Hách Vân Sanh một lần nữa lui về sau một bước, xưng hô kia, mới buổi sáng hôm nay anh còn nghe được, mà lúc này Hiểu Hiểu lại đang dùng chính ngữ khí cùng ánh mắt như thế với một nam nhân khác…
Hách Vân Sanh nhịn không được, quát: ” Cái tiếng chủ nhân kia đối với em rẻ mạt thật đấy!”
Hiểu Hiểu cúi đầu không trả lời, nộ khí của Hách Vân Sanh giống như là đánh vào trên bông gòn vậy, không hề có một chút tác dụng, Hách Vân Sanh hít thở thật sâu để cho chính mình an tĩnh trở lại, lui một bước hỏi: “Hiểu Hiểu, nếu như tôi cùng hắn thương lượng, trở thành chủ nhân chính thức của em, có phải em sẽ nguyện ý cùng tôi trở về?”
Hiểu Hiểu nhìn về phía chủ nhân hiện tại, trong ánh mắt không che dấu được sự hy vọng.
Hồng Thăng – chủ nhân hợp thời của Hiểu Hiểu mở miệng nói: “Tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, dù cho anh có muốn đem Hiểu Hiểu mua về, cũng phải chờ cậu ta ở chỗ này của tôi tiếp khách đủ một tháng đã, đúng lúc thời điểm cuối năm chỗ tôi rất bận rộn a.”
“Hiểu Hiểu không thể tiếp khách!” – Hiểu Hiểu còn không nói cái gì, Hách Vân Sanh liền kháng nghị trước.
Hồng Thăng khiêu mi: “Tôi đem cậu ta về nếu không cho tiếp khách, chẳng lẽ muốn tôi nuôi không cậu ta à?”
Hách Vân Sanh muốn đáp lại hắn, nhưng không lời nào để nói, anh muốn nói anh sẽ trả tiền phí tổn cho Hiểu Hiểu, hơn nữa hi vọng đem Hiểu Hiểu mua về, thế nhưng Hiểu Hiểu dù sao cũng là một con người, xem cậu đồng dạng với đồ vật mà mua bán, đối với cậu cũng là một loại tổn thương. Cộng thêm Hiểu Hiểu không muốn đi cùng anh, anh mua Hiểu Hiểu trở về thì có ý nghĩa gì?
Hách Vân sanh dừng một chút, lại tiếp tục bỏ qua Hồng Thăng, cắn răng hỏi Hiểu Hiểu: “Cho dù hắn đối em như vậy, em cũng không muốn theo tôi đi sao?”
Hiểu Hiểu gật đầu: “Chủ nhân có quyền làm bất cứ việc gì đối với Hiểu Hiểu, dù cho chủ nhân muốn Hiểu Hiểu phải nằm dưới gối vạn người, Hiểu Hiểu cũng sẽ không có câu oán hận nào.”
Hách Vân Sanh quay đầu lại trừng mắt với Hồng Thăng, đối phương chỉ hơi nhuớng mày, bày ra một bộ dáng đắc ý.
“Tốt! Rất tốt!”- Hách Vân Sanh cắn răng nói từng chữ từng chữ: “Hiểu Hiểu! Em bây giờ không đi theo tôi, chỉ mong về sau em đừng hối hận!”
Hách Vân Sanh nói xong, giống như lúc đến, rất nhanh liền biến mất.
Hiện tại trong lòng Hách Vân Sanh vô cùng phẫn nộ, cũng rất đau lòng, anh không rõ tại sao bản thân lại đối với một người như thế phải trả giá nhiều đến vậy, hoàn toàn không đáng! Anh có rất nhiều việc cần hoàn thành, nếu muốn, tin chắc anh có thể tìm được nam nhân hoặc nữ nhân khác so với Hiểu Hiểu còn tốt hơn, tại sao anh lại muốn xoắn xuýt với một người không có cảm tình với anh, chỉ nhận người có máu lạnh làm “Chủ nhân”?!
Hách Vân Sanh tức giận làu bàu lầm bầm, thế nhưng dù cho như vậy, trong lòng anh vẫn là rầu rĩ không quyết định được, nhưng anh đã tự nói với mình, nhất định không thể tiếp tục dây dưa cái đoạn tình cảm không có kết quả này, trước khi lún vào quá sâu, thừa dịp này mà rút khỏi đó, anh nhất định phải buông tay thôi!
Hơn nữa Hiểu Hiểu là người không biết phân biệt như vậy, bất luận nhận được hậu quả gì, đều là cậu gieo gió gặt bão thôi!
