Hách Vân Sanh vốn đề nghị dẫn Hiểu Hiểu đi dạo chợ đêm, dù sao cũng là đêm giáng sinh, bên ngoài nhất định so bình thường càng thêm náo nhiệt.
Tuy nhiên Hiểu Hiểu vô tội lại hỏi một câu có lực sát thương không hề nhỏ, Hiểu Hiểu nói: “Chủ nhân, ngài cùng Hiểu Hiểu, hai người ở cùng một chỗ không tốt sao? Hiểu Hiểu thầm nghĩ nếu được ở cùng với chủ nhân, như vậy, mỗi ngày đều là ngày lễ a.”
Thế là, Hách Vân Sanh đem đèn toàn bộ tắt đi, anh vuốt ve Hiểu Hiểu, ngồi ở trước cửa sổ lớn, yên tĩnh mà nhìn ngũ sắc lấp lánh ngoài kia (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen). Anh cảm thấy, đêm giáng sinh này chính là lãng mạn nhất, ngọt ngào nhất mà anh từng trải qua.
Nhưng thật đáng tiếc, buổi chiều ngày hôm sau Hách Vân Sanh nhất định phải trở lại công ty tiếp tục công việc.
Hách Vân Sanh đưa Hiểu Hiểu trở về nhà, Hiểu Hiểu đột nhiên có một linh cảm, cậu cố gắng giật giật khóe miệng mỉm cười rồi hơi hơi đẩy tay Hách Vân Sanh, nói anh cứ yên tâm mà đến công ty, sau đó cầm lấy điện thoại mà anh đã mua cho mình, ngơ ngác ngồi ở trên ghế sô pha, trong đầu trống rỗng.
Tiếng chuông cửa bén nhọn đột ngột xẹt qua không gian yên tĩnh, Hiểu Hiểu lập tức phục hồi lại tinh thần, có chút e ngại mà nhìn cái phiến cửa đang đóng chặt, nhưng lại không thể không đứng lên đi mở cửa.
Đúng như cậu dự liệu, ngoài cửa chính là chủ nhân của cậu, là chủ nhân chân chính của cậu – Nghiêm Quân, mà không phải chủ nhân tạm thời trong ba tháng – Hách Vân Sanh.
Hiểu Hiểu yết hầu khô khốc mà kêu một tiếng: “Chủ nhân”, ngoan ngoãn mà mở rộng cửa nghênh đón Nghiêm Quân tiến vào.
Khóe mắt Nghiêm Quân có chút nheo lại, dáng cười trên khóe miệng cũng không mang theo vui vẻ, hắn như tiến vào nhà mình, rất tự nhiên mà đi đến ghế sô pha ngồi xuống, mị nhãn thoáng nhìn liền trông thấy Hiểu Hiểu đang dùng sức cầm lấy đồ vật trong tay, lông mi nhảy dựng quái lạ nói: “Ôi!!!, Hách Vân Sanh mua cho cậu điện thoại di động sao, đãi ngộ này quả thật không tệ nha.”
Hiểu Hiểu nghe ra ý tứ trong những lời này của Nghiêm Quân, rất nhanh năm ngón tay lại dùng sức hơn, bởi vì áp lực cơ hồ bị ép đến trong suốt, sau đó, cậu mới thật sâu thở ra một hơi đi đến quỳ xuống bên chân Nghiêm Quân, hai tay dâng điện thoại đưa cho hắn: “Chủ nhân.”
Nghiêm Quân không chút khách khí mà lấy đi chiếc điện thoại Hiểu Hiểu đưa tới, ném cái túi mình mang đến vào Hiểu Hiểu, nói: “Đi thay đồ đi, không được mang theo bất kỳ vật gì ở đây, cũng không được để lại bất cứ thứ gì, rõ chưa?”
“Vâng, chủ nhân, Hiểu Hiểu rõ rồi.”
Hiểu Hiểu nhu thuận đáp, cậu chậm rãi đứng lên đi về phòng, tìm được trong góc cái dương vt giả màu đen kia đã bị quên lãng thật lâu, vào phòng tắm thoáng rửa lại một chút, sau đó cởi hết y phục trên người, rồi cầm lấy tài sản duy nhất là cậu mang tới, chậm rãi nhét thứ đó vào sâu trong thân thể của mình.
Đã quen thuộc độ ấm của Hách Vân Sanh, lúc này lại lần nữa tiếp nhận sự lạnh lẽo mà thứ đồ vật vô tri kia mang đến, Hiểu Hiểu thậm chí có một chút không tiếp thụ được, mặc dù trước kia đã quá quen thuộc với nó.
Hiểu Hiểu không khỏi lộ ra dáng tươi cười tự giễu, dáng vẻ này từ trước đến nay không bao giờ xuất hiện ở trước mặt người khác.
