cặp phụ huynh thấy đám người làm trong nhà từ già đến trẻ từ lớn đến bé đều chạy tán loạn đi tìm chỗ núp như vậy thì chỉ biết lắc đầu chán nản! Haiz... ai bảo tiểu thư nhà này " kinh điển " quá làm chi! Papa Thiên An hắng giọng:
- Mấy người còn không mau ra mở cửa cho tiểu thư đi!
Ai nấy nghe xong đều tái xanh mặt rồi chân cẳng chạy đi núp mong sao người bị điểm danh không phải là mình! Mama Thiên An thở dài, kiểu này chắc phải chỉ thẳng mặt mới được! Nghĩ rồi không chần chừ mà nghiêm giọng nói:
- Quản gia Quân, ông ra mở cửa cho tiểu thư đi!
Quản gia Quân đang chạy đi tìm chỗ trốn nghe mình bị bà chủ điểm tên thì mặt cắt không còn giọt máu. Đám người làm xung quanh thay nhau ra vỗ vai an ủi kiểu như: Quản gia Quân à, ông hi sinh làm Gao Ồ cứu bọn tôi lần đi ha! Có gì bọn tôi sẽ góp tiền vào cho ông đi khám tai nha!
Quản gia Quân nuốt khan nhưng rồi cũng cố lết cái thân già đi ra ngoài cổng chính. cặp phụ huynh gật đầu hài lòng: quản gia Quân à, ông thật biết làm gương cho người khác nha!
Bỗng từ ngoài vọng vào tiếng nói... à không... hét:
- PAMA!!!!!!! - rồi có bóng dáng mảnh mai chạy vụt vào ôm lấy pama hạ Vy.
Các bậc phụ huynh thở dài. Chưa thấy hình ảnh mà đã thấy âm thanh thì chỉ có thể là...
- Tiểu Vy, con đã tuổi rồi đấy! - papa Hạ Vy thở dài
- Sao mãi vẫn chưa chữa được tật " chưa thấy người đã thấy giọng " thế hả?! - mama Hạ Vy trách yêu
- Con nhớ pama quá chứ bộ! - Hạ Vy ngẩng lên chu mỏ cãi. Ai dè bị dội nguyên gáo nước đá:
- Vậy đứa nào nghe tin phải về Việt Nam thì khóc muốn ngập nhà vì không muốn về hả?! - papa Thảo Anh khinh khỉnh nói
Hạ Vy nghe vậy thì rời khỏi lòng pama, bĩu môi nhìn papa Thảo Anh:
- Papa không cho con tí đất diễn được sao?!
- Ghớm chị, diễn suốt năm qua rồi chưa chán hả?! - mama Thảo Anh nói giọng thập phần chế giễu.
Hạ Vy chỉ biết gãi đầu cười trừ. Từ ngoài cửa, bóng dáng mảnh mai bước vào. Thảo Anh cúi người dịu dàng đúng kiểu tiểu thư đài các nói:
- Con chào pama!
Pama hạ Vy thấy vậy được thể xỉa xói con gái yêu:
- Đấy đấy, con xem Tiểu Anh kia kìa mà học hỏi đi nhá! - papa Hạ Vy chỉ về phía Thảo Anh nói
- Thế mới ra dáng tiểu thư chứ ai như con, ra ngoài đường người ta bảo con của mấy bà bán cá ngoài chợ! - mama Hạ Vy trách " iu " con gái cưng
Hạ Vy nghe vậy thì bẻ tay, tay nắm thành quyền gằn giọng:
- Ai dám nói, con vặn răng!
Cả nhà nghe thế thì bật cười. Đúng là Hạ Vy, việc gì cũng dùng nắm đấm đầu tiên chứ đâu có dùng lời nói như Thảo Anh hay dùng cái đầu như Thiên An! Đúng là... tuổi trẻ nông nổi mà! Pama Hạ Vy cũng chỉ biết lắc đầu nhìn đứa con gái cưng hiếu thắng của mình. Ngoài mặt thì chê bai con gái thế thôi nhưng thật ra... ông bà thích Hạ Vy bây giờ hơn bởi... như thế cho nó... " vui cửa vui nhà "!
Thiên An đi vào sau cùng bởi còn bận nhận cú điện thoại. Vào đến nơi, cô chỉ nhẹ giọng nói, giọng nói cũng bớt lạnh đi vài phần:
- Chào pama!
Pama Thiên An thấy con gái độc nhất vô nhị của mình vào thì hồ hởi hẳn lên. Papa Thiên An cười hiền chỉ vào cái ghế sofa còn đang trống, nói:
- đứa vào đó ngồi đi!
