NHẬT KÍ
(Tiếp theo)
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
Chúng ta là dado an ninh của Quillan. Không lầm được. Tôi biết chúng quá rõ. Khuôn mặt vuông chành chạnh của Frankenstein làm chúng giống như người nhưng… không là người. Trên hông mỗi tên đều mang thắt lưng có bao đeo khẩu súng gây mê bằng vàng. Điều khác thường là chúng không mặc đồng phục an ninh màu xanh lá. Quần áo chúng rách rưới tơi tả như vừa qua một cuộc chiến. Chính xác là tôi đã gặp những xác ướp trong Đêm của xác chết sống dậy[], chúng làm tôi rùng mình. Tóm lại: chúng không là bạn.
Tôi hét lên với Courtney:
- Ra khỏi đây ngay!
Tiến một bước về cửa, cô ngừng lại vì không thấy tôi theo.
- Lẹ lên!
- Mình sẽ đuổi kịp. Coi chừng tàu hoả.
Cô năn nỉ:
- Booby! Mình không để bạn lại đâu!
Tôi gào lên:
- Một trong hai đứa mình phải tìm ra Mark. Đi đi!
Courney do dự. Tôi biết cô không muốn đi, nhưng một trong hai chúng tôi phải ra khỏi đường hầm, nếu không muốn mất Mark. Cô biết điều đó, vì vậy cô chạy tới cửa, mở ra, liếc nhìn lại tôi, rồi chạy tiếp.
Tôi không biết lũ ngốc này đang theo đuổi chuyện gì, nhưng chắc chắn không là chuyện hay ho. Riêng sự hiện diện của chúng trên Trái Đất Thứ Nhất đã là điều không hay rồi. Tôi không thể để chúng ra khỏi hang động này. Vấn đề là chúng là một bầy, tôi một mình. Chỉ còn một cơ hội, tôi phải nắm lấy. Tôi la lớn:
- Quillan!
Ống dẫn sống động, tôi là quẳng chúng về từ nơi chúng đến. Đám dado ngừng lại, tò mò nhìn lại vào đường hầm. Trông chúng như bầy chó bối rối không biết làm gì vì nghe một âm thanh lạ. Chúng phải trả giá cho sự tò mò. Ánh sáng bùng lên từ đường hầm, bao phủ chúng. Tôi không biết chúng có bao nhiêu tên trong ống dẫn, nhưng chúng bị hút ngược lại và ném trả về quê hương Quillan của chúng. Ý tưởng của tôi đã có hiệu quả. Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm…
Hơi quá sớm. Một tên trong đám nhận biết chuyện gì đang xảy ra. Trước khi bị sức hút của ống dẫn kéo đi, nó phóng tới trước, nhảy ra khỏi đường hầm, lao vào hang động. Tôi đã sẵn sàng, chờ hắn nhảy tới. Nhưng không, thay vì nhảy vào tôi, nó chạy qua tôi, hướng tới cánh cửa dẫn ra xe điện ngầm. Nhiệm vụ của nó có là gì, thì cũng không là gây hấn với tôi. Trong thoáng giây đó, tôi có cảm giác hãi hùng: chúng không tới đây vì Courney và tôi – tôi sợ là chúng đang tới để xâm lăng Trái Đất Thứ Nhất.
Tôi phải tấn công. Nhưng tấn công không là việc tôi quen làm, thậm chí tôi không biết phải tấn công làm sao. Loor chỉ dạy tôi tự vệ, không dạy gây chiến. Hầu hết những bài luyện của cô là để cho đối phương tấn công và phạm sai lầm. Nếu làm đúng bài bản như thế, tên dado kia sẽ để yên cho tôi đứng đó một mình, khom người bên cổng ống dẫn, sẵn sàng… tự vệ. Trông ngu ơi là ngu.
Ánh sáng chói chang tràn ngập hang động khi tôi xoay người lao tới từ phía sau gã dado, ôm ghì lấy hai cẳng nó. Nó đổ tới trước, vai đập vào một vách đá kế bên cánh cửa gỗ. Cực mạnh. Cú va chạm mạnh tới nỗi làm vách đá bung ra một mảnh. Gã rô-bốt thậm chí không bật ra một tiếng ên. Không ổn. Dado không có cảm giác đau đớn. Nghĩa là chúng không biết… sợ. Không biết phải làm sao, tôi cứ ghì chặt hai chân nó. Áo quần nó là tả tơi rơi rụng vải mục. Thật quái lạ. Nhưng tôi vẫn không buông tay. Chân rô-bốt rất mạnh. Nó là máy. Tôi thì không. Chỉ còn hy vọng cố sức kéo nó vào ống dẫn, để cả tôi và nó đều biến khỏi đây. Không cách gì hạ nổi một thằng du côn bằng máy mà không có vũ khí.
