địa này đang nóng.
- Mình nên… mừng hay sợ?
- Cả hai.
Nhìn cánh tay tôi, Courtney nhăn mặt. Cô nhẹ nhàng cầm tay tôi, cúi nhìn vết thương. Một vết cắt chừng mười phân chạy dài ở nửa cánh tay bên trên. Không sâu, nhưng chảy máu và… đau.
Tôi nói:
- Mình sẽ buộc áo quanh vết thương cho tới khi Patrick đưa mình tới bác sĩ.
Courtney giúp tôi cởi áo thun, nhưng không dễ, vì tôi không sử dụng được tay trái. Cô xé mảnh áo, buộc vết thương. Khi cầm được máu, cô ngắm nghía tôi, rồi láu lỉnh
- Công tử, luyện tập dữ quá há?
Tôi bỗng mắc cở vì cởi trần, nhưng cố nói với giọng cười cợt:
- Ê, cứ tập luyện như Loor đã bắt mình tập coi. Bạn trông cũng y chang thế này thôi.
Courtney nháy mắt chọc:
- À, không hẳn đâu.
Cảm thấy bối rối, mình đổi đề tài:
- Thay quần áo thôi!
Việc đầu tiên khi tới một lãnh địa là thay quần áo thích hợp. Một chồng quần áo đã đặt bên ống dẫn chờ chúng tôi. Một điều tuyệt với nhất trên Trái Đất Thứ Ba là quần áo không quá khác biệt với Trái Đất Thứ Hai. Trừ mấy đôi giày. Tôi nhặt lên một quần xanh lục sẫm và một áo thun tay dài trắng giống y chang đồ hiệu Old Navy vậy. Courtney chọn cái quần trắng và sơ mi xanh hải quân. Chúng tôi quay lưng lại nhau cho lịch sự và thay quần áo.
Như thường lệ tôi vẫn giữ lại đồ lót.
Bộ đồ của tôi vừa như in. Nhưng Courtney thì không. Áo quá rộng, quần quá ngắn. Không hiểu sao quần áo tại ống dẫn luôn vừa vặn với tôi. Có lẽ vì tôi là Lữ khách. Tôi không biết nếu không vậy thì sẽ phải như thế nào, nhưng không nghic được cách giải thích nào khác nữa.
Courtney nhăn nhó nói:
- Trông mình như con dở hơi.
Quá đúng, nhưng tôi đâu dám đồng ý.
- Trông bạn rất tuyệt!
Tôi nói thật lòng. Dù quần áo như người khác, nhưng Courtney trông thật… choáng. Một con dở hơi làm người ta choáng váng.
Giày trông như những cái bánh rán kếch xù. Tôi nhặt lên đôi màu đen, xỏ chân vào. Lập tức chúng tự động co vừa khít chân tôi, thoải mái như đôi giày đế mềm. Courtney xỏ chân vào đôi màu trắng.
- OK, quái thật đấy.
Cô nói nhưng không phàn nàn, vì không như quần áo, đôi giày vừa khít chân cô.
Trở lại chồng quần áo, tôi lục lọi thấy ngay thứ muốn tìm. Đó là một tấm thẻ nhỏ bằng bạc cỡ thẻ bóng chày.
Tôi giải thích cho Courtney:
- Đây là máy liên lạc. Lần đầu tiên mình tới đây, ông Gunny đã báo cho Patrick biết bằng cách này.
Thẻ ông Gunny đã dùng có nút bấm trên mặt. Thẻ này không có. Trông nó “mướt” hơn nhiều, với một màn hình cảm ứng màu bạc. Tôi tự hỏi, đây có là một ví dụ nữa về những thay đổi trên các lãnh địa Trái Đất không. Dù cách nào đi nữa, tôi cũng mong thiết bị này đúng là máy liên lạc. Tôi chạm tay vào phím trên màn hình bạc, nó phát ra một âm thanh rì rì.
Courtney hỏi:
- Đúng nó không?
- Không biết, hy vọng là đúng. Ra khỏi đây đã.
Lối đi rất quen thuộc với tôi. Tôi dẫn Courtney tới một bức tường, với một cửa gỗ có lẽ đã ba ngàn năm tuổi. Tôi biết cửa gỗ cổ lỗ này không gợi chút khía niệm vào về những kỳ quan hiện đại phía bên kia. Tôi mở cửa, ánh sang chói chang tràn vào hang. Tôi ra hiệu cho Courtney đi trước. Chúng tôi bước vào đường hầm tàu điện ngầm sáng choang của Trái Đất Thứ Ba. Với một tiếng lách cách nhẹ, cánh cửa khép lại sau chúng tôi. Dấu hiệu duy nhất chứng tỏ sự hiện diện của cánh cửa là biểu tượng ngôi sao của ống dẫn. Đường xe điện ngầm giống hệt như tôi còn nhớ. Sạch bong với những vách tường gạch men trắng sáng bóng và hai đường ray bạc cách nhau chừng ba mét. Cho đến lúc này, Trái Đất Thứ Ba không có gì khác với lần trước, ngoài một chút thay đổi của máy liên lạc và vụ tôi xém bị con quái quig xơi mất cái cổ họng.