Cậu chỉ là một tên nô lệ mà thôi, chủ nhân bố thị cho cậu cái gì cậu đều nhất định phải chấp nhận hết tất cả. Thời điểm nào mà cậu học đòi kháng cự vậy nè?
Đều do Hách Vân Sanh cho cậu quá nhiều ôn hòa, khiến cậu ảo tưởng rằng mình đã thoát ly khỏi địa ngục, cậu cần bao nhiêu thời gian mới có thể một lần nữa trở lại hẳn là một tên nô lệ ở cái thế giới tàn khốc kia đây.
Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, tự ra lệnh chính mình phải nhớ kỹ bản thân là hạng người nào, hãy quên hết những gì Hách Vân Sanh từng bố thí cho cậu.
Đây mới là thứ thuộc về cậu, những gì Hách Vân Sanh mang đến e rằng suốt cuộc đời này sẽ không bao giờ có được nữa, cậu đã có diễm phúc trải nghiệm qua, đây cũng coi như ông trời rủ xuống cho cậu một chút lòng thương rồi.
Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt, hàm răng dùng sức cắn chặt môi dưới đến rách da ── đây là lần đầu tiên Hiểu Hiểu dám làm tổn thương thân thể khi không có sự cho phép của chủ nhân, cậu thật sự khống chế không nổi rồi!
Cậu vẫn chưa hưởng thụ đủ mà! Cậu mới vừa cảm nhận được thế nào là cảm giác hạnh phúc, nhưng mà, vẫn chưa đủ!
Cậu còn muốn thêm nữa… ── Thêm nữa.…..
Nghiêm Quân vuốt vuốt lấy điện thoại Hiểu Hiểu đưa tới khi nãy, trái trở mình phải trở mình, bên trong chỉ có một dãy số duy nhất lưu là “Vân Sanh”, lông mi Nghiêm Quân nhảy lên, nở nụ cười tà ác, hắn đè xuống phím gọi, trực tiếp kết nối với bên kia.
Không đầy một lát cuộc gọi được chấp nhận, thế nhưng bên trong lại truyền đến miệng lưỡi bén nhọn của nữ nhân: “Hiểu Hiểu Hiểu Hiểu, tôi nhớ cậu muốn chết a, cậu có phải đem số của tôi cho vào sổ đen danh bạ không, tại sao lần nào tôi cũng gọi không được vậy? Hiểu Hiểu cậu làm như vậy là quá thất đức rồi, tốt xấu gì thì tỷ tỷ này cũng đã chiếu cố cậu nhiều như vậy, cậu làm thế là qua cầu rút ván a…”
Nghiêm Quân khóe mắt giãn ra, ho nhẹ một tiếng, nói: “Thực xin lỗi, tôi không phải Hiểu Hiểu, tôi muốn tìm Hách Vân Sanh.”
“…” – Đối phương trầm mặc hồi lâu, sau đó, chính là thanh âm quy củ điềm mật, ngọt ngào: “Ngài khỏe chứ, Hách tổng hiện tại đang họp, phiền ngài đợi lát nữa gọi lại được không ạ?”
Nghiêm Quân khiêu mi, dáng tươi cười trên khóe miệng càng thêm tà ác…, hắn nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, phiền cô chuyển lời lại cũng được, cứ nói là Nghiêm Quân đem đồ đạc thuộc thuộc về anh ta mang đi rồi, cám ơn anh ta thời gian qua đã chiếu cố đến nó.”
” Được, Nghiêm tiên sinh, tôi nhất định sẽ chuyển lời.”
“Ân, cám ơn cô.”
Nghiêm Quân cúp điện thoại, Hiểu Hiểu cũng đúng lúc đi ra, mặc một thân áo sơ mi trắng quần tây đen Nghiêm Quân mang đến, một bộ trắng đen đơn giản như thế, không hề có thêm bất kì phụ trợ nào, vẫn toát lên vẻ kiều diễm động lòng người của cậu.
Nghiêm Quân đứng lên đem điện thoại đưa cho Hiểu Hiểu: “Cầm lấy cất kỹ lại đi, tôi ở trong xe dưới lầu chờ cậu.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu tiếp nhận điện thoại, khi Nghiêm Quân đi ra ngoài rồi cậu mới quay người trở lại phòng ngủ, đặt điện thoại di động bên cạnh quần áo đã được gấp lại chỉnh tề, một giọt nước mắt thanh lạnh theo khóe mắt tràn ra… Hiểu Hiểu dùng mu bàn tay hung ác lau mạnh đi, kiên định xoay người rời khỏi đó, không hề quay đầu lại liếc nhìn nữa.