Vũ khí! Tôi vội vươn tới, chộp khẩu súng trong bao của nó. Ngốc. Chân nó được tự do. Nó thúc gối lên đầu tôi. Tôi bật ngược ra sau, quay mòng mòng. Trước mắt toàn sao là sao. Không phải sao trong ống dẫn đâu. Phải mau ra khỏi tình trạng này, nếu không vật bằng máy kia sẽ thoát ngay vào Trái Đất Thứ Nhất. Loạng choạng đứng dậy, tôi thấy mình đã cung cấp ý tưởng cho dado. Nó đưa tay xuống khẩu súng. Nguy rồi! Tôi nhìn quanh tuyệt vọng. Ánh sáng đang rút lại vào ống dẫn không? Không. Không kịp trước khi thằng người máy kia bùm cho tôi một phát. Chỉ còn một cách là… tấn công.
Lao tới, tôi phóng mình song song mặt đất, đâm sầm vào thằng rô-bốt vừa đúng lúc nó bắn và… Phụt! Gã dado ngã bật ra sau khi điện tích của vũ khí làm nát mặt vách đá. Tên dado ngã ngửa, tôi ngã đè lên nó. Trong một thoáng, mắt tôi gặp mắt rô-bốt, trừng trừng nhìn vào đôi mắt búp bê máy vô hồn của nó. Ớn!
Khoảnh khắc đó không kéo dài. Rô-bốt hất tôi lên như hất một thằng người rơm. Tôi chẳng còn nghĩ được gì hết, mà ngay từ đầu tôi cũng đâu có nghĩ ra được cái gì đâu. Tôi rơi phịch xuống đất, lăn lông lốc như miệng ống dẫn. tôi lại gào lên:
- Quillan!
Ống dẫn sống động. Tôi chỉ nghĩ ra được cách đó, dù không biết phải làm sao để vật thằng người máy bật ngược vào ống dẫn. Khi ánh sáng từ ống dẫn bắt đầu tràn ngập hang động, tôi đứng quay lưng lại cửa hang. Vậy là hoà. Không, tôi phải nói lại: tên dado đang nắm thế thượng phong. Tôi chỉ còn một cách là bước vào ống dẫn và biến khỏi đây. Gã dado nâng súng nhằm thẳng tôi. Theo bản năng tôi lùi một bước, nhưng rồi ngừng lại. Không thể bỏ đi. Thà để nó bắn. Ít ra, khi tỉnh lại tôi vẫn còn trên Trái Đất Thứ Nhất, và còn có thể tìm cách đuổi theo nó. Bỏ đi không là một giải pháp hay. Tôi gồng người, sẵn sàng chờ nó bắn.
Nhưng gã dado không bắn. Nó chĩa súng vào tôi, giữ tôi ở lại, trong khi nó lùi một bước tới cửa. Nó không quan tâm tới tôi. Tôi chỉ là một vật cản đường, không hơn không kém. Nó muốn tới Trái Đất Thứ Nhất. Nó biết tôi không thể làm gì được. Đôi mắt b không rời tôi trong khi nó đưa tay ra sau tìm cổng ống dẫn. Với một động tác nhanh nhẹn, nó tra súng vào bao, mở cửa, phóng ra đường hầm…
Đúng lúc đó một đoàn tàu lao qua.
Tên dado đâm vào con tàu. Hay còn tàu đâm vào nó. Tôi nghi chi tiết đó không quan trọng. Điều thật sự quan trọng là nó quăng xuống dưới bánh xe của đoàn tàu đang phóng hết tốc lực. Lái tàu kéo thắng. Hẳn ông ra đã hốt hoảng khi thấy một con người không biết từ đâu, thình lình nhảy tới trước con tàu. Tiếng rít khiếp đảm tràn ngập đường hầm. m thanh lanh lảnh như cắt xuyên qua óc tôi. Tiếp ngay sau đó là tiếng sắt thép cong vặn, va chạm loảng xoảng. nếu tàu đầy hành khách thì đây sẽ là một thảm hoạ.
Trong tiếng sắt thép vặn vẹo, con tàu lắc lư, thoáng chồm lên như sắp lật đến nơi. Không thể làm gì, tôi chỉ biết nhìn qua cửa. Tôi thoáng nhớ lại thảm hoạ Hindenberg. Vụ này rồi cũng sẽ đi vào lịch sử như một thảm kịch? Đây có phải là lỗi tại tôi không? Có phải vì sự hiện diện của tôi trên Trái Đất Thứ Nhất là nguyên nhân dẫn tới tai hoạ lịch sử này?