Vừa chạy tới nhà ga xe điện ngầm, tôi v
- Đi lối này, mau lên không thì tàu tới. Đây đúng là nhà ga đã bị bỏ hoang trên Trái Đất Thứ Hai, nhưng có vài thay đổi.
Courtney quả quyết:
- Mình nhớ những gì bạn đã viết trong nhật ký mà.
Chúng tôi tới nhà ga hiện đại của Trái Đất Thứ Ba. Courtney leo lên sân ga trước để giúp tôi, vì tay tôi bị thương. Tất cả đều khá giống như những gì tôi nhớ về nơi này. Nhà ga tấp nập nhưng không quá đông người. Chúng tôi có thể lách vào sảnh ga mà không ai để ý. Thình lình Courtney chạy phăng qua sân ga. Tôi biết rất rõ cô ấy muốn gì.
Bên đường kia là một lan can. Phía dưới là một khu thương mại rộng lớn trong lòng đất trải sâu xuống năm mươi tầng. Một số tầng đầy cửa hàng và văn phòng. Những tầng khác là các căn hộ. Nơi nào cũng tấp nập người bộ hành vội vã hay lái những chiếc xe hai bánh phóng êm ru trên đường. Dưới nữa là một cái hồ trong nhà, nơi mọi người chèo thuyền và bơi lội. Đây là một thành phố được xây dựng hoàn toàn dưới lòng đất. Là những gì Trái Đất đã trở thành. Dân số quá đông buộc các thành phố phải mở rộng xuống lòng đất. Một phương án rất tốt, để bề mặt hành tinh được phục hồi. Môi trường ô nhiễm đã là chuyện quá khứ. Con người đã học cách vừa tôn trọng tài nguyên thiên nhiên, vừa tận dụng hành tinh một cách hữu ích nhất.
Courtney nhìn xuống thành phố không thể tin nổi của tương lai. Tôi lặng lẽ nhìn cô, trong khi cô nhìn những lời tôi viết trong nhật ký trở thành hiện thực:
Courtney nói như nghẹt thở.
- Thật kinh ngạc!
Tôi quan sát nhà ga, cố tập chung tư tưởng. Tất cả dường như đã tiến bộ đúng như cần thiết. Mọi thứ không khác chút nào với lần trước tôi tới đây. Thật nhẹ lòng…
Cho đến khi tôi bắt gặp một điều khác thường. Lúc đầu không rõ ràng, nhưng sau mấy phút, tôi chú ý đến một điều thoạt nhiên có vẻ như không có thật. Tưởng mình lầm, tôi nhìn kỹ hơn. Những gì tôi thấy thật vô lý. Ngoài đủ loại hành khách trong ga, còn có hàng mấy chục nhân công đang làm việc. Một gã bán báo. Gã khác bán món ăn vặt. Một số người đang làm việccửa hàng, lau sàn, đánh bóng lan can. Có người đưa thư, người nhận vé, người lau cửa sổ, và hàng trăm người đang làm những việc linh tinh khác của một nhà ga xe điện ngầm và những cửa hàng bán lẻ của khu phức hợp.
Cảm thấy sự căng thẳng của tôi, Courtney hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Nhìn những người đang làm việc kìa.
Courtney quan sát sân ga. Lúc đầu cô chưa thấy gì. Rồi cô có phản ứng, nhíu mày, lo lắng nhìn tôi. Tôi hỏi:
- Mình có bị điên không?
- Nếu bạn điên thì mình cũng điên. Mọi người trông giống hệt nhau. Mình lặp lại: giống hệt nhau! Lần trước bạn tới đây, có giống thế này không?
- Không. Như vậy mình biết có thể là vì chuyện gì. Bạn cũng biết.
Courtney gật, bật ra một từ mà tôi không muốn nhắc tới:
- Dado.
- Đúng. Bây giờ Trái Đất Thứ Ba có dado. Rất nhiều.
- Chúng ta đi tìm Patrick.
Nhẹ nắm cách tay Courtney, tôi đưa cô lên thang cuốn. Chúng tôi cần phải thấy toàn bộ Trái Đất Thứ Ba.
Trái Đất Thứ Ba mới.