Vương Siêu nói chuyện điện thoại xong còn buồn bực hơn cả ban nãy.
Bị thương thì bị thương, có quan hệ gì tới hắn đâu? Sao cứ không quản được bản thân mình vậy? Đúng là tiện quen thói.
Tạ Trúc Tinh đã nhận ra là hắn mà cứ giả vờ như không, cũng tiện vô cùng.
Trì Lập Đông thấy hắn gọi xong liền kêu hắn, “Đi thôi, anh đây dẫn cậu đi ăn đặc sản Tây Tạng.”
Nhà hàng địa phương có tiếng, nằm trong hẻm nhỏ, vị trí hẻo lánh, nếu không phải Trì Lập Đông quen đường thì đúng là khó tìm.
Khách dùng bữa rất đông, đa phần đều là khách du lịch nội địa, trong đó hơn phân nửa là người trẻ tuổi.
Cũng không ai nhận ra Vương Siêu, chỉ có hai cô bé người Hán lúc Vương Siêu bước vào có liếc nhìn hắn thêm vài lần.
Trước đây Vương Siêu ra ngoài ăn cơm rất ghét bị người khác nhận ra, bây giờ người ta không nhận ra hắn hắn lại ủ rũ thật sự, cầm cái muỗng inox soi như soi gương, đầu đúng là sáng bóng.
Đồ ăn lên, vừa mới ăn được chút xíu thì di động Vương Siêu đặt cạnh đó kêu một tiếng.
Hắn tưởng đâu là Vương Tề hỏi han chuyện ăn mặc ở đi lại của hắn như thường lệ, tiện tay mở ra đọc, là một tin nhắn gửi từ số điện thoại không lưu tên, dãy số hắn rất quen thuộc, vừa nãy mới gọi xong.
“Bây giờ anh đang ở đâu?”
Tim Vương Siêu nảy lên thình thịch, không dám trả lời, đặt di động lên bàn tiếp tục ăn cơm.
Lòng còn băn khoăn, cơm cũng mất ngon.
Tạ Trúc Tinh bên này đang truyền nước, đợi thật lâu vẫn chưa thấy hồi âm, không nhịn được gọi sang.
Vương Siêu cầm di động đang rung rè rè, sắp khóc tới nơi, giống như cầm quả bom hẹn giờ vậy.
Trì Lập Đông, “… Không muốn nghe thì cúp đi.”
Vương Siêu liếc nhìn anh ta, đưa di động tới tha thiết cầu xin, “Anh Trì, anh nghe giúp tôi đi, cứ nói… nói là cậu ấy gọi lộn số rồi.”
Trì Lập Đông nghe, “Alo.”
Tạ Trúc Tinh bên kia hơi chần chừ, “Anh là?”
Trì Lập Đông nhìn Vương Siêu, “Cậu muốn tìm ai?”
Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm trong lòng, cmn ai đây?, miệng hỏi, “Đây không phải di động của Vương Siêu sao?”
Trì Lập Đông, “Không phải, cậu gọi lộn số rồi.”
Anh ta cúp điện thoại, Vương Siêu rót cho anh ta nửa ly trà sữa, nói, “Cám ơn anh nha.”
Vẻ mặt Trì Lập Đông quái lạ hỏi, “Là đàn ông.”
Vương Siêu mất tập trung, không get được ý hắn, “Đàn ông thì sao?”
Trì Lập Đông không nói gì.
Vương Siêu nhận lấy di động, đọc lại tin nhắn hỏi hắn ở đâu ban nãy, có hơi ủ rũ.
Tật xấu tiện của hắn không chữa được, Tạ Trúc Tinh ngoắc ngoắc tay với hắn là hắn lập tức vui mừng vẫy đuôi, vết sẹo còn chưa kịp lành mà đã quên sạch cảm giác đau.
Ngày hôm sau rời khỏi Lhasa, lên đường về Bắc Kinh.
