trở về quá khứ
"Cô? Cô là trợ lý của Tần đại minh tinh?"
Trầm Giai khinh bỉ qua ánh mắt hướng Lý Á Kỳ.
"Còn anh? Bác sĩ?"
Tiểu Kỳ một bên cũng không kém cạnh, ra sức chiếm thế thượng phong
"Đã sao! Tôi là bác sĩ tim mạch giỏi nhất nhì nước này!"
"Ừ, còn tôi là trợ lý đa cấp đa tài nhất vũ trụ này!"
"Tôi là bạn của Hạ tổng khuynh sắc băng lãnh quyến rũ nhất!"
"Tôi là em kết nghĩa của Tần đại minh tinh tuyệt sắc mị lực khôn lường!"
Cãi qua cãi lại một hồi thì cả hai nhận ra sự biến mất kỳ lạ của hai vị đại nhân vật kia. Trầm Giai thầm chửi bới vì lại bị bỏ rơi, Tiểu Kỳ lo lắng muốn chết gọi điện thoại cho Tần Sở Hàm nhưng không có hồi âm. Kết quả, nàng tức giận đến uống liền ly rượu trắng từ người phục vụ đẹp trai kia rồi bắt đầu lảo đảo. Trầm Giai một bên khinh thường, đem bản thân hòa vào dòng mỹ nhân nhộn nhịp ở trung tâm buổi tiệc.
Cũng đã g hơn, hầu như khách mời cũng tản về hết, lúc này tiểu Kỳ mới mơ mơ màng màng đi về bãi gửi xe. Tìm hoài không thấy chiếc porshe đẹp đẽ màu trắng kia, nàng chợt nhớ ra mình và Tần đại minh tinh chỉ đi một chiếc tới đây. Vô vọng bước xuống đường thì một chiếc xe taxi cũng không có nữa. Tiểu Kỳ nhỏ bé nhăn nhó đến khó coi, gặp say rượu khiến nàng cứ lảo đảo như thây ma vẫn hay thấy trong phim.
Trầm Giai lái chiếc Porshe thể thao đi ngang trông thấy thì cười rộ đến bỉ ổi. Nguyên lai con nhỏ đó cũng có ngày này. Lái được một đoạn thì bác sĩ Trầm từ cười lại chuyển sang nhíu mày. Thầm nghĩ quân tử không chấp tiểu nhân, vẫn là không nên bỏ mặc cô ta một mình đựơc. Bác sĩ Trầm đành quay đầu xe trở lại, đi nửa đường thì trông thấy ai đó nằm lăn lóc bên đường đến tội nghiệp. Trầm Giai nhận ra, cái váy đó là của tiểu hồ ly trợ lý kia. Trầm Giai vội đỗ xe rồi lao đến chỗ Lý Á Kỳ mê man bất tỉnh nằm trên đường.
"Trợ lý Lý, trợ lý Lý... Cô làm sao vậy?"
Bác sĩ Trầm một bên sờ trán, một bên xem xét trên cơ thể có chỗ nào bị thương hay không. Nhiều khi cái nghiệp bác sĩ khiến Trầm Giai luôn có thói quen để ý đến cơ thể người khác. Chỉ nghe thấy tiếng "ưm...ưm" của tiểu Kỳ mà thôi. Trầm Giai sau khi kiểm tra không có thương tích thì kết luận là nha đầu say đến bất tỉnh rồi, đành khiêng cô quăng vô xe đem về nhà mình.
Cửa nhà vừa mở, tiểu Kỳ như phát dại, hai tay ôm lấy eo Trầm Giai, toàn thân dính lấy người kia. Bác sĩ Trầm bị bất ngờ vây đánh đến không kịp phản ứng. Vừa lấy lại ý thức tính đẩy tiểu Kỳ ra thì nhận thấy trước ngực là một mảnh ướt nóng.
Tiểu Kỳ khóc, khóc đến đáng thương. Cái cơ thể nhỏ bé run lên theo từng nhịp nấc nghẹn.
"Mẹ ơi... ba ơi...đừng đi...đừng bỏ con..."
Lý Á Kỳ vừa khóc vừa lầm bầm duy nhất một câu khiến Trầm Giai lâm vào khó xử. Nàng vừa muốn đẩy người kia ra, vừa cảm thấy muốn ôm chặt nàng lại. Vốn dĩ Trầm Giai là mất đi ba mẹ trong một cuộc tai nạn giao thông thảm khóc, từ đó, một đứa trẻ còn khóc nhè đột nhiên biến thành tên bất cần đời cho đến nay. Nàng hiểu, cái cảm giác phải xa rời người thân nó đau đớn đến thế nào.
Bất giác cánh tay cô đặt trên lưng Tiểu Kỳ vuốt ve an ủi. Người trong lòng kia ngước khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn Trầm Giai, không nói hai tiếng liền ôm cổ nàng kéo xuống, đặt lên đó một nụ hôn nồng nhiệt.
