Chỉ trong nháy mắt, năm mới đã sắp đến, lễ giáng sinh đang đến gần, Lâm Y đến nhà tôi cũng đã được một tháng. Tuy rằng khoảng thời gian trước, khi tôi cùng chị ấy đi ra ngoài, nhìn có vẻ như chúng tôi đã thân thiết hơn. Nhưng vào đêm hôm đó khi trở về nhà, chị đã khôi phục lại trạng thái bình thường, không còn dọn dẹp một cách liều mạng nữa, thường xuyên ngồi thất thần như người gỗ. Tôi biết tâm bệnh của chị ấy muốn chữa khỏi phải cần rất nhiều thời gian, nên tôi chỉ có thể chậm rãi dẫn đường. Nhưng cảm xúc dao động mấy ngày nay của chị ấy cũng không phải là không có hiệu quả, ít nhất chị ấy cũng nói nhiều hơn một chút, lúc tôi nói chuyện với chị ấy, cũng đều không phải là luôn không được đáp lại.
Nhưng chị ấy dường như luôn trốn tránh tôi, ngay khi tôi đến gần chị ấy, chị ấy liền khẩn trương thối lui. Mỗi khi như thế, tôi đều chỉ có thể đứng sững tại chỗ, với những cảm xúc lẫn lộn trong lòng, biết rõ chị ấy nào sẽ yêu mình một cách dễ dàng như vậy. Trong cõi lòng tràn đầy chờ mong, nhưng rồi tự nhiên tôi lại thất vọng tràn trề.
Hai tuần sau, sau chuyến đi siêu thị lần đó, ngày trôi qua chậm rãi trong dòng nước êm đềm. Không khí ngày đầu năm mới bên ngoài càng ngày càng nặng, lễ Giáng Sinh liền đến thật mau chính là tết Dương Lịch, tết Dương Lịch đi qua liền cũng sắp đến tết Âm Lịch. Tết Âm Lịch năm đến muộn vào gần cuối tháng Hai. Nhưng tôi cần phải sớm cân nhắc, năm nay tôi đã hứa với gia đình sẽ về quê ăn Tết, nhưng Lâm Y là điều ngoài ý muốn, tôi không biết trong mấy ngày tôi rời khỏi, chị ấy nên tính thế nào cho phải
Đương nhiên, việc đưa chị ấy về nhà đoàn tụ với gia đình mới là đúng đắn. Nhưng hiện tại ba chị đã trở về nhà sống, trong nhà còn có đứa nhỏ, tình trạng hiện tại của chị chắc chắn sau khi về nhà chắc chắn sẽ tái phát, nếu chị ấy phát bệnh, thì ba chị ấy bên kia cũng không thể giấu được nữa.
Thật ra, điều mà chị ấy khó về nhà nhất chính là đứa con, tình cảm của chị dành cho đứa trẻ thật sự phức tạp, tình mẫu tử trong chị ấy không thể dứt bỏ được, nhưng mỗi khi nhìn thấy đứa con kia, chị ấy sẽ không tránh khỏi nhớ lại quá khứ không thể nguôi ngoai. Hiện giờ chi ấy mới xa con đã được một tháng, còn lâu mới đến thời điểm dẫn đứa con đưa vào quá trình trị liệu. Đối với chuyện này, tôi vò đầu bứt tai suốt mấy ngày nay, cảm giác tóc đều rơi rớt đến lợi hại.
Vào ngày tháng Chạp, tôi đã dành thời gian để gặp gỡ học tỷ của mình để bàn bạc về việc sắp xếp cho năm mới.
