Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chủ tịch, đừng mà, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ xin lỗi với Diệp Phàm, tôi xin lỗi...", Hà Tuấn mếu máo, anh ta không muốn bị đuổi, làm phó giám đốc nhân sự trong tập đoàn Lục Hợp phải nói là có quyền có thế.
Hơn nữa tập đoàn Lục Hợp khá đặc biệt, là dấu hiệu chứng tỏ Lý Thế Hằng đang dần tẩy trắng cho bang Lục Hợp, nhưng cũng bởi vì thế nên trong sự quản lý của tập đoàn cũng mang theo hơi hướm giang hồ.
Tập đoàn Lục Hợp khác với những tập đoàn khác, ở đây không có sự sát hạch gắt gao, cấp trên cấp dưới hòa hợp với nhau, điều quan trọng nhất là mức lương thuộc top đầu trong số những công ty cùng ngành.
Advertisement
"Hừ, chọc vào Diệp Phàm thì còn nghiêm trọng hơn chọc vào tôi nữa, không muốn từ chức là định kiếm thêm ít tiền thuốc men à?", Lý Thế Hằng lạnh lùng nói.
Advertisement
"Bịch..."
Hà Tuấn run lẩy bẩy, cứ thế ngồi phịch xuống đất. Anh ta quên mất Lý Thế Hằng còn một thân phận khác.
Ông ta là bang chủ bang Lục Hợp, là dân anh chị có mặt mũi trong thế giới ngầm của thành phố Cảng.
Trên mặt Diệp Phàm chẳng có một cảm xúc gì, loại người như Hà Tuấn chẳng đáng thương hại, hôm nay anh ta không đắc tội anh thì một ngày nào đó cũng sẽ đắc tội với những nhân vật tai to mặt lớn khác, không có sự chín chắn thì sẽ chẳng làm nên trò trống gì.
"Diệp Phàm, chúng ta lên trên đi", Lý Thế Hằng cười nói.
"Được".
Diệp Phàm cười một tiếng, anh bỗng vươn tay chỉ vào nhân viên lễ tân đang rất khiếp sợ bên cạnh, nói: "Phải rồi, cô lễ tân này được đó, làm lễ tân thì hơi phí".
Lý Thế Hằng gật đầu, nhìn Hà Tuấn nói: "Đi sắp xếp cho cô ấy một công việc mà cô ấy thích, làm xong thì cuốn gói đi".
Dứt lời, ông ta không nhìn Hà Tuấn nữa, mà là cười nói với Diệp Phàm, đồng thời đi về phía thang máy.
Ông ta không hề lo là Hà Tuấn không làm, trừ khi anh ta muốn vào bệnh viện nằm.
Hà Tuấn tuyệt vọng đứng lên, anh ta đi tới trước mặt nhân viên lễ tân: "Đi thôi, cô thích việc gì, để tôi sắp xếp cho cô".
Dứt lời, Hà Tuấn bơ phờ hết cả người, anh ta hận mình vì đã ăn nói bừa bãi, hận mình vì đã hẹp hòi.
Bây giờ anh ta về nhà thì sẽ loạn lên mất thôi, đó là điều có thể đoán trước được.
Nhân viên lễ tân vội vàng gật đầu, bởi vì kích động nên khuôn mặt cũng đỏ ứng lên, thu hút cái nhìn của người khác.
Cô ấy quyết định sẽ coi hôm nay là ngày may mắn của mình. Là sinh viên mới tốt nghiệp, cô ấy tới tập đoàn Lục Hợp thực tập, thường thì phải hơn hai tháng mới được kết thúc công việc lễ tân này.
Sau đó còn phải tham gia bao cuộc sát hạch để xin vào chức vụ mà mình thích.
Bây giờ chỉ một câu nói của Diệp Phàm mà cô ấy lập tức lên chức.
Diệp Phàm đi theo Lý Thế Hằng vào phòng làm việc của ông ta. Căn phòng ấy khoảng chừng hơn ba trăm mét vuông, đằng sau là là cửa sổ bằng pha lê, phong cảnh xung quanh lọt hết vào tầm mắt.