Ấm áp đột ngột trên môi khiến Trầm Giai có phần kinh ngạc. Nụ hôn của tiểu Kỳ vẫn không có dấu hiệu giảm nhiệt, tuy trúc trắc chỉ biết liếm môi của bác sĩ Trầm nhưng không hiểu sao lại khiến đầu lưỡi Trầm Giai trở nên khô nóng. Đôi môi tiểu Kỳ mang một tư vị thật khác, thoáng qua mùi sữa giống em bé lại còn mùi rượu nồng nàn lan tỏa. Cơ thể theo đó mà hoạt động, ôm chặt lấy người nhỏ bé kia. Trầm Giai chủ động mở khớp hàm tiểu Kỳ ra, luồn lách cái lưỡi bá đạo của mình vào cuốn lấy cái lưỡi rụt rè của tiểu Kỳ. Hai người cứ thế triền miên hơn mười phút, cuốn quít đến khi không thể hô hấp được nữa mới khẽ tách ra, khóe môi vẫn cả hai đều lưu lại sợi chỉ bạc đầy mị lực.
Tiểu Kỳ thở dốc ngã vào lòng Trầm Giai. Gìơ đây có muốn ngừng cũng không được rồi. Trầm Giai nhấc bổng cơ thể bé nhỏ kia lên bế vào trong phòng ngủ, hung hăng đạp mạnh cánh cửa áp tiểu Kỳ lên chiếc kingbed của mình. Trầm Giai chưa bao gìơ có loại cảm giác này dù đã quan hệ với rất nhiều mỹ nhân khác. Người nàng áp dưới thân một hạt bụi phong trần cũng không bị nhiễm, mị lực toát ra từ sự ngây thơ trong đôi mắt nàng. Tiểu Kỳ nhìn chằm chằm vào con ngươi đầy dục vọng của Trầm Giai mà si mê, tay đưa lên vuốt ve sườn mặt người trên mình. Trầm Giai cảm thấy được sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay, liền cúi xuống đặt lên môi tiểu Kỳ một nụ hôn tràn đầy tính chiếm hữu, một lần nữa cạy ra khớp hàm mà tham lam mút lấy khí lực người kia. Tay Trầm Giai lúc này cũng không còn rảnh rỗi mà sờ soạng vuốt ve khắp người tiểu Kỳ.
Trầm Giai nhẹ kéo khóa chiếc váy của Lý Á Kỳ, giật mạnh một cái thì toàn bộ cơ thể trắng noãn kia đã bại lộ dưới ánh trăng đêm. Đem mình tự thoát y xong xuôi, Trầm Giai leo lên người Lý Á Kỳ cố tình mút lấy cái cổ trắng ngần đang vẫy gọi kia. Nàng âu yếm bả vai, nụ hôn dần chuyển dời từ cổ xuống bên ngoài nội y màu nude kia. Dù cách lớp vải nhưng tiểu Kỳ cũng không khỏi rên khẽ vì khoái cảm. Cảm giác như mỗi một tấc thịt được Trầm Giai hôn xuống đều trở thành một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt cơ thể nàng.
Trầm Giai không đợi thêm một phút nào, giật mạnh bằng miệng cái nội y kia ra vì là khóa trước. Hai khỏa no đủ như được giải thoát mà tha hồ múa nhảy trước mắt Trầm Giai. Nàng cúi xuống đặt trên đỉnh phong kia một cái hôn ôn nhu mà mãnh liệt. Đầu lưỡi khẽ ma sát, tay kia xoa nắn cũng không kém cạnh. Không bao lâu thì hai đỉnh cũng dựng thẳng lên đẹp mắt.
Trầm Giai liếc mắt người nằm dưới, đôi gò má hồng hào do hưởng thụ cùng tiếng rên khẽ khiến Trầm Giai như muốn phát điên. Lâu lắm rồi, nàng chưa có dục vọng chiếm hữu ai mạnh mẽ như vầy.
"Ưm..."
Tiểu Kỳ cố gắng áp chế tiếng kêu dâm mị của mình, nàng cắn chặt môi dưới đến hằn lên vết răng mà mặc kệ người kia trước ngực mình tác quái. Trầm Giai nhẹ nhàng hôn lên môi Tiểu Kỳ
"Tôi muốn nghe, em đừng nhịn nữa"bg-ssp-{height:px}
Giọng thì thào của Trầm Giai như cái công tắc bật của tiểu Kỳ, liền sau đó nàng lớn tiếng kêu lên kèm theo tiếng thở dốc.
Trầm Giai thỏa mãn chiếm hữu phần trên thì bắt đầu liếm dọc theo bụng nàng xuống dưới. Rốt cuộc dừng lại trước địa phương sớm đã ướt át ấm nóng kia mà thẫn thờ. Tiểu Kỳ xấu hổ che nó đi
"Đừng nhìn...đừng...a..."