Lúc đi là đi đường Tứ Xuyên – Tây Tạng, lúc về đi đường Thanh Hải – Tây Tạng về tới Tây Ninh rồi cứ chạy thẳng về phía đông, thực sự nhanh hơn lúc đi nhiều.
Tối ngày thứ mười bảy rời khỏi thủ đô, đường cao tốc G Côn Minh – Bắc Kinh, trạm dừng chân trên đường cao tốc cách Bắc Kinh hơn km.
Trì Lập Đông và Vương Siêu đang ăn tối ở trạm dừng chân, cùng đi WC.
Đi xong rửa tay, Vương Siêu gỡ mũ xuống, tiện tay vỗ nước lạnh lên cái đầu trọc lốc của mình.
Cuối tháng tư, Hoa Bắc đã vào đầu hạ.
Hoa Bắc: là từ chỉ miền Bắc Trung Quốc
Trì Lập Đông bên cạnh cười nói, “Cậu vừa phơi nắng đen thui vừa cạo đầu thế này, càng nhìn càng giống anh cậu, trước đây lúc cậu ấy tham gia đội Sanda cũng nhìn vầy nè, giống y như đúc.”
Vương Siêu đội mũ vào, “Tôi đã quên mất lúc đó ổng nhìn thế nào rồi.”
Trì Lập Đông nói, “Lúc đó cậu mới bảy, tám tuổi, còn chưa thay răng xong, hôm ấy tôi đến nhà cậu chơi cậu đang chạy đuổi theo anh cậu, té lộn cổ một phát văng luôn cả răng cửa, anh cậu mua kẹo mút dỗ cậu, tôi nhớ cái kẹo đó còn to hơn mặt cậu luôn.”
Vương Siêu đã quên từ lâu, “Trí nhớ của anh tốt ghê.”
Trì Lập Đông cười cười, “Trước đó chưa từng thấy bộ dạng của anh cậu lúc quan tâm đến ai, rất khác biệt.”
Rời khỏi trạm dừng chân, tiếp tục lên đường.
Cách Bắc Kinh càng lúc càng lần, Vương Siêu cũng càng hết cười nổi, không chơi di động nữa mà cứ nhìn chằm chằm con đường cao tốc, nhìn đến ngơ ngác.
Trì Lập Đông bảo, “Còn khoảng ba tiếng nữa, nếu không cậu ngủ một chút đi.”
Vương Siêu nói, “Không buồn ngủ, hay để tôi lái cho?”
Trì Lập Đông, “Không cần, vậy tán gẫu chút đi.”
Đi chung mười mấy ngày, ban đầu Vương Siêu chẳng nói tiếng nào, sau đó cũng khá mất tập trung, quả thật hai người chưa trò chuyện được bao nhiêu.
Vương Siêu nói chuyện với anh ta, “Lần này về anh định thế nào?”
Trì Lập Đông hỏi, “Định cái gì?”
Vương Siêu, “Thì cái cô gái nhận bưu thiếp đó, đã biết người ta đều nhận được hết rồi, còn định giả vờ nữa sao? Chi bằng tỏ tình đi.”
Trì Lập Đông không trả lời.
Vương Siêu kích anh ta, “Nhìn anh xem, vóc dáng to bự như vậy mà lại hèn nhát thế à?”
Trì Lập Đông, “Cậu thì không hèn? Tới cú điện thoại cũng không dám nghe.”
Vương Siêu không phục, “Cái đó là tôi…” là cái gì đây?
Trì Lập Đông nói, “Cậu là hèn nhát.”
Vương Siêu ôm cánh tay thở phì phò.
Trì Lập Đông nhìn hắn, “Chàng trai trong điện thoại là người yêu cậu à?”
Vương Siêu hơi xấu hổ, “Không được hả?”
Trì Lập Đông giơ tay phải lên, “Người để lại vết sẹo này cho tôi, cũng là đàn ông.”