Tôi nín thở nhìn những bánh xe gần tôi phóng lên khỏi đường ray khi lướt qua. Tiếng thắng rít lạnh người. Nhưng rồi bánh tàu đáp kèn kẹt lại xuống đường ray. Con tàu chưa “tiêu”. Nó từ từ giảm tốc. Sẽ không có hành khách nào bị thiệt mạng. Con tàu rên rỉ rồi ngừng hẳn lại. sẽ có một vụ tắc nghẽn khủng khiếp làm rối tung hệ thống tàu điện ngầm không biết tới bao giờ, nhưng sẽ không có thảm hoạ.
Tôi phải cố tỉnh táo lại. Cấp kỳ. Làm gì bao giờ? Trốn? Phóng qua ống dẫn, chuồn khỏi đây? Chạy theo Courney? Tôi hít mội hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Tên dado. Tôi phải dọn dẹp tên dado, hoặc những gì còn lại của nó. Mùi dầu thắng nóng hổi nồng nặc khắp đường hầm. Tôi cảm thấy đủ an toàn để ló đầu ra quan sát cảnh tượng chết chóc này. Nhìn hai phía, tôi thấy con tàu chỉ có ba toa. Bên phải, cách tôi vài mét, bánh xe đầu máy trật khỏi đường ray. Hai toa kia vẫn bám vững trên đường ray, nhưng con tàu sẽ không chuyển động được nữa. Tôi đoán, bánh tàu bị trật là vì gã dado đã kẹt dưới toa đầu máy. Chẳng bao lâu, đủ mọi loại nhân viên cứu hộ sẽ tràn ngập đường hầm. Họ sẽ phát hiện ra vụ tai nạn và con rô-bốt đầy bí ẩn như rơi xuống từ một hành tinh khác. Vụ tai nạn thì tôi không thể giúp gì rồi, nhưng tôi phải che giấu bằng cớ gây ra sự cố này.
Mắt tôi cay xè vì khói mù mịt đường hầm. Chưa ai xuống khỏi tàu. Chắc tất cả vẫn còn bàng hoàng. Hoặc quá sợ đến không thể nhúc nhích nổi. Nhận thấy còn chút cơ hội, tôi di chuyển nhanh hết mức có thể, cố gắng không va chạm vào bất cứ vật gì. Vừa lần đường đến toa đầu máy, tôi vừa quan sát mặt đất tìm dấu vết của gã dado. Lúc đầu không thấy gì, tôi thoáng có ý nghĩ là tên rô-bốt còn sống sót. Không biết nó mạnh tới cỡ nào, nhưng nó đủ cứng rắn để làm trật bánh tàu. Nó có đủ mạnh để bước đi sau cú va chạm cỡ đó không?
Tiến thêm vài bước,… ồ, chỉ có vài bước thôi, tôi thấy: nằm kề bên đường ray là… đôi chân của gã dado. Không nhúc nhích. Hắn tiêu rồi. Tôi không biết “tiêu rồi” đến cỡ nào cho tới khi tôi nắm hai bàn chân nó và bắt đầu kéo ngược về cổng ống dẫn. Dado nhẹ hơn tôi tưởng nhiều, là vì tôi đang kéo… một nửa thân thể nó. Gớm quá! Nó bị cắt làm hai từ thắt lưng. Cảm thấy quá kinh tởm, tôi buông rơi hai chân rô-bốt. Tôi phải ép mình nắm lại đôi chân nó. Chỉ là máy thôi mà. Không còn chút xíu gì là người, chỉ như cái lò nướng.
Nhìn xuống dưới gầm toa, tôi thấy phần trên của nó. Có lẽ còn dễ sợ hơn là nhìn một cái lò nướng bị cắt làm hai. Tuy nhiên, tôi cố không để cảm giác muốn ói ngăn cản mình hành động. Tôi đã nghe thấy tiếng la thét từ phía nhà ga, kêu gọi hành khách, hỏi họ có sao không. Phải di chuyển gấp. Nắm lại hai chân rô-bốt, tôi kéo về cống ống dẫn. trong khi kéo, tôi lại nhận ra áo quần nó mỏng manh và mục nát. Dado an ninh trên Quillian mặc đồng phục xanh lục tươm tất. Bộ quần áo này xổ chỉ rách bươm, tan từng mảnh trong tay tôi. Không có thời gian để suy đoán vụ này là sao. Không biết có đủ thời gian để tôi phi tang phân nửa anh bạn này không nữa.