Cả nghe vậy cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống. cặp phụ huynh nhìn nhau rồi quyết định... mama Thiên An mở đầu:
- đứa ra ngoài ở đi!
- WHAT?! - Hạ Vy cùng Thảo Anh bật dậy tròn mắt hét lên. Thảo Anh vốn điềm đạm dịu dàng mà còn phải có thái độ như thế này cũng đủ biết chuyện này sock như thế nào rồi! Thiên An vẫn bình thản lướt face như kiểu biết trước là sẽ như thế này rùi ế!
Papa Thảo Anh nhăn mặt:
- đứa học đâu ra cái thói " quát " vào mặt pama vậy hả?!
Nghe thế, Hạ Vy và Thảo Anh mới nhận ra mình hơi " lố ", vội ngồi xuống sofa nhưng cũng không khỏi thắc mắc mà hỏi:
- Sao tự nhiên lại đuổi bọn con ra ngoài vậy?! - Hạ Vy nghi hoặc nói
- Pama ghét bọn con rồi hay sao?! - Thảo Anh phụng phịu trông đến là yêu.
Thiên An nãy giờ im lặng bây giờ mới chịu hé răng:
- Pama có con trai hả?!
" Rầm " nghe xong cặp phụ huynh... bay ghế. Hạ Vy và Thảo Anh không đến nỗi " khoa trương " như mấy pama mà... trên đầu bắt đầu nổi đường hắc tuyến. Thiên An à, lưỡi mày đúng là không xương nhưng lực sát thương hơi bị lớn đấy nha! May mà bọn tao được " thỉnh giáo " nhiều rồi nên không đến nỗi bay ghế như ai kia! Còn riêng cái kẻ gây chuyện lại vẫn đang thản nhiên onl face.
Sau khi trèo lại lên ghế, lấy lại phong độ điềm đạm như lúc đầu rồi. Mama Thiên An nhăn mặt nói:
- Bọn ta già rồi, sao có con nữa?!
Hạ Vy nghe vậy thì ngay lập tức phản bác:
- Vậy sao tự nhiên đuổi bọn con đi?!
- Để mấy đứa ở nhà rồi mấy đứa phá banh nhà ta ra hả?! - papa Thiên An nghiêm giọng
- Nhưng... - Thảo Anh định nói gì đó thì bị chặn họng:
- Không nhưng nhị gì hết! - papa Thảo Anh nghiêm giọng
- Mấy đứa sẽ chuyển về Villa số nhá! - mama Thảo Anh dịu dàng nói ( giờ biết Anh tỷ thừa hưởng cái tính dịu dàng từ ai rồi ha!)
- Vâng! - cả đáp không sức sống ( à... trừ An tỷ ra ^^)
Bỗng papa Hạ Vy lấy đâu ra bộ đồng phục trường Kingdom School ( chuẩn bị sẵn rồi đấy ạ! =.=), đưa cho người, mỗi người bộ nói:
- Đây là đồng phục trường Kingdom School! Sau này mấy đứa sẽ học ở đó! Trường này cũng ở gần khu Villa mà mấy đứa ở đó!
- Vâng! - lần này đáp có sức sống hơn chút bởi... đi học còn hơn ở nhà, đi học còn có cái quậy a! ( đấy mà, chỉ nghĩ đến quậy thôi!)
Mama Hạ Vy lên tiếng... đuổi khách:
- Bây giờ... mấy đứa đi được chưa?!
Hạ Vy chu mỏ nói ( liểu " đặc tưng " của tỷ ấy đấy ạ!):
- Sao mama đuổi tụi con đi vậy?! Rõ ràng là không có thương tụi con nữa mà!
- Ai bảo thế?! - ngay lập tức, mama Hạ Vy phản bác - Mấy đứa không tạch nhanh kẻo mấy người làm nhà này chết vì áp lực bây giờ đấy! - nói rồi còn khoa trương hất hàm về phía đám người làm đang run lẩy bẩy nhìn người!
Thảo Anh thở dài. Dù gì cô cũng có lòng từ bi mà! ( vâng, từ bi! =.=). Thôi thì cứu bọn họ lần vậy! Nghĩ rồi cũng kéo Hạ Vy và Thiên An đi ra ngoài, không quên cúi chào pama:
- Con chào pama ạ! - nói rồi đi thẳng để lại cặp phụ huynh thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng tống được cái của nợ đi rồi!