Chiếc xe MPV phóng nhanh trên đuờng, dòng xe dần đông lên, tài xế lái chiếc xe Passat phía sau tức giận đập vào bánh lái rồi lấy bộ đàm ra: "Đội trưởng Trần, mất dấu rồi, bọn họ có tiếp ứng, làm xáo trộn tuyến đường theo đuôi của chúng tôi”.
Đám cướp rất ranh mãnh, lợi dụng bốn năm chiếc xe MPV giống hệt nhau trên đường để cắt đuôi, phía cảnh sát giờ đang cực kỳ áp lực.
Thương mại Thiên Bảo, Hàn Tuyết đang hồi hộp chờ đợi, cô đã gọi điện cho cảnh sát mấy lần đếu nhận được câu trả lời nói tất cả đều đang trong tầm kiểm soát, xin hãy cứ tin tưởng vào phía cảnh sát.
Rầm!!!
Cánh cửa phòng bị mở tung, Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm xông vào.
Hàn Tuyết hơi bất ngờ, cao giọng hỏi "Bố, mẹ, sao hai người lại tới đây”.
Hàn Tại Dần đáp: “Tiểu Tuyết, chúng ta xem tivi thấy tin Diệp Phàm bị đám cướp ngân hàng bắt đi”.
Hàn Tuyết: "Đúng vậy, Diệp Phàm đi lấy tiền đúng lúc đám cướp ngân hàng xuất hiện, liên bị bọn chúng bắt làm con tin rồi”
Lưu Tú Cầm vội vã hỏi: “Lấy tiền? Cậu ta lấy tiền gì thế?”
Vừa nhắc đến việc lấy tiền Hàn Tuyết liền cảm thấy tức giận, cô bực bội nói: "Còn không phải do hai người thiếu triệu để mua xe à, con đã hỏi mượn tiền Diệp Phàm nên anh ấy mới đến lấy tiền, nếu không làm gì xảy ra chuyện này cơ chứ”.
Lưu Tú Cầm bất chợt bật cười: "Chẹp, Tiểu Tuyết, não con có vấn đề gì không thế? Lại đi mượn tiền cái tên phế vật đó, còn mượn tận triệu? Con đùa mẹ à”.
Hàn Tuyết không vui nói: "Mẹ, con thật sự đã hỏi mượn tiền Diệp Phàm, sao mẹ không chịu tin nhỉ? Chứ con lấy đâu ra triệu”.
"Được rồi, được rồi, đừng gạt mẹ nữa, mẹ biết là tiền quỹ riêng của con, không tiện nói ra thì mẹ cũng không hỏi nữa, dù sao Diệp Phàm lành ít dữ nhiều, lấy cậu ta làm cớ cũng hợp lý”, Lưu Tú Cầm bước tới nắm lấy tay Hàn Tuyết nói.
Hàn Tuyết càng bực hơn, dùng lực giật tay ra khỏi Lưu Tú Cấm: "Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy được, thật sự là tiền của Diệp Phàm"
Hàn Tại Dần đứng bên cạnh hỏi: “Tiểu Tuyết, tiền của ai cũng đuợc đi, vậy đã lấy được triệu chưa?"
"Đúng, đúng, con lấy được tiền chua? Có tiền thì chúng ta có thể mua xe dưới rồi”, Lưu Tú Cầm nói xong còn đánh mắt tán thưởng Hàn Tại Dần.
Đúng là hiếm lắm mới có dịp như vậy, Hàn Tại Dần đón nhận được ánh mắt kia xong thì cả người lâng lâng, lặng lẽ quyết tâm đêm nay về nhà sẽ có một tối ra trò với Lưu Tú Cầm.
Mặc dù Lưu Tú Cầm đã hơn tuổi, nhưng bà ta giữ gìn nhan sắc rất tốt, có thể nói là vẫn vô cùng đằm thắm, nếu không sao có thể sinh ra được hai đứa con gái xinh đẹp như Hàn Tuyết và Hàn Tử Di chứ.
Hàn Tuyết túc muốn chết, vào lúc này bọn họ không quan tâm đến tính mạng Diệp Phàm, mà chỉ chăm chăm hỏi đến số tiền triệu kia.
Hàn Tuyết tức chẳng buồn nói, sa sầm nét mặt nhìn hai người.