Tết năm nay tôi cần thiết phải về nhà một chuyến, tôi có rất nhiều điều muốn nói rõ ràng với gia đình. Thứ nhất, chính thức xác nhận thái độ của họ đối với xu hướng giới tính của tôi. Thứ hai, tốt nhất nên đề cập chuyện giữa tôi và Lâm Y với họ, để họ chuẩn bị tâm lý. Tất nhiên, tôi không cần phải nhắc đến quá khứ không mấy êm đẹp của Lâm Y, tôi chỉ cần nói với họ rằng hiện tại tôi đã có người yêu, sau này khi mối quan hệ ổn định, tôi sẽ đưa chị ấy về ra mắt gia đình.Chờ đến khi tình trạng của Lâm Y hoàn toàn cải thiện, thời gian đến khi đó cũng sai lệch lắm. Tổng thời gian tập trung điều trị mà học tỷ đã lên kế hoạch là từ bảy đến tám tháng, chỉ cần mọi thứ diễn ra suôn sẻ và không có biến động lớn, bệnh tình của Lâm Y Thần sẽ được chữa khỏi vào khoảng tháng năm sau. Nếu hiệu quả điều trị tốt, chị ấy thậm chí có thể bình phục sớm. Đến lúc đó, chính sự của bọn tôi trong kế hoạch của tôi chắc cũng nắm được tám phần.
Học tỷ đã cười tôi, bát tự còn chưa có xem qua đâu, sao lại nghĩ nhiều như vậy. Tôi cười khổ, quả thật, làm sao tôi có thể khẳng định Lâm Y sẽ nguyện ý cùng tôi? Chị ấy đến bây giờ còn trốn tránh tôi, mà tôi bây giờ lại ở đây tính chuyến tương lai.
Nhưng dù thế nào đi nữa, học tỷ cũng luôm ủng hộ tôi, chị ấy an ủi tôi và nói rằng lòng người đều là thịt, Lâm Y không phải là không cảm nhận được sự trả giá của tôi, chị ấy là một cô gái thiện lương và tất nhiên chị ấy sẽ mang lòng cảm ơn. Mặc dù tình yêu không phải ân tình, nhưng chỉ cần tôi có thể bước vào trong lòng của chị ấy, không phải là không có cơ hội.
"Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy, cô ấy đối với em không chỉ đơn giản là chỉ biết ơn." Học tỷ nói như vậy.
Ta cười khổ không ngừng, lắc đầu nói:
"Học tỷ, chị cũng đừng an ủi em. Chị ấy là một người phụ nữ thẳng như vậy, lại còn chán ghét đồng tính luyến ái, nên có sao có thể yêu em được? Cho dù chị ấy đối với em chỉ là ân tình mà nguyện ý cùng em cả đời, em cũng sẽ không oán hận, như thế đã quá đủ."
Học tỷ nhíu mày nói:
"Cố Phàm, tại sao em lại có suy nghĩ như vậy. Em phải biết rằng, thứ để duy trì mối quan hệ vợ chồng lâu dài chính là cảm tình cùng trách nhiệm, còn thứ duy trì mối quan hệ người yêu cũng chỉ có tình yêu. Nếu quan hệ người yêu không có tình yêu thì đó chính là chia tay, còn giữa vợ chồng không còn yêu nhau nữa, nhưng không nhất định là ly hôn. Muốn duy trì mối quan hệ lâu dài với Lâm Y cần có cả tình yêu và trách nhiệm, thiếu cái nào cũng đều không tốt, thực sự dễ dàng tan vỡ, đặc biệt là tình huống không cân bằng giữa bọn em, em yêu cô ấy, vì cô ấy mà trả giá rất nhiều, sẵn sàng chịu đựng mọi thứ, nguyện ý bao dung cho cô ấy, nhưng cô ấy không có trách nhiệm và tình cảm lớn như vậy đối với em, sau khi ở lâu bên em, cô ấy thật sự rất dễ dàng sinh ra gánh nặng. Thời gian càng lâu, gánh nặng càng lớn, cô ấy rất dễ mệt mỏi, một khi trái tim đã mệt mỏi thì thời điểm chia tay sẽ không còn xa nữa. "
"Học tỷ, chị nhất định phải đả kích em như vậy sao." Tôi mếu máo suýt nữa thì khóc.
