“Không cần phải như thế đâu, người không biết thì không có lỗi!”, Diệp Phù Sinh cười nhạt và nói.
Lục trưởng lão vội cảm ơn, sự rộng lượng của Diệp Phù Sinh đã chinh phục được ông ta.
Với thực lực của Diệp Phù Sinh, dù cho có giết chết lục trưởng lão tại chỗ thì Lý Chấn Uy cũng hết cách.
Dù sao, tông sư cũng không thể bị sỉ nhục!
“Ông Diệp, nhà họ Lý chúng tôi có thể giúp đỡ các ông san bằng nhà họ Âu Dương!”
Lý Chấn Uy lại nói ra câu đó lần thứ ba, ông ta đã hạ quyết tâm muốn dựa vào cái cây lớn nhà họ Diệp.
Vì ông ta biết nhà họ Âu Dương sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lý bọn họ, sở dĩ bây giờ vẫn chưa làm gì họ…
Là vì trước đây nhà bên đó phải dùng nhân lực cho việc đánh nhà họ Diệp ở thủ đô, có điều bọn Âu Dương Đạo Vĩ đều đã bị tiêu diệt hết.
Diệp Phù Sinh không nói gì, Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười rồi nói: “Lý gia chủ, thật ra không cần phải như vậy đâu, nếu như sau này nhà họ Lý có cần giúp đỡ thì ông cứ cho cậu em Thanh Dương gọi điện qua, nhất định Diệp Phàm này sẽ đến mà”.
“Cậu em Diệp nói đúng!”
Lý Chấn Uy gật đầu, chuyển sang chủ đề khác: “Nhưng nhà họ Âu Dương người đông thế mạnh, nhà họ Lý có thể dốc chút sức mọn, ngoài ra…”
“Nhà họ Lý cứ yên phận ở thành phố Côn Minh này khiến Lý Chấn Uy tôi thấy rất không cam tâm.”
“Nhà họ Âu Dương ông ta có thể là một trong số những bá chủ của Tây Nam thì sao nhà họ Lý tôi lại không thể chứ?”
Câu nói cuối cùng đã thể hiện rõ dã tâm to lớn của Lý Chấn Uy.
Các trưởng lão của nhà họ Lý đều vô cùng kinh ngạc, thì ra gia chủ của bọn họ lại ngạo mạn như thế.
Lý Thanh Dương cũng rất kích động, hét lớn lên: “Bố, bố nói đúng, dựa vào đâu mà họ có thể làm được một trong số những bá chủ của Tây Nam chứ? Nhà họ Lý chúng ta cũng đâu thua kém gì ai!”
“Anh Diệp, anh đồng ý với bố tôi đi!”, Lý Thanh Dương nhìn Diệp Phàm, nói với vẻ mặt đầy kích động.
Diệp Phàm hít một hơi thật sâu rồi cứng rắn nói: “Phải biết rằng cung đã giương lên rồi thì không thu tên lại được đâu”.
“Anh Diệp, đương nhiên là bố tôi biết điều đó, ông ấy rất chín chắn!”, Lý Thanh Dương vội tiếp lời.
Lý Chấn Uy nhích nhẹ khóe mắt, con trai nói mình chín chắn sao?
Ông ta muốn đánh cho Lý Thanh Dương một trận.
“Ông già, sao hả?”, Diệp Phàm nhìn sang Diệp Phù Sinh.
“Cho ông thời gian ba ngày!”, Diệp Phù Sinh cười lạnh lùng và nói.
“Chấn Uy cảm ơn ông Diệp!”, Lý Chấn Uy vui mừng khôn xiết, Diệp Phù Sinh có thể dành ra thời gian ba ngày để chỉ bảo cho mình, đó là cơ duyên, là cơ duyên cực lớn.
Cao thủ tông sư sẽ không tùy tiện chỉ dạy cho người khác, giống như sư phụ Thanh Tùng Tự của Lý Thanh Nguyệt vậy, đó là cao thủ tông sư nhưng không hề chỉ bảo chút gì cho Lý Chấn Uy cả.
“Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, chỉnh đốn đội ngũ, tiến về nhà họ Âu Dương!”, Lý Chấn Uy nhìn sang đại trưởng lão và lớn tiếng hét lên.