Thế nhưng mà…
Nghiêm Quân tuân theo nguyên tắc lấy an toàn là nhất mà chậm rì rì chạy đến Dạ Thăng, sau đó, lại chậm rì rì mà đi tới phòng nghỉ của Hồng Thăng, trước tiên thăm dò nhìn nhìn một hồi rồi mới đi vào: “Sao vậy? Đã xong?”
Hồng Thăng nằm trên ghế sô pha thoải mái híp híp đôi mắt, Hiểu Hiểu vẫn nhu thuận quỳ trên mặt đất mát xa chân cho hắn.
Tương phản với Hồng Thăng, Hiểu Hiểu lại phản ứng rất lớn, nghe được thanh âm của Nghiêm Quân liền không nhịn được quay đầu nhìn ra cửa,bờ môi nhạt sắc há rồi lại há, cuối cùng mới rầm rì mà kêu lên một tiếng: “… Nghiêm tiên sinh.”
Nghiêm Quân nhẹ gật đầu, vô cùng tự nhiên mà ngồi ở sô pha, nhấc chân đá vào bờ mông Hồng Thăng: “Sắp chết hay sao, mở mắt ra đi chứ?!”
Hồng Thăng mở ra một con mắt nhìn nhìn Nghiêm Quân, rồi mới ngồi dậy, vuốt vuốt ngực tựa hồ rất giật mình: “Ôi!!! Ông chủ Nghiêm, ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy?”
Nghiêm Quân liếc mắt: “Cậu nhắm lại, tiếp tục nhắm mắt lại cho tôi!”
Hồng Thăng cười hắc hắc hai tiếng, bấm số nội tuyến gọi một nhân viên tới, để cho người đó mang Hiểu Hiểu đi làm quen hoàn cảnh nơi này một chút, rồi mới quay đầu đối với Nghiêm Quân nói: “Cậu chậm chạp quá, trò hay diễn xong rồi cậu mới đến.”
Nghiêm Quân lười biếng mà lún vào ở bên trong ghế sô pha, khiêu mi cười nói: “Nếu tôi tới quá nhanh, cậu còn có thể đùa giỡn đẹp mắt như vậy sao? Cậu mau nói cho tôi biết, bộ dạng của bọn họ như thế nào?”
Hồng Thăng thở dài, ra vẻ đau thương tức giận nói: “Cậu chính là đồ xấu xa! Người xấu đi chia rẽ đôi tình nhân ân ái a!”
“Cậu đi luôn đi!”- Nghiêm Quân lại duỗi chân đạp Hồng Thăng một cái, tuy Hồng Thăng sớm có ý đồ tránh né, nhưng Nghiêm Quân lại cao tay ấn, vẫn thành công in dấu chân hôn lên quần của hắn.
Hồng Thăng buồn bực phủi dấu chân đi, âm hiểm cười nói: “Tuy tôi rất hiểu rõ cậu là cái loại người độc ác, thế nhưng theo tôi biết Hách Vân Sanh là anh em cùng cậu lớn lên mà, dù cho mấy năm nay các người lui tới không nhiều lắm, cậu cũng không cần phải như thế với anh ta chứ? Trung thực mà nói, có phải vì anh ta đã từng từ chối cậu, cho nên cậu muốn trả thù anh ta?!”
Nghiêm Quân lại đạp!
“Tôi có rãnh rỗi như thế không?”
“Được được được!”- Hồng Thăng xin tha, lần nữa đem dấu chân phủi đi. “Tôi đang nói với cậu rất nghiêm túc a, tôi thật sự thật sự rất muốn biết nguyên nhân.”
Nghiêm Quân khiêu mi, khóe miệng câu dẫn ra một vòng xảo trá, mỉm cười hỏi: “Nãy giờ tiếp xúc với Hiểu Hiểu, cậu nhận xét xem Hiểu Hiểu là một người như thế nào?”
“Ân ….”- Hồng Thăng suy tư một chút, nói: “Ngoan ngoãn, trung thành, nhận chủ (), và quan trọng nhất, ở cậu ta có cái gọi là cảm tình a.”
() rất xác nhận, khi biết ai là chủ nhân của mình là sẽ rất xác nhận, tuyệt đối chỉ thuộc về chủ nhân, chỉ biết có chủ nhân (ta để nguyên sẽ hay hơn, vì diễn giả ra sẽ mất hay)
“Đúng.” – Nghiêm Quân nhàn nhạt nói: “Vấn đề chính là ở hai điểm sau cùng, nhận chủ, cảm tình.”