"Không phải tôi đả kích em. Tôi là đang nhắc nhở em, đừng bao giờ có ý nghĩ ngây thơ như vậy. Bất kể sau này cô ấy có thích em hay không, cho dù có thích em đi nữa, em cũng phải chú ý mối quan hệ của hai người. Không cần đối với cô ấy xuất phát từ nội tâm tim gan như vậy, tôi nhìn đều cảm thấy rất sợ. Lỡ như cô ấy đem em quăng đi, em sẽ bị thương đến thê thảm. "
" Kia phải làm sao đây, em chính là thích chị ấy nhiều như vậy, chính là muốn vì chị ấy sẵn sàng moi tim gan ra dâng lên, em không khống chế được bản thân mình. "
" Haizzzz... "Học tỷ dường như bị tôi làm cho có chút sứt đầu mẻ trán, suy tư một lát, chị ấy nói:
" Tôi biết em có tình cảm sâu nặng, tôi không yêu cầu em phải kiềm chế tình cảm của bản thân. Tôi là muốn em kiểm soát hành vi của mình nhiều nhất có thể. Chỉ cần chôn chặt cảm xúc của em trong lòng là tốt rồi, kiềm chế trong các hành vi của em, cố gắng dành thời gian cho riêng mình. Cách xây dựng một mối quan hệ lâu dài bền chắc và tốt đẹp với cô ấy. Cái gì là tốt đẹp? Cái gì là bền chắc? Một mối quan hệ bền chắc và tốt đẹp trước hết phải dựa trên sự bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau, em đừng can thiệp vào cô ấy quá nhiều, đừng luôn dính lấy cô ấy, đừng luôn đưa ra quyết định cho cô ấy, mọi việc hai người đều phải thương lượng. Thời điểm cô ấy chưa đáp lại em quá nhiều, thì em cũng không cần phải trả giá quá nhiều, em hiểu ý tôi chứ?"
Ta chỉ có thể yên lặng gật đầu, đương nhiên là nói dễ hơn làm, học tỷ nói thì rất dễ dàng, nhưng làm được không dễ dàng chút nào. Một khi tình yêu đã bám sâu vào gốc rễ, thì làm sao có thể kiềm chế được. Nếu có một người có thể kiểm soát như vậy, thì lý trí phải mạnh mẽ cường đại đến cỡ nào. Nếu bạn yêu một ai đó mà tính toán như vậy thì có ích gì. Có lẽ cảm tình của tôi nhiều hơn học tỷ, tuy tôi đồng tình với ý tưởng của học tỷ, nhưng nếu thực sự muốn thực hiện thì tôi nghĩ mình không làm được.
" Đừng nản lòng, hai người không phải là không được." Học tỷ có lẽ nhìn sắc mặt của tôi,cũng cảm thấy đả kích tôi quá mức, nên cũng an ủi.
"Tại sao chị cảm thấy như vậy?" Tôi khó hiểu, tại sao học tỷ lại cho rằng Lâm Y thật sự có cảm giác với tôi.
"Em muốn tôi, nói cho em biết tại sao, tôi đúng thật là không nói nên lời. Đó chỉ là một loại cảm giác. Tôi nghĩ Lâm Y có thể đã cảm nhận được điều đó đối với em từ rất sớm, nhưng chỉ là cô ấy vẫn không quan tâm đến điều đó. Nếu không, cô ấy sẽ không đối với em tin tưởng như vậy, nguyện ý đến ở nhà em."
"Thật không?" Nội tâm tôi vui vẻ, hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn học tỷ.
"Uh... nhưng... cũng không nhất định..." Tật xấu khắt khe của học tỷ lại tái phát, ấp a ấp úng không cho tôi một câu trả lời chắc chắn. Cho dù chị ấy có an ủi tôi cũng không được sao? Hôm nay tôi thực sự giận chị ấy, tôi định trong mấy ngày nay đề không để ý đến chị ấy.
Học tỷ nhìn thấy thần sắc của tôi, ngượng ngùng cười, nói sang chuyện khác nói:
"Thôi được rồi, chung quy là "sự thành do người", em đừng vội nản lòng là được rồi. Tết Âm Lịch em trở về vài ngày, để Lâm Y trở về nhà của mình ở đi. Về phần vấn đề của đứa trẻ, mặc dù có sớm hơn một chút nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Chờ Tết Dương lịch qua đi, hãy đưa trẻ về nhà em và để Lâm Y cùng đứa trẻ ở chung một khoảng thời gian. Chờ đến khi tết Âm Lịch đến, cũng sẽ không có vấn đề lớn. "
" A? Sau Tết Dương lịch liền đưa đứa trẻ đến nhà em sao? Có phải gấp quá không? "Tôi bất ngờ trước sự sắp xếp của học tỷ.
