Thứ bảy Vương Cẩm cũng không được nghỉ, trong nhà chỉ có Vương Siêu với Ngạn Dung.
Buổi trưa Ngạn Dung nói muốn ăn lẩu nên Vương Siêu định dẫn cậu đi ra ngoài, thay xong quần áo thì Trì Lập Đông gọi tới hỏi hắn đang ở đâu, nghe Vương Siêu bảo chuẩn bị đi ăn liền hỏi tiếp ăn chỗ nào, định tới tìm bọn họ.
Vương Siêu từ chối, “Tôi dẫn con nít theo, không tiện.”
Trì Lập Đông cười nói, “Trông con giúp ai? Bản thân cậu vẫn còn là một đứa nhóc đây.”
Vương Siêu, “Chính là không tiện, hôm khác đi.”
Trì Lập Đông cũng không kiên trì nữa, thôi luôn.
Thấy Vương Siêu cúp điện thoại Ngạn Dung mới hỏi, “Là cái người đô con hôm qua hả?”
Vương Siêu, “Ừm.”
Hai mắt Ngạn Dung phát sáng, “Có phải anh ta muốn theo đuổi anh không?”
Vương Siêu, “Ct, nghĩ anh giống em hả? Lớn lên giống y như tiểu yêu tinh, ai nhìn cũng muốn đè.”
Ngạn Dung không rành tiếng Trung nghe xong còn rất vui vẻ.
Buổi tối, Tạ Trúc Tinh lại gửi tin nhắn tới.
Một tin là “Hôm nay chụp CT, bác sĩ bảo đã tạm ổn, anh đừng lo lắng.”
Tin thứ hai “Nhưng mà vẫn còn rất đau.”
Vương Siêu vẫn không trả lời, chẳng biết nên nói sao, cũng không đoán được rốt cuộc Tạ Trúc Tinh muốn làm gì.
Trước khi ngủ Vương Siêu lăn tới lăn lui xem lại mấy tin nhắn Tạ Trúc Tinh gửi cho hắn vô số lần, càng xem càng khó hiểu, họ Tạ muốn làm gì đây?
Phiền muốn chết, ném điện thoại đi ngủ.
Nhắm mắt là bắt đầu nằm mơ, mơ một giấc mơ thật dâm đãng, trong mơ rầm rì không đủ còn vô ý thức kêu ra thành tiếng, tự giật mình dậy.
Duỗi tay mò một phát, ẩm ướt.
Buồn bực bò dậy vào phòng vệ sinh rửa sạch, bất cẩn liếc nhìn gương không khỏi lùi lại hai bước.
… Trời, còn dễ sợ hơn phim kinh dị nữa.
Với cái bộ dạng vừa đen vừa trọc xấu xí này, cmn còn dám phát dâm?
Sáng hôm sau, Vương Siêu mới vừa rời giường thì Trì Lập Đông đã gọi điện thoại tới hỏi hắn ở đâu, muốn tìm hắn chơi.
Vương Siêu không đến mức tưởng bở người ta có ý đó với hắn, chỉ cảm thấy người này rảnh ghê, mỉa mai hỏi, “Anh không làm gì hả ngày nào cũng tìm tôi? Không cần kiếm tiền?”
Trì Lập Đông đáp, “Không phải mới về sao? Nghỉ ngơi một thời gian rồi lại đi, thời gian của tôi rất tự do.”
Ngạn Dung với Vương Cẩm hôm nay ra ngoài hẹn hò rồi, mình Vương Siêu ở nhà cũng chán, liền hỏi anh ta, “Chơi cái gì?”
Hai người đi đánh bida hơn nửa ngày, Vương Siêu vốn chơi cũng không tệ, ra sức hò hét đòi khoe khoang, nào ngờ Trì Lập Đông còn trâu bò hơn, một lượt dọn bàn, Vương Siêu hết chỗ khoe đành bái phục chịu thua, cúi đầu với lão đại mời lão đại ăn cơm.
Đang ăn thì Lưu Thông Minh gọi điện thoại tới, hỏi Vương Siêu chừng nào đi làm lại.
Vương Siêu vừa gặm khúc dưa chuột nhỏ vừa nói, “Đi làm lại cái gì? Không đi, lần trước quên nói với anh, tôi muốn giải nghệ.”
Lưu Thông Minh, “… Hả?”
Vương Siêu nói, “Tháng bảy tới hạn hợp đồng sẽ không gia hạn thêm, hai tháng này anh đừng nhận việc cho tôi nữa, tôi không làm.”
Lưu Thông Minh do dự, “Công việc mới không nhận cũng được, nhưng mấy việc cũ thì sao? Cái đại ngôn socola kia mấy hôm trước bên nhãn hàng mới hỏi cậu chừng nào có thể quay quảng cáo cho quý mới.”
Vương Siêu chẳng muốn làm gì hết, nói, “Không quay, kêu bọn họ tính phí bồi thường vi phạm hợp đồng đi, bố đền.”
Lưu Thông Minh ngưng một lát, “Nếu mà cậu từ bỏ thì nó sẽ rơi xuống đầu người khác đó.”
Nhãn hàng kia là đối tác lâu dài với Huy Tinh. Vương Siêu nghĩ, trong Huy Tinh người đi con đường tương tự với mình cũng là ai đó, sẵn tiện đáp, “Cho thì cho cậu ấy đi, bố đây không thèm.”
