“Bánh bao đi, bánh bao nóng mới ra lò! Nhân thịt, nhân đậu, đậu đũa chua, cái gì cũng có cả…”
Trên đường lớn thành phố Lạc Hà người đến người đi, tiếng rao hàng mấy người hàng rong vang bên tai không ngớt.
Phía ngoài thành phố Lạc Hà chừng mười dặm chính là núi rừng rậm rạp, đây là thành phố gần chỗ này nhất.
Đi trên đường lớn lát đá, Hàn Tuyết còn tưởng là mình đã xuyên không về thời cổ đại.
Từ quần áo trang sức, đến các kiểu công trình kiến trúc đều giống như ở thời cổ đại vậy.
Nếu không phải biết rõ là bản thân mình đi vào đây thì chắc chắn sẽ nghĩ là mình đã xuyên không rồi.
“Ục ục…”
Ngửi thấy mùi bánh bao, bụng Hàn Tuyết đã réo lên. Bốn ngày, tròn bốn ngày trời, cô đã không được ăn gì cả.
Hơn nữa, cô lại còn phải chạy trốn trong rừng núi liên tục, đã đói đến choáng váng từ lâu, bây giờ ngửi thấy mùi bánh bao thì bụng đã lập tức kêu réo.
“Bánh bao này bán thế nào?”. Hàn Tuyết lại gần hỏi.
Người bán hàng rong nhìn thấy mặt mày Hàn Tuyết lập tức nhăn mặt: “Bà cô điên ở đâu ra vậy, mau tránh ra!”
Khi Hàn Tuyết đi với Thu Lam thì cả người mặc một bộ đồ bình thường, cũng không khác biệt với quần áo trang sức ở đây lắm.
Nhưng mấy ngày nay chạy trốn trong rừng sâu khiến cả người cô vô cùng bẩn, đầu tóc cũng rối bù, trên mặt còn dính bùn đất với vết xước do bụi gai quệt trúng.
Trông cũng không khác gì tên ăn mày.
Người bán hàng rong vội đuổi Hàn Tuyết đi nhưng quả thực Hàn Tuyết đói quá rồi, bụng cũng kêu rồi.
“Xin ông đấy, cho tôi một cái bánh bao đi!”
Hàn Tuyết cầu xin, tiền trên người cô chắc chắn vô dụng ở đây, mà vì trước đó đi chơi nên cô cũng không đem theo đồ nữ trang gì khác.
Nhưng tiền tệ dùng ở đây lại giống với tiền tệ của Hoa Hạ cổ đại.
Là dùng bạc với cả tiền đồng, tờ một trăm tệ ở đây cũng chỉ là giấy vụn mà thôi.
“Tránh ra tránh ra, bà điên như cô ăn cái gì mà ăn, vừa nhìn đã thấy không có tiền rồi!”. Người bán hàng rong không vui hét lớn.
“Ông chủ, lấy bốn cái bánh bao…”
Lúc này, một cậu bé cầm vài đồng tiền đồng đến đưa cho người bán hàng rong.
“Ôi, vị tiểu thiếu gia này, cậu đợi chút!”
Người bán hàng rong lập tức tươi cười hớn hở, nhận lấy tiền, còn chú ý dùng khăn ướt lau tay.
Lồng hấp được mở ra, mùi hương mê người bay ra, cảm giác đói khát trong Hàn Tuyết lại càng mạnh mẽ hơn.
“Tiểu thiếu gia, bánh bao của cậu đây…”. Một lá sen lớn bọc lấy bốn bánh bao, bỏ vào tay khách hàng.