Hai người một đứng một lết ôm chân, đang nhốn nháo loạn tùng phèo thì thấy một chiếc xe lái vào bãi.
Tạ Trúc Tinh vội vàng kéo Vương Siêu, “Anh mau đứng dậy.”
Vương Siêu cũng ngại mất mặt, vịn vào tay cậu đứng lên.
Xe kia lái lại gần, tài xế thò đầu ra khỏi cửa, không ngờ là Triệu Chính Nghĩa, có lẽ đoán được hai bọn họ đang đánh nhau nên lúng túng giả ngu, “Hai người đang làm gì thế?”
Tạ Trúc Tinh bình tĩnh đáp, “Không có chuyện gì, cậu tới đón nghệ sĩ nhà mình à?”
Triệu Chính Nghĩa cười khan lấy di động ra vừa ấn số vừa nói, “Phải đó, không biết người chạy đi đâu rồi.”
Chuông điện thoại vang lên, đặc biệt vang dội trong bãi đậu xe trống trải.
Ba người nghe tiếng nhìn sang, Viên Thuỵ – nghệ sĩ hiện tại của Triệu Chính Nghĩa giống như ăn trộm bước ra từ trong góc, chẳng biết cậu ta ở bãi đậu xe từ bao giờ, góc kia rất tối tăm, Tạ Vương thì chỉ lo cãi nhau, vốn không ai chú ý tới cậu ta.
Viên Thuỵ nghe nhà người ta cãi nhau cũng không dễ chịu chút nào, bước nhanh lại đây, tới bắt chuyện cũng không dám, tay chân đánh cùng phía leo tọt lên xe, cạch một phát đóng cửa lại.
Triệu Chính Nghĩa, “… Vậy chúng tôi đi trước nha.”
Cậu ta lái xe đi.
Vương Siêu, “… Đệt, anh ta mà về nhà nói lung tung thì chẳng phải lộ tẩy hết sao!”
Tạ Trúc Tinh không hiểu rõ ý hắn, cho là hắn sợ Viên Thuỵ sẽ đồn đại bậy bạ, nói, “Em cảm thấy anh ấy không phải loại người như vậy.”
Vương Siêu ngạc nhiên, “Em biết anh ta hả?”
Tạ Trúc Tinh, “Anh ấy cũng tới đây học, không cùng một lớp nhưng có gặp mấy lần, nghe Tiểu Triệu kể con người anh ấy cũng không tệ, không thích gây chuyện, hẳn là sẽ không đồn bậy đâu.”
Vương Siêu lại tức giận, “Anh mới không sợ anh ta đồn bậy, chỉ sợ anh ta về kể với lão Trịnh anh là , sớm biết vậy anh sẽ không tinh tướng nhận là trước mặt lão Trịnh.”
Tạ Trúc Tinh giật mình, “Anh nói Viên Thuỵ với người bạn họ Trịnh kia của anh?”
Vương Siêu đáp, “Là một cặp.”
Tạ Trúc Tinh có chút buồn cười, Vương Siêu cái tên to mồm này, miệng cũng kín thật, hai người bọn họ ở bên nhau mỗi ngày, mấy lời tào lao tào đế có thể chất tới vài xe, vậy mà xưa giờ chưa từng nghe hắn kể Viên Thuỵ với bạn hắn có một chân.
Tính cách mỗi người thông thường đều có hai mặt, phải xem là nhìn người đó từ góc độ nào.
Vương Siêu nhớ tới chuyện chính sự, nói, “Nè! Em đừng có giả vờ như không có chuyện gì! Chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu!”
Tạ Trúc Tinh đẩy hắn lên xe, đáp, “Anh nhớ lâu một chút được không? Chỉ sợ người khác không nghe thấy hay sao? Về nhà rồi tính!”
Vương Siêu nghe lời này biết là không còn chuyện gì lớn, hí ha hí hửng quay lại xe ngồi vào ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn vừa ồn ào, “Về nhà cái gì! Không phải đòi chia tay hả? Đó là nhà anh! Em về làm gì?”
Tạ Trúc Tinh đạp ga, đáp, “Ai đòi chia? Không phải anh nói trước ư?”
Vương Siêu mạnh miệng, “Anh hù em chút thôi, em tưởng thật hả? Vậy anh nói anh không có tán cô nàng kia sao em không tin?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu, “Đừng cứ im lặng không nói tiếng nào! Phiền nhất là em không lên tiếng!”
Tạ Trúc Tinh quay vô lăng, “Không phải em không tin anh.”
Vương Siêu nhìn cậu nghi ngờ.
Tạ Trúc Tinh, “… Em đúng là không tin anh, trước đây anh thích chơi như vậy.”
Vương Siêu xù lông, “Anh biết ngay! Em có biết suy nghĩ không? Nếu nói không tin cũng phải là anh không tin em, chuyện của anh trước đây có chuyện gì em không biết? Ngược là là em, quá nhiều chuyện anh không biết! Không nhắc tới những cái khác, chỉ nói chiếc nhẫn kim cương này! Em mua nhẫn kim cương làm gì? Nếu không phải cô ta cắm sừng em thì em muốn cưới cô ta rồi đúng không?”
Tạ Trúc Tinh trầm mặt đáp, “Đúng, em mua để cầu hôn.”
Vương Siêu, “…”
Hắn nghẹn tới mức nói không nên lời, chuyện cũ năm xưa có gì hay mà nhắc, muốn trách cũng tự trách hắn miệng tiện, lúc người ta nói chuyện cưới xin vẫn còn chưa quen hắn, tức giận đến chua răng mà lại chẳng mắng được gì.
Tạ Trúc Tinh nói tiếp, “Khi đó cô ấy mang thai, em muốn cho cổ một gia đình.”
Đôi mắt Vương Siêu trợn tròn lên, nửa ngày sau mới vỗ ngực hai lần thuận khí, giọng nói cũng biến đổi, “Có phải em muốn chọc tức chết anh không?”