Tôi bắt đầu sống chung với em ấy.
Điều này không khó khăn như tôi nghĩ, em ấy sẽ không can thiệp vào tôi quá nhiều. Ngoại trừ cọ xát ở ngoài lúc ban đầu, chúng tôi đang yên ổn không có viẹc gì. Ngày đầu tiên bước vào nhà em ấy, tôi cảm thấy rất khó chịu vì sự thay đổi của một môi trường xa lạ, tôi mất tự tin và sợ hãi khi ở trong nhà em ấy vào đêm đó, thay vào đó tôi có thể cảm thấy ảo giác cùng ác ý khắp nơi. Tôi rất khó chịu bật TV để chuyển sự chú ý của mình, nhưng bị em ấy cố tình ngăn cản. Nhìn em ấy ngồi trước TV, nở một nụ cười kỳ quái với tôi, tức giận cùng sợ hãi bùng nổ trong đầu, tôi khó có thể kiềm chế, tôi hận em ấy, sợ em ấy, tất cả đều là lỗi của em ấy, tôi muốn giết em ấy, giết em ấy!
Tôi muốn vào bếp lấy một con dao, nhưng tôi đã bị em ấy ôm lấy nhấc lên, dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể thoát khỏi em ấy. Em ấy sức lực rất lớn nên đã kiềm chế tôi, tôi nghĩ lần này tôi thực sự rơi vào hang cọp. Nhưng em ấy lại gọi tên tôi một cách tha thiết, "Lâm Y, Lâm Y..." Lặp đi lặp lại như thế này, chưa từng có ai gọi tôi tha thiết đến mức gần như thành kính mà gọi, tôi dần dần bình tĩnh lại, sự tức giận cùng sợ hãi tan biến, những gì còn lại là nhàn nhạt bi ai cùng rụt rè. Tôi đã đấu tranh hết sức, kích thích em ấy bằng lời nói một lần nữa, cũng háo hức cùng em ấy so giới hạn chịu đựng. Em ấy chỉ thuận theo mà đáp ứng, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của em ấy, nhưng từ câu nói đơn giản của em ấy, tôi nghe thấy mất mát cùng thương tổn. Tôi giả vờ rằng chính mình cũng không biết, cũng mạnh mẽ xem nhẹ cảm tình.
Đêm đó, tôi nằm trên giường không ngủ được, nhưng tôi nghe thấy tiếng động ngoài cửa, ngay sau đó là tiếng nhạc. Mặc dù âm nhạc kai rất hay, nhưng có một luồng hơi lạnh của vật chất vô cơ truyền vào tai tôi, khiến tôi rùng mình không rõ lý do. Tôi mở cửa, tắt nhạc, gõ cửa phòng ngủ của em ấy, ném đầu máy lại cho em ấy. Em ấy hỏi tôi tại sao tôi không thích âm nhạc, để tránh em ấy quấy rầy tôi, tôi đã thành thật từ chối em ấy. Thật bất ngờ, em ấy nói muốn hát cho tôi nghe. Tôi không tin em ấy, đem em ấy nhốt ngoài cửa. Tôi đang nằm trên giường, nhưng em ấy thực sự hát qua cửa. Em ấy có chất giọng rất êm tai, hơi trầm thấp nhưng là giọng nữ rất ngọt, khi hát rất cảm động lòng người. Em ấy hát bài hát ru nổi tiếng, tôi biết em ấy muốn ru tôi ngủ, tôi không biết cảm giác phức tạp là như thế nào. Nhưng tiếng hát của em ấy thật quyến rũ, màn đêm tĩnh lặng như ngọn hải đăng để tôi định hướng, tôi chìm vào giấc ngủ với tiếng hát ấy, không biết bao lâu, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Ở bên em ấy thực sự là một điều rất thú vị, tôi đã thấy điều đó ngay từ đầu. Em ấy có EQ rất cao, biết cách hòa hợp với tôi và luôn có thể tìm ra cách phù hợp để cứu tôi khỏi những cảm xúc đau đớn. Đôi khi tôi rất biết ơn em ấy, đôi khi tôi cũng ghét em ấy vô cùng, đôi khi tôi không thể kìm chế bản thân muốn đến gần em ấy, nhưng khi nghĩ đến tình cảm đặc biệt của em ấy dành cho tôi, tôi lại liền chùn bước. Tôi vướng vào mâu thuẫn với em ấy, nhưng không có tâm trạng để than khóc cho bất hạnh của chính mình.
