Vương Siêu đúng là cực kỳ oan uổng.
Trước đó hắn không dám đi gặp cha mẹ Tạ Trúc Tinh, sợ hai người không nhìn lọt hắn, về nhà mấy ngày rồi chưa được gặp Tạ Trúc Tinh nhớ không chịu nổi, hắn cũng nghĩ thông, đưa đầu một đao rụt đầu cũng là một đao, Tạ Trúc Tinh nói không sai, lần tới hắn vẫn là hắn bây giờ, nếu nhìn không lọt thì vẫn không lọt thôi. Hơn nữa Tạ Trúc Tinh độc lập như vậy, sao có thể vì cha mẹ mà bỏ hắn?
Hắn chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng mà chờ tới ngày Tạ Trúc Tinh gọi hắn về nhà ăn cơm thì hắn thật sự có chuyện không đi được.
Lại còn là chuyện không thể để cho cậu biết.
Chính là bộ phim điện ảnh siêu anh hùng Hollywood kia.
Lần trước hắn không cho Tạ Trúc Tinh đóng, tưởng đâu chuyện này cứ mơ mơ hồ hồ trôi qua như vậy, nào ngờ Vương Tề lại tới hỏi một câu, “Tiểu Tạ thật sự không đóng? Nếu nó không đóng thật thì cơ hội này sẽ dành cho trưởng nhóm NEX, con đường của cậu ta với Tiểu Tạ tương đối giống nhau.”
NEX là nhóm nhạc tiền bối của IceDream, trưởng nhóm là nghệ sĩ đầu tiên ký với phòng làm việc của Đoạn Nhất Khôn ngày mới thành lập.
Vương Siêu cực kỳ thù dai, nhìn Đoạn Nhất Khôn không vừa mắt nên cũng không muốn đưa cơ hội này cho nghệ sĩ của y, khó chịu nói, “Con đường gần giống với Tiểu Tạ không phải em hả? Sao không kêu em đóng?”
Vương Tề ghét bỏ, “Mày mà ăn được.”
Vương Siêu không phục, “Cái tên trưởng nhóm NEX kia tới cọng tóc của Tiểu Tạ cũng không sánh bằng, dựa vào đâu mà cho anh ta thế vào?”
Vương Tề lười nghe hắn phí lời, “Buổi tối tao hẹn mấy người có liên quan tới chuyện này ăn cơm, nếu mày muốn nắm lấy cơ hội này thì cùng đi.”
Lần trước lúc được Lưu Thông Minh khuyên Vương Siêu đã có chút hối hận, bây giờ cơ hội thứ hai nằm ngay trước mặt, hắn hơi do dự nói, “Em đi? Có cần gọi Tiểu Tạ đi chung không?”
Vương Tề, “Nó biết vụ này hả?”
Vương Siêu, “… Sao anh biết ẻm không biết?”
Vương Tề đọc địa chỉ rồi đáp, “Bảy giờ rưỡi, đừng có đến muộn đó, mặc đồ đàng hoàng vào.”
Cúp điện thoại, Vương Siêu cúi đầu ủ rũ, gọi Tạ Trúc Tinh đi rót chén xì dầu này? Hay là để cho Đoạn Nhất Khôn được lợi?
Suy nghĩ một phút chốc, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Cái đệt, có phải anh cả hắn đã nhìn ra hắn với Tạ Trúc Tinh có một chân rồi không?
Thôi xong, phải sửa làm sao đây? Với giá trị vũ lực của anh cả, thật sự có thể đạp chết Tạ Trúc Tinh đó.
Đúng lúc này Tạ Trúc Tinh lại gọi điện thoại tới kêu hắn về ăn cơm, Vương Siêu uể oải thật sự, nói, “Hôm nay không được, anh có việc.”
Tạ Trúc Tinh cũng chẳng thèm hỏi hắn chuyện gì, cúp luôn.
Vương Siêu, “…”
Hôm nay thật cmn toang.
Buổi tối hắn ăn mặc cực kỳ ra dáng đi dự tiệc, Vương Tề giới thiệu với mọi người đây là em trai mình, ai cũng khách khí khen hắn vài câu, Vương Tề liếc hắn cười cười, trong lòng hắn có quỷ nên chẳng dám nói gì nhiều, cắm đầu vào bàn đồ ăn trước mặt.