Vương Siêu lấy làm kinh hãi, “… Chưa nghe anh cả tôi kể anh là gay bao giờ? Anh không nói với ổng hả?”
Trì Lập Đông không lên tiếng, hai tay siết chặt vô lăng.
Vương Siêu nghĩ người này có lẽ là sẽ không come out, không muốn để người bên cạnh biết, không nói thì không nói thôi.
Hắn cũng không nói.
Chạy vào Bắc Kinh thì trời đã sáng, may mà trên đường không bị kẹt xe, Trì Lập Đông đưa Vương Siêu về đến nhà mới đi.
Vương Siêu kéo valy vào cửa.
Vương Cẩm đang ăn sáng, giật mình xém chút rớt cằm vào chén cháo luôn, quát lên, “Mày là ai vậy!”
Vương Siêu, “… Anh hai đừng quậy.”
Vương Cẩm vô cùng đau đớn nói, “Em trai tao da trắng mặt xinh, đầu tóc cũng đẹp, mày là yêu quái phương nào?”
Đương nhiên anh chỉ đùa thôi, nhưng mà Vương Siêu thì buồn muốn chết, chờ anh đi làm rồi hắn ôm máy tự sướng, càng nhìn càng thấy xấu, không thoát được khỏi nỗi buồn, khóc hết nửa hộp khăn giấy mới ôm đôi mắt sưng vù đi ngủ bù.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, lại soi gương, lại khóc một chút rồi ngủ tiếp. Một người thích chưng diện như hắn, giờ làm sao chưng diện đây?
Tới nằm mơ cũng thấy mình trắng lại, tóc dài ra.
Chờ hắn ngủ đủ rồi, gọi điện thoại cho Lưu Thông Minh định nói với y hắn không làm ca sĩ nữa, muốn giải nghệ.
Vương Siêu vừa nói câu, “Tôi về Bắc Kinh rồi…”
Lưu Thông Minh bên kia lập tức khóc tu tu, “Rốt cuộc cậu cũng chịu về rồi, cậu không nói tiếng nào đã bỏ đi mất, Tiểu Tạ nói đổ bệnh là đổ bệnh, sao số tôi lại khổ thế này?”
Vương Siêu sững sờ, “Sao cậu ấy còn chưa khoẻ? Chẳng phải nói là không có chuyện gì rồi ư?”
Lưu Thông Minh, “Sao lại không có chuyện gì? Nếu không nhờ được đưa tới kịp lúc, có khi người cũng chẳng còn.”
Vương Siêu, “… Nói tào lao.”
Lưu Thông Minh, “Thật mà, đi bệnh viện cấp cứu bác sĩ còn giật mình, xuất huyết lá lách, nói không còn là thật sự có thể đó.”
Vương Siêu mắng, “Tôi nhổ vào! Anh cứ trù ẻo cậu ấy đi.”
Lưu Thông Minh, “Không tin thì thôi, dù sao cậu ấy vẫn còn đang nằm trong bệnh viện một mình kìa.”
Tạ Trúc Tinh nằm viện gần một tuần rồi.
Lá lách cậu bầm tím, có xuất huyết nhẹ, bây giờ đang trong giai đoạn quan sát, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, chỉ được ăn thức ăn lỏng, ngủ chỉ được nằm thẳng, mỗi lần hít sâu đều đau đớn.
Công ty sắp xếp người chăm sóc cậu, cho dù có người chăm sóc thì vẫn cảm thấy cô đơn.
Cậu vốn không có cảm giác gì nhiều, nằm trên giường bệnh có ép buộc bản thân cũng không ngủ được, chỉ có thể trừng mắt nghĩ đông nghĩ tây.
Nghĩ gì ư?
Không tiện nói ra.
Nghĩ rồi lại nghĩ, mãi mới chờ được cái người cậu nghĩ về gọi điện thoại tới, nhưng mà lúc cậu gọi lại, lại còn cmn “gọi lộn số rồi”.