Một ngày nọ, em ấy vô tình bị đứt tay khi đang nấu ăn, tôi tình cờ nhìn thấy. Máu khiến tôi nhớ lại ký ức khủng khiếp về lần tôi cắt cổ tay, tôi bắt đầu khó thở, nỗi sợ hãi đã nhấn chìm tôi. Tôi nhìn thấy vẻ mặt của em ấy, vẻ mặt đầy lo lắng, tôi cảm thấy không thể diễn tả nỗi sợ hãi của mình, sợ rằng em ấy sẽ lại gần tôi. Vì vậy, tôi buộc mình phải bình tĩnh và chịu đựng nó cho đến tối. Sự kiên nhẫn có hạn, cuối cùng nỗi sợ hãi khiến tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi phải tìm thứ gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình. Tôi cảm thấy tay mình đầy máu, vì vậy tôi bật vòi nước và bắt đầu rửa tay một cách tuyệt vọng, nhưng tôi không thể rửa sạch. Máu không ngừng chảy ra từ cổ tay tôi, thành vũng đầy máu, không thể rửa sạch được. Tôi cảm thấy tuyệt vọng, khi bước ra khỏi phòng tắm, tôi nghe thấy tiếng nước chảy đột ngột, em ấy đứng đằng sau, tôi choáng váng một lúc, tôi thoát ra khỏi ảo giác máu. Nhưng tôi vẫn rất sợ. Tôi ngồi xổm xuống, thu mình lại, định dùng cách này để cách ly mình với thế giới một lần nữa, nhưng tôi đã rơi vào một vòng tay ấm áp. Em ấy nhẹ nhàng an ủi tôi và bảo tôi không sao cả, mọi chuyện đều có em ấy ở đó, nhưng tôi không thể thoát khỏi sợ hãi.
Đêm đó, tôi bị đánh thức bởi một cơn ác mộng, một ảo giác khủng khiếp bao trùm lấy tôi, tôi vùng vẫy điên cuồng thì tiếng động đã khiến em ấy chạy đến. Em ấy lại một lần nữa khống chế tôi bằng sức lực đáng sợ kia. Tôi dần nguôi ngoai nhưng trong lòng lại dâng trào, không thể không tâm sự cùng em ấy. Tôi nói với em ấy rằng tôi hận bản thân mình, tôi không dám giết người, tôi không thể tự tử, tôi quá hèn nhát. Tôi không ngờ rằng em ấy thật sự trách tôi.
Em ấy không nói gì khác, chỉ nói về ba mẹ tôi, em ấy hiểu tôi hơn tôi nghĩ rất nhiều, em ấy biết rất nhiều về quá khứ của tôi. Giọng nói của em ấy rủ rỉ êm tai,nói chuyện rất tao nhã, lời nói đẹp đẽ và lộ ra dáng vẻ thư sinh, nhưng nó dễ dàng chạm đến trái tim tôi. Càng ngày tôi càng khó chịu, qua lời nói của em ấy, tôi mới nhận ra sự khó khăn của ba mẹ và sự bất hiếu của chính mình. Em ấy nói đúng, tôi không nên hành hạ mình bằng cách này, hành hạ những người yêu thương mình. Em ấy thậm chí còn bắt đầu khóc nức nở, điều đó khiến tôi càng khóc nhiều hơn, khó có thể kiềm chế được.
Cuối cùng thì tôi cũng bình tĩnh lại, em ấy ổn định cho tôi đi ngủ, nhưng đang chuẩn bị đi, đột nhiên, tôi không muốn em ấy rời đi, vì vậy tôi vô thức kéo em ấy lại. Tôi cảm thấy em ấy đóng băng tại chỗ, tôi quay đầu lại mở miệng cầu em ấy đừng đi. Em ấy không đi, em ấy ở lại. Tôi nhìn bóng dáng em ấy trong bóng tối, dáng người cao gầy, gương mặt thanh thoát, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khác lạ, nghĩ đến giọng hát dịu dàng của em ấy, tôi không kìm được yêu cầu em ấy hát cho tôi nghe. Tôi không biết mình bị sao nữa, đêm đó tôi dính lấy em ấy. Em ấy đã thực sự đáp ứng, sau một lúc dừng lại, em ấy bắt đầu hát cho tôi nghe. Đó là "Journey", một trong những bài hát tiếng Anh yêu thích của tôi, khi còn nhỏ tôi thường ngâm nga. Bây giờ nó được hát ra khỏi miệng của em ấy, nó nghe rất hay, nó nghe hay hơn bất kỳ phiên bản nào tôi đã nghe và nó rất cảm động. Tôi thả trôi theo tiếng hát, như cưỡi trên chiếc lá bay, theo làn gió bay đi, bắt đầu một hành trình đẹp đầy đau buồn. Tôi bất giác chìm vào giấc ngủ, tôi nhớ lại giấc mơ đêm đó, một giấc mơ rất đẹp, tôi mơ thấy ba mẹ tôi, mơ thấy khi tôi còn nhỏ, mơ thấy chính mình khi còn trẻ cùng em ấy hiện giờ đứng chung một chỗ, em ấy nắm tay tôi cùng nhau tản bộ trên sân thể dục, em ấy bước đi thật nhanh, trước sau chưa từng quay đầu lại, tôi chạy chậm đuổi theo em ấy, cảm thấy trong lòng thập phần mê mang. Tuy đó không phải là một giấc mộng đẹp, nhưng nó rất đẹp. Khi tôi dần dần tỉnh lại, nước mắt đã thấm ướt gối đầu.
