Dường như biết rằng, chỉ cần Diệp Tử Long ra lệnh, người đàn ông trung niên đó tức thì sẽ bẻ gãy cổ gã ta.
Kiêu ngạo, độc đoán, sự khinh người đã ngấm vào trong máu của hắn ta, khí thế bức người đã khiến Hàn Bách Hào phải khẽ run lên, nhưng gã ta cũng không dám phản bác lại, cúi đầu nói: “Bách Hào tin”.
“Không tồi, cũng sáng suốt đấy”, Diệp Tử Long bình phẩm một câu.
Advertisement
Từ lúc xuất hiện tới giờ, Diệp Tử Long đều tỏ ra cao ngạo như một vị vương tử, Hà Thế Nghiêu đứng một bên, vẫn mỉm cười, nhưng không nói bất kỳ lời nào.
Nhà họ Diệp chính là vậy, thành phố Cảng đối với bọn họ mà nói chẳng qua cũng chỉ là một vùng quê nghèo mà thôi.
Kế đó Diệp Tử Long nhìn về phía đối phương, cười ha ha nói: “Khắp nơi đều là người của nhà họ Diệp, cho dù là con ghẻ thì đi tới đâu cũng đều là tâm điểm”.
Advertisement
Khi nói câu này giọng của hắn ta cũng không hề nhỏ, lúc này cả Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên quay ra nhìn nhau có chút không hiểu, lẽ nào ở đây còn có một người nhà họ Diệp nữa sao?
Diệp Phàm!
Hai người đều nhìn rõ sự kinh hãi trong mắt đối phương, ở đây ngoài Diệp Tử Long ra, thì chỉ còn Diệp Phàm mang họ Diệp.
Nhưng chuyện con ghẻ là như thế nào?
Một bên khác, người nhà họ Hàn khi thấy Hàn Bách Hào khom lưng uốn gối ai nấy cũng đều tỏ ra kinh ngạc, nhưng cũng hiểu rõ một điều người có thể khiến Hàn Bách Hào cúi đầu chắc chắn không thể động vào được.
“Diệp Phàm, người đó tại sao lại nhìn anh? Em thấy hắn ta chẳng tốt đẹp gì”, Hàn Tuyết tới gần Diệp Phàm nhỏ tiếng nói.
Diệp Phàm bình thản cười, đáp: “Đúng là không có ý tốt đẹp gì, nhưng chẳng qua cũng là kẻ thích làm màu mà thôi, không phải em muốn biết thân phận của anh sao? Hôm nay em sẽ được biết”.
Hàn Tuyết giật thót mình, cô có chút lo lắng, cũng có chút mong đợi, nhưng cũng có vài phần sợ hãi.
Những điều cô suy đoán, hôm nay sẽ thành hiện thực.
Hàn Bách Hào đi nép một bên, Diệp Tử Long đi chính giữa, như vậy càng làm tăng thêm phầm tôn quý cho hắn ta, lúc này biệt thự nhà họ Hàn chẳng khác nào là của hắn ta.
Bọn họ đi tới đâu người nhà họ Hàn cảm thấy bất an tới đó, thậm chí ngay cả Lưu Tú Cầm cũng căng thẳng theo, không khí lúc này thực bức người.
Trước ánh mắt lo lắng, sợ hãi của mọi người, Diệp Tử Long đi tới chỗ Diệp Phàm rồi dựng lại, khoé miệng hắn ta chợt cong lên.
Hàn Tuyết cũng thấy lo lắng theo, lòng bàn tay cô bất giác đổ mồ hôi.
Trong lúc tất cả mọi người đang mơ hồ đoán già đoán non, một câu nói của Diệp Phàm gần như doạ bọn họ sợ chết khiếp.
“Cố gồng thế không mệt sao?”, Diệp Phàm bình thản nói.
“Ha ha, biết tao sao?”, Diệp Tử Long không hề tức giận, mà chỉ lạnh lùng cười.
“Lẽ nào chưa được ăn thịt lợn, thì chưa từng thấy lợn chạy thế nào à? Một bức ảnh thì có khó gì”, Diệp Phàm hỏi ngược lại.
Hàn Bách Hào như muốn ngã quỵ khi nghe Diệp Phàm mang Diệp Tử Long ra so sánh với lợn...
Quả nhiên, câu này của Diệp Phàm đã dội gáo nước lạnh vào khí thế bừng bừng của Diệp Tử Long vừa tạo ra, đây chính là đánh đòn tâm lý.
Diệp Tử Long híp mắt nhìn.
Hàn Bách Hào liền biết cơ hội thể hiện của gã đã tới, mặc xác Diệp Phàm là ai, dù gì hôm nay gã ta cũng phải bám lấy Diệp Tử Long.
Bước lên một bước, ra điều nạt lại Diệp Phàm: “Diệp Phàm, đây là cậu Diệp Tử Long cậu cả nhà họ Diệp từ thủ đô tới, cậu lại dám nói xằng nói bậy như vậy, lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu cả Diệp!”