“Ý gì đây?”- Hồng Thăng ngồi thẳng người, khó hiểu hỏi.
“Đầu tiên nói tới nhận chủ, trong nội tâm Hiểu Hiểu, chủ nhân so với bất kì cái gì đều trọng yếu nhất, thậm chí vượt qua cả tình cảm của cậu ta.” – Nghiêm Quân giải thích nói.
Hồng Thăng gật gật đầu: “Điểm này tôi đã thấy được, bởi vì hiện tại tôi là chủ nhân của cậu ta, cho nên cậu ta thà rằng bỏ qua tình cảm đối với Hách Vân Sanh. Điểm ấy thật sự làm cho tôi phải lau mắt mà nhìn đấy, bây giờ kiểu nô lệ như vậy thật sự quá ít, nếu cậu không nói cậu ta xuất thân từ hòn đảo nô lệ kia, tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng trên đời này còn tồn tại một nô lệ có thể trung thành với “Chủ nhân” đến mức như vậy. Chỉ tiếc cậu ta đã có người trong lòng rồi, bằng không tôi nhất định phải cố gắng cố gắng đem cậu ta kéo lại ở bên tôi!”
“Tôi cảnh cáo cậu, không cho phép đánh chủ ý với Hiểu Hiểu! Cậu ta đã là người của Hách Vân Sanh rồi. Anh ấy là anh em của tôi đó.” – Tuy biết rõ Hồng Thăng chỉ nói giỡn, Nghiêm Quân vẫn híp mắt mà uy hiếp hắn.
Hồng Thăng bị dáng vẻ khẩn trương kia của Nghiêm Quân trêu chọc. nở nụ cười:”Hách Vân Sanh là anh em cậu, vậy tôi không phải là anh em của cậu sao? Tôi đã đem một phần cổ phần của Dạ Thăng chuyển nhượng cho cậu rồi, vậy mà cũng không vượt qua được hơn mười năm giao tình giữa cậu và anh ta sao?”
“Hai việc không giống nhau mà!”- Nghiêm Quân nghiêng đầu, một bộ dáng kiêu ngạo, tiếp tục lên tiếng: “Nếu như cậu là người vừa ý Hiểu Hiểu trước, cho dù là Hách Vân Sanh đến tranh đoạt, tôi đây cũng sẽ giúp cậu như thế. Đây là vấn đề người đến trước kẻ đến sau thôi.”
Hồng Thăng thoả mãn gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy còn cái kia, cái là cảm tình thì sao?”
“Cảm tình à, chính là tình cảm mà cậu ta dành cho tôi so với Nghiêm Quân vẫn là nhiều hơn.”
“Sao?”- Hồng Thăng lại mơ hồ rồi.
“Cậu có tin hay không, nếu như bây giờ tôi cùng với Hách Vân Sanh đồng thời đứng ở trước mặt Hiểu Hiểu, cậu ta nhất định sẽ chọn tôi mà không chọn Hách Vân Sanh?”
Hồng Thăng lắc đầu.
Nghiêm Quân bắn xuyên qua hắn một cái nhìn khinh bỉ, thong thả nói: “Năm đó, chính là tôi túm lấy cậu ta, giúp cậu ta thoát khỏi hòn đảo địa ngục ấy. Cho nên trong lòng cậu ta, tôi chính là tất cả đối với cậu ta, là trọng yếu nhất trong cuộc sống của cậu ta, thế nhưng tôi lại không cần loại cảm tình này. Tôi chắc chắn vừa rồi Hách Vân Sanh nhất định có hỏi rằng Hiểu Hiểu có muốn đi cùng với anh ta hay không, đúng chứ?”
Hồng Thăng gật gật đầu.
“Hiện tại cậu chính là chủ nhân của cậu ta, mà tôi thì không phải, nếu như tôi đến hỏi Hiểu Hiểu vấn đề giống như trước, chắc cậu cũng đoán được cậu ta sẽ trả lời thế nào rồi nhỉ?”
“Đi theo cậu…”
Nghiêm Quân vỗ tay phát ra tiếng: “GOOD! Cậu đáp rất đúng! Cho nên mới nói, về sau chúng ta vẫn còn nhiểu việc lắm!!! “
Hồng Thăng bị Nghiêm Quân làm cho sửng sờ, cũng gật gật đầu theo, nói: “Vẫn còn nhiều việc…”