Đám người nói tới chuyện bộ phim kia, ban đầu còn bàn về mấy vấn đề như đầu tư, phát hành, còn thảo luận đến ảnh hưởng sau khi tư bản Trung Quốc tiến vào Hollywood, Vương Siêu đều không có hứng thú. Rốt cuộc tới câu “nhét diễn viên trẻ của chúng ta vào”, hắn mới vểnh tai lên nghe.
Có một ông chú cười nói, “Tôi thấy cũng chẳng có gì phải chọn, Tạ Trúc Tinh đi, Vương Tề đề cử sao có thể sai được?”
… Vương Tề đề cử? Vương Siêu hoàn toàn đứng ngoài câu chuyện.
Vương Tề liếc nhìn hắn một cái, nói, “Trước đây cậu ta là thành viên cùng nhóm nhạc thần tượng với thằng em tôi, cũng là ca sĩ, bây giờ đang chuyển mình sang đóng phim, con người cầu tiến, tiến bộ rất nhanh, trong lứa người trẻ cũng xem như có nhân khí số một số hai.”
Vương Siêu chưa từng biết Vương Tề có thể khen người như vậy, hưởng ké quang vinh ngồi thẳng lưng.
Những người khác nghe Vương Tề nói xong, hỏi Vương Siêu, “Vậy bây giờ cậu còn hát chứ? Có tác phẩm gì tiêu biểu không?”
Vương Siêu đáp đàng hoàng, “Đầu năm nay mới solo, phát hành một single, “Nhớ em nhớ tôi”.”
Một người chợt nói, “Bài hát này hot lắm đó, thì ra là cậu hát.”
Một người khác vỗ tay, “Thì ra em trai cậu chính là Leo? Vương Tề, sao cậu không nói sớm?”
Vương Tề cười đáp, “Nói sớm nói muộn có gì khác nhau đâu?”
Người kia càng cười to hơn, “Bên tôi vừa ký với một bộ phim điện ảnh live-action của Disney, đang tìm người hát ca khúc chủ đề tiếng Trung, có mấy người đề cử Leo với tôi tôi còn hỏi là ai? Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra em trai cậu. Vậy thôi khỏi phải mất công tìm người khác nữa, cứ để cho cậu ấy đi.”
Vương Tề nói, “Phim này của cậu không phải chỉ mới xin giấy phép chiếu phim thôi sao? Lấy được rồi?”
Người kia tươi cười đáp, “Mới vừa lấy được, sẽ chiếu cùng lúc với Bắc Mỹ vào cuối tháng , có hơi gấp, cậu về suy nghĩ kỹ đi.”
Vương Tề, “Được thôi. Có điều nói trước, thằng em tôi ca hát chẳng ra sao đâu.”
Vương Siêu không vui, Tạ Trúc Tinh cũng khen rồi, không khen hắn mấy câu được hay sao?
Lại nghe Vương Tề nói tiếp, “Nó không phải học ca hát mà là học dương cầm, đàn dương cầm rất tốt, kéo violin cũng hay, nhà tôi nuôi dạy nó như nghệ thuật gia nhưng mà không dạy được tốt, nuôi thành sai lệch.”
Mọi người trên bàn đều cười rộ lên.
Vương Siêu không giận, hắn nghe ra anh cả đang khen mình, so với khen Tạ Trúc Tinh còn chân thành hơn nhiều.
Hắn cũng hiểu được, anh cả gọi hắn đến vốn chẳng phải vì Tạ Trúc Tinh, mà là muốn ném cho hắn cơ hội này.
Anh cả hắn đối xử với hắn vẫn rất tốt.
Kết quả tiệc xong người về hết, Vương Tề lập tức trở mặt, rầm rầm rầm đạp hắn vài phát.
Hắn oan ức muốn chết, “Hôm nay em có nói cái gì không nên nói đâu!”
Vương Tề nghiêm mặt, “Mày làm chuyện gì không nên làm rồi?”
Vương Siêu, “… Phương diện nào?”
Vương Tề ập tới đánh hắn mấy phát, hắn ôm đầu ngồi đó khóc thút thít.
Vương Tề mắng hắn, “Cái thằng nhãi mày, chịch đồng đội mình thì thôi tao không quản, lại còn không cho người ta phát triển sự nghiệp, mày nói coi mày có khốn nạn không?”
Vương Siêu, “…”
Vương Tề, “Có mất mặt không? Có người làm như mày hả?”
Vương Siêu có nỗi khổ không nói ra được, cũng không dám nói, oan oan uổng uổng nhận mình là một tra công.