Hệt như lúc đến đây, Hiểu Hiểu khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch quỳ gối cạnh chân Nghiêm Quân, chỉ có điều lúc đến là vì sắp đối với người lạ mà tâm tình có chút không tình nguyện cùng thấp thỏm không yên, còn lúc này.. Lại là vì lưu luyến sự ôn hòa ngắn ngũi kia mà không nỡ.
Hai tay Nghiêm Quân chế trụ đầu Hiểu Hiểu, dùng sức đè lên, nói: “Hách Vân Sanh không phải là chủ nhân trong tương lai của cậu, làm nô lệ, không được yêu cầu xa vời quá nhiều.”
“Vâng, chủ nhân.” – Hiểu Hiểu mặt không biểu tình, gật đầu.
Nghiêm Quân nói: “Ta đã thay cậu tìm được một người chủ nhân mới rồi, tuy nhiên hắn không phải là ứng tuyển tốt nhất trong nội tâm của tôi, nhưng là không còn cách nào, ai bảo Hách Vân Sanh không muốn thu nhận cậu. Đây cũng là số mạng của cậu thôi.”
“Vâng, chủ nhân, Hiểu Hiểu chấp nhận.” – Hiểu Hiểu cứng ngắc nói.
Nghiêm Quân tiếp tục nói: “Chủ nhân mới của cậu là ông chủ hộp đêm lớn nhất ở thành phố X, gọi Hồng Thăng, cậu sau này nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời đó.”
“Vâng, chủ nhân, Hiểu Hiểu biết rồi.”
Nghiêm Quân cúi đầu nhìn Hiểu Hiểu, khóe miệng mang theo một đạo ý cười không rõ hàm xúc, nhẹ nói: “Người đó không thu nô lệ, vì đã có rất nhiều kẻ nằm chờ sẵn dưới thân hắn rồi. Tuy nhiên hắn đã cho tôi mặt mũi, có lẽ sẽ không làm khó dễ gì cậu đâu.” – Nghiêm Quân dừng một chút, nhìn Hiểu Hiểu ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn loé lên chút gì đó, liền hạ xuống một câu, đem cái hào quang yếu ớt kia đánh nát, hắn nói: “Bất quá, hắn rất có thể sẽ cho cậu đi tiếp khách.”
Hiểu Hiểu nghe hiểu rồi, ý tứ của hắn chính là sau này cậu sẽ trở thành “thiếu gia”, chính là mặc cho người ta chà đạp, giày xéo, chính là nằm dưới thân của vô số người…
Hiểu Hiểu có chút không thể tin mà nhìn về phía Nghiêm Quân, không rõ Nghiêm Quân tại sao lại đột nhiên đối với cậu nhu thế.
Hắn hư nhuyễn mà ngồi ở trên đùi, cảm giác trong nháy mắt trời đất như sụp đổ rồi.
Nghiêm Quân ngửa đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này đang là giờ cao điểm, xe nối đuôi nhau thành hàng dài, ngoại trừ xe thì vẫn là xe, cái gì đều nhìn không thấy, hắn nói: “Hiểu Hiểu, vốn tôi có thể tìm cho cậu một chủ nhân tốt hơn, thế nhưng cậu lại không quý trọng lần đầu của chính mình. Hầu như không có một nô lệ nào muốn mất đi nó. Đây đã là kết cục tốt nhất mà tôi có thể cho cậu.”
Hiểu Hiểu nghe xong lời Nghiêm Quân vừa nói…, mặt trắng bệch không một tia huyết sắc, hàm răng lại lần nữa rơi vào môi dưới, giọt máu đã khô cạn một lần nữa tuôn ra.
Nghiêm Quân đưa tay xoa môi Hiểu Hiểu, đau lòng nói: “Cậu sao lại cắn bị thương mình rồi? Chẳng lẽ cậu đã quên quy tắc của nô lệ chính là không được tổn thương đến thân thể thuộc về chủ nhân?”
Nghiêm Quân còn nói: “Cậu cũng đừng yêu cầu quá nhiều, làm nô lệ, nghe theo mệnh lệnh chủ nhân là được rồi, chắc chắn sẽ có chỗ sống cho cậu.”
“Cậu có lẽ không ngờ sẽ có kết cục như vậy, thế nhưng cậu không còn cơ hội thay đổi nữa rồi.”- Nghiêm Quân dừng lại một chút, phảng phất như muốn đập nát Hiểu Hiểu lúc này đã yếu ớt đến sắp không chịu nổi nữa, từng chữ từng chữ đặc biệt rõ ràng, nói: “Cậu cái này chính là làm trời tạo nghiệp chướng vẫn còn có thể vi, tự gây nghiệt không thể sống….()
() Ý nói tự làm tự chịu