"Theo kế hoạch ban đầu của tôi, phải hai tháng nữa mới có thể dẫn đứa nhỏ vào. Tuy nhiên, biểu hiện của em trong một tháng này rất lợi hại, hoàn toàn ngoài dự kiến của tôi, tôi vốn tưởng rằng em là người nhát gan sẽ không dám kích động Lâm Y nhiều như vậy. Nhưng trong vài lần thử và kích thích nắm chắc đến tuyệt vời của em. Hiệu quả điều trị của cô ấy ngoài dự đoán, trước mắt nó đã đạt đến mức hồi phục dự kiến ban đầu trong hai tháng. Bây giờ chỉ bằng dựa trên sự tương tác của em với cô ấy đã rơi vào thế nút thắt cổ chai không còn thúc đẩy được nữa, cũng không sai lệch lắm đã đến thời điểm đưa đứa nhỏ đến. "
" Ai là người nhát gan? "Tôi buồn bực nói, rốt cuộc chị ấy là đang khen tôi hay là đang chê tôi
bg-ssp-{height:px}
Học tỷ mỉm cười, phớt lờ lời lầm bầm của tôi, tiếp tục nói:
"Bác sĩ Cố, tôi đã làm cho em một thẻ lương mới. Tiền lương tháng này đã đến rồi, xin chú ý kiểm tra và nhận lấy." Vừa nói chị vừa đẩy một thẻ ngân hàng đến trước mặt tôi.
Tôi hừ một tiếng, cũng không khách khí, nhận lấy.
Vào đêm Giáng sinh, ngày tháng , đêm nay tôi vốn dĩ muốn đưa Lâm Y ra ngoài đi dạo một chút, nhưng Lâm Y có chút bị cảm, nên tôi đành từ bỏ kế hoạch của mình, tránh để chị ấy ở bên ngoài trúng gió và chịu đông lạnh
Ngày tháng , tôi một mình ra cửa, đi mua sắm bên ngoài đến nửa ngày, chọn một món quà. Khi trở về nhà, rốt cuộc cũng không đưa cho Lâm Y, mà để ở tủ đầu giường.
Ngày tháng , vượt qua đêm giao thừa, cũng được coi như là một đêm kinh hồn. Có một vụ giẫm đạp ở Bến Thượng Hải, tôi nghĩ mà rất sợ, vì sức khoẻ của Lâm Y đã chuyển biến tốt nên tôi đã định đưa Lâm Y đến Bến Thượng Hải. May mắn thay, Lâm Y đã từ chối tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy may mắn vì chị ấy đã từ chối tôi.
Vào ngày tháng năm , nhà tôi chào đón một vị khách mới - Lâm Vong Ưu. Cái tiểu gia hoả năm tháng tuổi này đã liền bật cười ngay khi nhìn thấy tôi, liều mạng vươn hai bàn tay mũm mĩm ra khỏi vòng tay của Mẹ Lâm để với lấy tôi. Tôi vui vẻ cực kỳ, nở một nụ cười đến mi mắt cong cong, ôm tiểu gia hoả vào trong lòng ngực. Tiểu gia hoả này, tháng này ước chừng là ăn sữa bột, lại béo lên không ít, ôm rất nặng tay.
Mới vừa mang tiểu gia hoả vào cửu, Lâm Y vừa vặn ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn thoáng qua đứa nhỏ. Đứa trẻ cũng nhìn thấy mẹ nó, nhìn chằm chằm Lâm Y với đôi mắt đen to lúng liếng, dường như đang phân biệt chị ấy là ai.
Đã hơn một tháng không gặp, hai mẹ con lúc đầu vốn không thân thiết cũng hoàn toàn xa lạ. Tôi sợ Lâm Y đột nhiên phát tác hoặc tiểu gia hoả lại đột nhiên nháo lên, nên tôi vội vàng định bế đứa nhỏ vào phòng sau. Nhưng trước sự ngạc nhiên của mẹ Lâm và tôi chính là tiểu gia hoả này ghé vào trên vai tôi phát ra một âm tiết mơ hồ:
"mua!"
Ta dừng lại tại chỗ, nghiêng đi mặt tới xem đứa nhỏ này vừa rồi hô cái gì?
"mua......mua, mua!"