Ta nằm ở trên giường thất thần, chỉ cảm thấy hai tay đang nắm chặt thứ gì đó. Sau đó, tôi thấy em ấy đang ngồi dưới giường, em ấy thiếp đi dựa vào thành giường trong tư thế ngủ ngồi. Mà bàn tay tôi, đang nắm lấy em ấy, cũng không buông ra. Tôi buông tay như bị điện giật, nhưng dần dần nhận ra dáng vẻ của em ấy không đúng, em ấy phát sốt đến hôn mê.bg-ssp-{height:px}
Người này... tại sao phải đối tốt với tôi như vậy, biết tôi chán ghét em ấy, biết rõ tôi biết tình cảm đặc biệt của em ấy dành cho tôi, biết tôi bài xích những điều này, mà vẫn liều mạng tiếp cận tôi, sưởi ấm tôi, em ấy có phải là con thiêu thân không? Chẳng lẽ không biết câu chuyện xưa về những thiêu thân lao vào lửa sao? Tôi rất khổ sở, thật sự rối rắm, nhưng tôi hiểu rằng em ấy đang chân thành vì lợi ích của tôi.
Được, em không phải muốn tôi tỉnh lại sao? Tôi sẽ liền tỉnh lại cho em xem, sẽ bắt đầu từ việc chăm sóc em, dần dần sẽ khá hơn, tôi sẽ trả những gì tôi nợ em, chờ khi tôi trả xong sạch sẽ, liền rời xa em và thoát khỏi em. Tôi đời này không gặp lại em!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dùng lao lực trăm cay ngàn đắng kéo em ấy ấy lên giường, bắt đầu chăm sóc cho em ấy, trong thời gian em ấy bị bệnh, tôi dùng việc nhà để lấp liếm, chuyển hướng chú ý của mình. Tôi không muốn nhớ em ấy, tôi muốn phải tốt lên, mau chóng thoát khỏi em ấy, tôi không muốn sống với em ấy nữa. Tôi đã không dừng lại cho đến khi em ấy khá hơn.
Nhưng hành vi kiêu ngạo của tôi đã biến mất sau khi em ấy đưa tôi đi ra ngoài một chuyến. Có trời mới biết việc đi đến một nơi sầm uất như siêu thị là cực hình như thế nào, tôi chỉ nghĩ cả thế giới đang xôn xao, tôi muốn bịt tai lại. Ánh mắt của mọi người khiến tôi khiếp sợ, tôi cảm thấy không còn nơi nào để trốn, chỉ có thể dựa vào em ấy. Em ấy là bến đỗ duy nhất của tôi, tôi không thể rời xa em ấy, em ấy là dưỡng khí của tôi. Khi tôi tách khỏi em ấy vì va chạm của đứa trẻ, tôi khó thở, hoảng loạn nhấn chìm tôi, tôi đứng đó không thể di chuyển, nhìn em ấy để cầu cứu, nhưng em ấy vẫn ở đó, nhìn tôi cười tủm tỉm mà không đến kéo tôi. Tôi làm sao tôi có thể chủ động, chỉ có thể cương với em ấy, nhưng làm sao tôi có thể so sánh được với em ấy. Cuối cùng, tôi tức quá nên dùng đầu đập vào người em ấy để trút giận, nhưng em ấy cứ cười, một dáng vẻ đáng giận. Khi tôi không thể đánh được nữa, em ấy thực sự ôm tôi, thì thầm vào tai tôi và nói những lời có chút đáng giận. Mặc dù trong lòng tôi rất tức giận nhưng khi em ấy ôm tôi, lại cảm thấy rất ấm áp vô cùng, tim đập nhanh hơn, tôi nhận ra rằng mình... hình như đã yêu em ấy.