Chưa kịp nói hết câu thì bác sĩ Trầm đã dùng đầu lưỡi kích thích ngoài đủng quần lót đã thấm ra ái dịch đến ướt. Nàng dùng tay cởi ra chiếc quần lót đồng bộ nude với áo lót kia rồi ném sang một bên. Nâng hạ thân tiểu Kỳ lên cao hơn một chút, Trầm Giai liền liều mạng mút lấy khe suối đang trào ra kia, nàng dùng lưỡi khiêu khích, xâm lược vào ra liên tục
"A...Ânn....Thoải mái...Ahhhh..."
Lý Á Kỳ nắm chặt drap giường lớn tiếng rên lên. Nàng bình sinh chưa từng có cảm giác này. Cái người kia đang vùi đầu trong hạ thân nàng còn đang xâm lược liếm lấy khiến nàng vừa ngượng ngùng vừa muốn nhiều hơn.
Ngón tay Trầm Giai qua nhiều năm luyện tập đã thành tay sát thủ tình trường, nhất là trên giường. Nàng nhẹ nhàng xoa xoa trước.cửa động người kia, lưỡi hung hăng kích thích hạt đậu nhô ra vì động tình. Nước trong khe trào ra ngày càng nhiều, tiểu Kỳ muốn lên tiếng cầu, nhưng cổ lại như bị ai đè lại, không thể thốt lên lời nào, đành lặng lẽ chịu sự tra tấn của dục vọng.
Trầm Giai biết đã đến lúc, nàng đưa một ngón tay tiến nhập với tốc độ chậm. Tiểu Kỳ nhận ra có dị vật xâm nhập, hai chân liền khép lại, đôi mắt mở to nhìn bàn tay người kia.
"Ngoan... thư giãn, tôi sẽ làm em thoải mái"
Trầm Giai thì thầm vào tai tiểu Kỳ, thở ra khí nóng của lửa dục vọng khiến tiểu Kỳ nương theo mà thả lỏng cơ thể cứng ngắc kia. Ngón tay lại tiếp tục tiến nhập, Trầm Giai lập tức cả kinh khi gặp phải một trở ngại...
"Em...em là trinh nữ?"
Trầm Giai giương đôi mắt về phía Lý Á Kỳ. Tiểu Kỳ dùng ánh mắt ý loạn tình mê đáp lại
"Ưm..."
Biểu tình của nàng là chờ đợi và chờ đợi. Trầm Giai âu yếm hôn lên trán tiểu Kỳ, sau dừng lại tại đôi môi mà khẽ thì thào
"Tôi sẽ vào, được chứ?"
Tiểu Kỳ nhướn người hôn lên môi Trầm Giai như một sự đồng ý ngầm. Trầm Giai sau đợt tiến nhập nông, lợi dụng lúc ý loạn tình mê mà một chỉ đâm thẳng vào trong. Cảm giác rách ra khiến toàn hạ thể tiểu Kỳ đau đớn đến muốn ngất đi. Nàng hét lên một tiếng thật to, nước mắt cũng trào ra đi theo tiếng nức nở.
Trầm Giau bất động không dám di chuyển ngón tay, một mực hôn tiểu Kỳ rồi dây dưa đầu lưỡi. Dần dần , tiểu Kỳ mất dần sự đau đớn xé nát, cơ thể dần phản ứng theo, lắc lư hạ thể. Trầm Giai lúc này nhanh chóng hiểu được, liền đi chuyển ngón tay ra vào. Nàng tăng lực đạo và tốc độ khiến tiểu Kỳ chỉ còn biết rên lên đầy dâm mị.
"Ahhh...ân...đừng...nhanh quá...em...không..."
Câu nói còn chưa hết thì Trầm Giai lại tiến nhập ngón thứ hai. Cảm giác thít chặt làm tiểu Kỳ điên cuồng phát ra thanh âm, tay nắm chặt drap giường thở dốc. Một trận co rút thình lình ập tới, tiểu Kỳ thét lên một tiếng, ái dịch trào ra nhiều đến ướt cả tay Trầm Giai, thấm xuống drap giường một mảng. Tiểu Kỳ sau khi nở rộ dưới tay Trầm Giai thì xụi lơ nằm trên giường, một chút khí lực cũng không còn. Trầm Giai rút tay ra, đi vội vào nhà tắm lấy cái khăn ấm lau cho tiểu Kỳ. Lau đến hạ thân, nhìn vào vết màu đỏ sẫm trên giường, Trầm Giai bất giác hôn lên đôi môi sưng đỏ kia một cái ôn nhu
"Cảm ơn em!"
Thế rồi cả hai cùng lăn ra ngủ trên giường. Tiểu Kỳ bất giác rúc vào lòng Trầm Giai, Trầm Giai như hiểu được, lập tức đem nữ nhân kia kéo vào trong lòng ôm chặt, đắp chăn cẩn thận vào rồi cũng thiếp đi vì mệt mỏi.
P/s: couple chính chưa có H, couple phụ đã tí tởn rồi :(
Nói chứ... Trầm Giai nhìn phong lưu vậy thôi chứ về sau thê nô lắm =)))))))