Đứa trẻ phát ra âm thanh đứt quãng, nghe giống như một từ tượng thanh là nụ hôn. Nhưng cả ba người chúng tôi có mặt đều hiểu rằng đứa trẻ đang gọi mẹ.
Một đứa trẻ năm tháng tuổi nào có thể nói, hầu hết chúng sẽ thốt ra những âm tiết đơn giản. Nhưng cũng xác thật nó bắt đầu đã trở nên thích nói. Nói chung, khi một đứa trẻ nói, âm tiết đầu tiên với một ý nghĩa nhất định thực sự là âm "ma" đại diện cho mẹ. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng đây thực sự là một tín hiệu để trẻ tìm kiếm tín hiệu trong thời kỳ bú sữa. Tất cả các dân tộc trên thế giới, không phân biệt ngôn ngữ, đều có cách phát âm giống nhau của từ mẹ. (Điều này đặc biệt đề cập đến ngôn ngữ của em bé)
Ở thời điểm tiểu gia hoả gọi âm tiết này, cả tôi cùng mẹ Lâm đều không thể ngừng nhìn phản ứng của Lâm Y. Vốn dĩ ánh mắt của chị ấy đang dán chặt vào đứa trẻ, khi đứa trẻ hét lên như vậy, cơ thể chị đột nhiên run lên, hai mắt như bị một tầng sương mù bao phủ.
Tiểu gia hoả tựa vào vai tôi vươn hai bàn tay mập mạp hướng về phía mẹ, trong miệng không ngừng thốt ra âm thanh này, hơn nữa có vẻ càng ngày càng nôn nóng.
Tôi sợ rằng tiểu gia hỏa khóc lên càng sẽ kích thích đến Lâm Y, đành phải ôm hài tử đến gần Lâm Y, sau đó ngồi xổm xuống trước người Lâm Y, để tiểu gia hỏa ngồi trên đùi tôi.
"Lâm Y, là Ưu Ưu a, nó có thể nhớ chị, chị ôm nó một cái đi." Tôi nhẹ giọng nói.
Đôi mi nhỏ dài và dày của Lâm DY run rẩy một chút, do dự một lúc lâu, cuối cùng chị ấy cũng chậm rãi đưa tay ra, tôi vội vàng đưa đứa trẻ vào tay chị ấy, sau khi ôm đứa trẻ, chị ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngốc lăng của đứa trẻ, trên mặt nhàn nhạt không có cảm xúc. Chị ấy không nói gì, hàng mi đó che đi cảm xúc trong mắt, khiến tôi có chút không biết cô ấy chị có hoan nghênh đứa trẻ này hay không, vẫn là không chào đón đâu.
Đứa trẻ dường như cảm nhận được hơi thở của mẹ và trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, bàn tay nhỏ bé của nó nắm lấy quần áo của Lâm DY, vẻ mặt mãn nguyện. Cái đầu nhỏ vô thức cong vào trong lòng ngực của Lâm Y. Tôi ngay từ đầu cũng không rõ, vài giây sau mới phản ứng lại, tiểu gia hoả này là muốn bú sữa, dù sao cũng mới cai sữa được một tháng, tiểu gia hoả này chưa quen với cuộc sống bú bình.
Trên mặt tôi có chút hơi nóng lên, tự hỏi Lâm Y bây giờ còn có sữa không? Chẳng lẽ muốn cho con bú ở đây?
Nhưng Lâm Y có vẻ không kiên nhẫn, đột nhiên quăng đứa nhỏ cho tôi, sau đó quay lưng lại, không hề nhìn đứa trẻ. Đứa trẻ bất ngờ bị mẹ vứt bỏ, lập tức uỷ khuất lên, bẹp bẹp miệng, lập tức liền khóc.
Tôi vội vàng đứng dậy ôm đứa trẻ vào phòng, một bên vỗ về đứa trẻ, dỗ dành, một bên chú ý đến một chút bên ngoài. Lâm Y ngồi quay lưng lại với vẻ thờ ơ, trong khi mẹ Lâm đứng từ một bên quan sát, âm thầm rơi lệ
Aizz... Xem ra Lâm Y vẫn là hoàn toàn không chuẩn bị tiếp nhận đứa nhỏ này.
Tôi lại bắt đầu đau đầu.