Lưu Thông Minh biết hắn nhắc tới ai, “Sao có thể tới tay Tiểu Tạ được, bây giờ tình hình cậu ấy không ổn, vừa bị người mới trong công ty giật mất vai nam chính cổ trang.”
Vương Siêu muốn hỏi xem tình hình ra sao, lại cảm thấy nếu hỏi thì không hay, cố kìm nén vờ lạnh lùng, “Vậy ư? Người mới của công ty trâu bò ha, lợi hại lợi hại.”
Lưu Thông Minh đáp, “Đương nhiên trâu bò, phòng làm việc của D.K mà. Với cả bộ phim siêu anh hùng lần trước nữa, Tiểu Tạ cũng từ chối, chắc là sẽ bị D.K giành lấy thôi, đại ngôn của cậu có lẽ cũng chạy không thoát đâu.”
Vương Siêu hết giả bộ nổi, ném khúc dưa chuột trong tay đi, tức giận bảo, “Có phải cậu ấy có bệnh không? Lúc đó còn vì bộ phim mà cãi nhau một trận om sòm với tôi, giờ tự mình cmn từ chối?”
Lưu Thông Minh giả mù sa mưa, “Còn không phải ư, tôi khuyên thế nào cậu ấy cũng không nghe, anh cả cậu còn vì chuyện này mà đi tìm cậu ấy, có lẽ cũng chưa từng thấy ai không biết cân nhắc như vậy.”
Vương Siêu, “Anh cả tôi? Tìm cậu ấy?”
Lưu Thông Minh, “Một ngày trước khi cậu ấy đi cấp cứu á, anh cả cậu gọi cậu ấy tới gặp, còn đặc biệt dặn cậu ấy phải tới một mình.”
Vương Siêu giật nảy người, “Rốt cuộc có phải cậu ấy bị thương vì quay quảng cáo không?”
Lưu Thông Minh hiểu rõ mà vẫn giả bộ hồ đồ, “Tôi cũng không rõ, dù sao cậu ấy cũng không cẩn thận va vào tủ lúc quay quảng cáo rồi ói ra máu, chạy đi cấp cứu bác sĩ bảo phải ở lại theo dõi. Bình thường trông cậu ấy khoẻ mạnh vậy mà nào ngờ không dùng được gì hết.”
Vương Siêu cả giận, “Nói ai đó? Miệng anh sao còn tiện hơn cả tôi thế? Anh mới trông được mà không dùng được á!”
Tối đó, Vương Tề đang ấy ấy với người yêu thì cửa nhà bị đập bùm bùm, khó chịu mặc quần áo ra mở cửa.
Vừa mở cửa, là thằng em út nhà mình, mặt đầy căm phẫn.
Vương Tề hỏi, “Làm gì đó?”
Vương Siêu xông về phía trước, chẳng nói tiếng nào đấm một phát vào vai anh, chất vấn, “Có phải anh đánh cậu ấy không?”
Vương Tề liếc nhìn vai mình, “Mày làm phản hả!”
Vương Siêu vốn nhờ vào nỗi tức giận mới đấm nhẹ được phát, bị ông anh hét một tiếng, nháy mắt nhớ về những năm tháng cuộc sống bị nắm đấm của anh cả chi phối, lập tức bước lùi về sau, ngoài miệng vẫn cứ ồn ào, “Anh nói đi, có phải không?”
Vương Tề giận thật rồi, mặt tối sầm lại vươn tay muốn tóm lấy hắn, định đánh trước rồi nói tiếp.
Trì Lập Đông đi cùng Vương Siêu tới đây cản vội, khuyên nhủ, “Mọi người đừng động tay, nói chuyện đàng hoàng đi.”
Anh ta cao một mét chín lăm, che hết cả người Vương Siêu.
Vương Siêu không nhìn thấy Vương Tề, gấp tới mức nhảy dựng lên sau lưng Trì Lập Đông, tiếp tục nhao nhao, “Anh đánh em em quen rồi, không thèm chấp nhặt với anh! Nhưng anh dựa vào đâu mà đánh cậu ấy! Dựa vào đâu!”
Vương Tề cả giận, “Tao cứ đánh đó, mày làm gì được tao? Muốn đánh trả thay nó?”
Vương Siêu vừa nhảy vừa cãi lộn với anh mình, “Đừng cho là em không dám!”
Vương Tề càng giận hơn, “Người ta cũng có tốt với mày đâu! Mày còn mặt mũi mà tới quậy với tao? Nuôi mày lớn như vậy có ích gì? Cmn đem cho không!”
Vương Siêu không nhảy nữa.
Bị Trì Lập Đông che mất, Vương Tề không nhìn thấy hắn, có hơi hối hận vì nói chuyện khó nghe, tự mình tìm bậc thang bước xuống, “Được rồi, cánh mày cũng cứng rồi, còn động thủ với tao…”
Anh còn chưa nói hết đã nghe Vương Siêu đứng sau Trì Lập Đông “oa” một tiếng oà khóc.
Vương Tề càng hối hận hơn, nghĩ thầm, thôi dỗ nó vậy.
Nào ngờ Vương Siêu vừa khóc vừa la làng, “Em cho không đó, cậu ấy không tốt với em hả, em cứ cho không, cho không, em tức chết anh!”
Vương Tề tức giận tới hoa cả mắt, nghĩ thầm, vẫn cứ đánh chết đi thôi.