Làm sao tôi có thể yêu em ấy, làm sao tôi có thể trở thành người đồng tính mà tôi ghét. Sau khi tôi nhận ra điều này, tôi bắt đầu hoảng sợ, bắt đầu né tránh em ấy, bắt đầu thờ ơ với em ấy hơn. Nhưng tình cảm sâu thẳm trong lòng tôi bắt đầu lên men, khao khát không thể giải thích được, không thể giải thích được muốn tiếp cận, kiềm chế lại kiềm chế, khát vọng lại khát vọng, tôi cảm thấy mình như phát điên. Tôi muốn thoát khỏi sự dịu dàng của em ấy, nhưng sâu thẳm trong lòng tôi không thể rời bỏ em ấy, tôi rơi vào một mâu thuẫn lớn bên trong
Sau khi đứa trẻ đến, tôi dần dần hướng sự chú ý của mình đến đứa trẻ, cuối cũng cũng tốt hơn một ít. Thật kỳ lạ, tôi nhớ Ưu Ưu là một đứa trẻ rất ồn ào, nhưng khi đó ở nhà em ấy, đứa trẻ rất đáng yêu và dễ thương, tôi từ lúc đầu bài xích và dần dần đến gần đứa trẻ, đều bị em ấy ảnh hưởng. Em ấy chiều chuộng đứa trẻ này đến mức coi như là con ruột của em ấy, đến nỗi tôi còn quên mất ba ruột của đứa bé này là ai, chỉ nghĩ đó là con của tôi và em ấy. Em ấy ôm đứa trẻ nhẹ nhàng ngâm nga hát khiến tôi ghen tị. Bài hát đó là thuộc về tôi, tôi không muốn chia sẻ nó với đứa trẻ. Khi ý nghĩ này đến với tôi, tôi cảm thấy bất lực, và dường như tôi không thể thoát khỏi em ấy.
Tết Âm lich, em ấy sẽ về nhà ăn Tết. Tôi cảm thấy hoảng sợ và luôn cảm thấy mình phải làm gì đó. Tôi bắt đầu đan len sợi và sử dụng thứ này để giải tỏa nỗi hoảng sợ trong lòng. Lúc đầu tôi chỉ định đan một ít áo ấm cho mẹ, nhưng bất tri bất giác, tôi còn vì em ấy đan một chiếc khăn quàng cổ màu trắng như tuyết, cuối cùng thêu tên em ấy lên đó, vì để che dấu tôi đành phải vì ba mẹ em ấy thêu thêm hai chiếc khăn quàng cổ. Khi nhìn thấy em ấy mặt đối mặt, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của em ấy, lần đầu tiên trong lòng tôi nổi lên một niềm vui sướng, vừa mừng vừa rối rắm, tôi chỉ biết bỏ chạy, không dám xem phản ứng của em ấy sau đó.
Mùa đông năm ấy, mấy ngày em ấy đi, tôi chìm trong nỗi trống trải và nhớ nhung vô tận. Tôi nhớ em ấy, tôi nhớ em ấy rất nhiều, tôi nhớ em ấy mỗi ngày, không bao giờ tôi thật sự biết rằng đã bước vào sâu trong vũng lầy. Em ấy có gửi tin nhắn cho tôi, từng tin nhắn một, tất cả đều là những điều vụn vặt, nhưng nó mang lại cho tôi rất nhiều sự an ủi, ít nhất tôi biết em ấy bây giờ đang làm gì. Nhưng tôi không thể trả lời em ấy, tôi giả vờ như không thấy, nhưng ngày nào tôi cũng cầm điện thoại xem. Trong buổi canh thức đêm giao thừa, mẹ bắt tôi phải gọi cho em ấy, tôi liền gọi cho em ấy, nghe giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu của em ấy, tôi suýt nữa rơi nước mắt. Tiếng pháo nổ vang lên từ đầu dây bên kia, là âm thanh nền của chúng tôi, tôi không biết mình đã nói gì, nhưng khoảnh khắc rung động nhói lên khiến tôi nhớ mãi.
Nhưng trong vòng vài ngày, tôi đã nghênh đón một cơn ác mộng mới.