Kéo hai chân tới cổng ống dẫn, tôi xô chúng vào trong, rồi chạy về lo phần còn lại. di chuyển phần thân trên không dễ. Không vì nặng hơn, mà vì tôi có cảm giác giống như đang di chuyển một cơ thể thật sự. Nắm hai tay nó, kéo lê đi, tôi không thể rời mắt khỏi cái đầu nẩy tưng tưng trên nền đá sỏi của đường ray. Tôi không cố ý làm cho có vẻ đáng sợ đâu, mà đáng sợ thật đó. Luôn phải tự nhủ: nó chỉ là một cái máy. Chỉ là một cái máy. Chỉ là một cái máy thôi. Một cái lò nướng. Một máy xén cỏ. Một máy gặt lúa.
Rồi cái máy… nắm lấy chân tôi!
Tôi rú lên như một đứa bé gái. Vật ấy vẫn còn sống! Hay bất cứ từ nào tương đương từ “sống” đối với rô-bốt. Nó giật cẳng tôi, cố làm tôi ngã. Bàn tay nắm đầy mớ quần áo tả tơi, tôi ráng kéo nó vào hang có ống dẫn. Bây giờ tôi phải xoay xở với hai phần thân thể. Hai cẳng chân chết rồi. Phần thân trên thì chưa. Tôi đá mạnh, cố gắng làm vật ghê rợn này đứt ra. Suốt đời, tôi chưa từng trải qua điều nào tợm đến thế. Sau cùng, với chân còn lại, tôi đá văng cánh tay nó ra. Không ngập ngừng, tôi chạy ngay lại ống dẫn, la hét:
- Quillian!
Ống dẫn sống động. Tôi quay lại để đối phó với nửa phần thân trên. Nó đang nằm sấp kế bên phần dưới. Bất động. Tôi tự hỏi, liệu nó có chộp tôi lại theo phản ứng vô thức, hoặc vẫn còn có thể suy nghĩ được không? Không muốn liều lĩnh, tôi thận trọng bước lại hai cẳng chân, mắt không rời phần thân trên đề phòng nó lại túm lấy mình. Tôi cúi xuống, chộp hai chân nó, kéo tới miệng ống dẫn. Phần dưới vẫn còn bao và súng. Định lấy khẩu súng, nhưng rồi tôi nhớ là luồng hơi năng lượng này không có tác dụng gì với dado. Làu bàu, tôi nâng hai chân nó lên, rồi sử dụng trọng lượng của chính đôi mông nó, tôi quẳng cả đống vào trong ống dẫn. Tới lúc thanh toán thân trên.
Chẳng may là, thân trên lại quyết định đã tới lúc… thanh toán tôi. Quay lại, tôi thấy tên dado bật dậy, chống hai tay như một con ma quái dị. Dhê hơn nữa, nó chạy lại phía tôi. Y chang như trong phim kinh dị. Tôi chuyển qua hướng nào, cái thân trên quay theo hướng đó. Tôi giả bộ thụt lùi, rồi chạy vòng ra sau nó. Bây giờ thân trên của rô-bốt ở giữa tôi và ống dẫn. Nó có thể không hề nao núng, nhưng không mấy khi nhanh nhẹn. Nó quay lại nhìn tôi. Đúng, nhìn tôi. Cái đầu lộn ngược, nhừng đô mắt gắn lấy tôi. Con mồi của nó. Nó nhất định không đầu hàng.
Tôi cũng vậy. Ánh sáng bùng lên và tiếng nhạc ra từ ống dẫn. Tôi nhào tới phần thân trên đó, bốc nó lên, xoay vòng và ném vào nguồn sáng. Thậm chí khi bay khỏi tôi, nó vẫn chộp tay vào không khí, cố nắm bắt tôi. Đó là một cơn ác mộng khó quên ngay được. Vật đó biến vào ánh sáng, trở lại Quillian cùng với cặp chân của nó. Thoát nợ.
Tôi cảm thấy sức kéo giật của ống dẫn, như muốn hút tôi đi cùng rô-bốt. Ý nghĩ bay qua ống dẫn, cùng những phần cơ thể ghê rợn đó cho tôi đủ xung lực kềm chặt hai gót chân tại chỗ, rồi lùi khỏi đường hầm. Tôi không cần vật nhau với nửa thân hình rô-bốt trong ống dẫn. Tôi cần có mặt trên Trái Đất Thứ Nhất, với Courney.
Courney. Đúng rồi. Cô ấy đâu? Tôi chưa xong việc. Tôi phải ra khỏi cổng, băng qua tai nạn tàu điện ngầm mà không để ai phát hiện vụ đâm tàu có phần lỗi của mình. Chỉ mới tới Trái Đất Thứ Nhất chưa quá mười phút, nhưng tôi đã nóng lòng tới nơ