Lưu Tú Cầm thấy vậy thì không vui nói: "Rốt cuộc là tiền về tay chưa? Đừng có nói là vừa lấy tiền xong liền bị bọn cướp bắt đi nhé, người bị bắt thì thôi, nếu cả tiền cũng bị lấy mất thì đúng là bị nghiệp quật mà"
Lời nói của Lưu Tú Cầm khiến Hàn Tại Dần hoảng hốt, vội vàng nói"Tú Cầm à, bà nói đúng đó, nếu như triệu kia bị lấy mất thì chiếc xe để về nhà mẹ đẻ của bà chúng ta chắc chắn không mua nổi rồi”.
Hàn Tuyết nổi giận lôi đình, cô ôm đầu quát lớn "Bố, mẹ hai nguời có thể đừng vô liêm sỉ như vậy được không hiện giờ Diệp Phàm sống chết không rõ, hai người lại ở đây bàn chuyện mua xe, không hề có chút tình người nào!”
Tiếng thét tức giận của Hàn Tuyết khiến Hàn Tại Dần hơi xấu hổ, chuyện Lưu Tú Cầm nói với ông ta lúc trước rằng Hàn Tuyết và Diệp Phàm chưa hề làm chuyện đó, địa vị của Diệp Phàm trong lòng ông ta liền hạ xuống rất thấp, ông ta bắt đầu ủng hộ Hàn Tuyết ly hôn.
Lưu Tú Cầm dè bỉu: "Hừ, Tiểu Tuyết, con nói chuyện với bố mẹ kiểu gì thế, đây là tiền của con, để cậu ta đi lấy liền gặp chuyện xui xẻo, đủ để chứng minh cậu ta đúng là đó sao chổi".
Nhưng sau đó bà ta lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười, nắm tay Hàn Tuyết đon đả nói: "Tiểu Tuyết à, người tiến đến vị trí cao hơn, nước chảy chỗ trũng, lần này Diệp Phàm lành ít dữ nhiều, chỗ tiền triệu kia chắc bị cướp mất rồi, nếu đã như vậy, chúng ta hay coi số tiến đó như phí chia tay cho Diệp Phàm, con ly hôn với cậu ta, mẹ sẽ tìm cho con một mối khác tốt hơn, chắc chắn phải là cậu chủ nhà quyền quý, đến lúc đó xe hơi biệt thự gì cũng có, mẹ cũng không cần phải vì một chiếc xe tiền triệu mà đi hỏi mượn khắp nơi.
.
”
Hàn Tuyết hơi bối rối, cô nhất thời không hiếu ý của Lưu Tú Cầm.
Hàn Tại Dần đứng bên cạnh vội tiếp lời: “Tiểu Tuyết, ý của mẹ con là để con ly hôn với Diệp Phàm, chúng ta sẽ tìm cho con một người tài giỏi giàu có”.
"Fuck! Hai người!" Hàn Tuyết tức phát điên, cô không còn kiếm chế mà nói tục luôn rồi.
"Bố, mẹ, hai người thật không có lương tâm, Diệp Phàm đã phải bỏ ra những gì vì con, vì cái nhà này bố mẹ có biết không? Anh ấy cúi đầu nhẫn nhục là vì ai? Còn không phải vì con, vì cái nhà này sao, vào lúc anh ấy gặp nguy hiểm hai người lại bảo con ly hôn, gả cho người khác, hai người không có lương tâm thì Hàn Tuyết con vẫn có".
"Ngu ngốc, mẹ vì muốn tốt cho con, phải chớp thời cơ ly hôn với Diệp Phàm, nếu không đợi cậu ta lết tấm thân què quặt trở về thì lại khổ con mà thôi, nhất quyết phải ly hôn”, Lưu Tú Cầm cũng nổi đóa, lớn tiếng quát tháo.
Hàn Tuyết đỏ mắt thét: "Không ly hôn, hai người đừng mơ, có chết con cũng không ly hôn”.
Lưu Tú Cầm gào lên: "Không muốn cũng phải ly hôn, ly hôn xong rối gả cho một cậu chủ quyền quý thì con đỡ khỏi vất vả, bố mẹ con cũng chẳng phải chịu ấm ức ở nhà họ Hàn nữa, lần này con bắt buộc phải ly hôn!"
Hàn Tuyết tức đến run người, có chỉ ra cửa và hét lớn "Ra ngoài đi… Hai người mau ra khỏi đây.
.
"
Nước mắt Hàn Tuyết rơi lã chã, có người bố mẹ như vậy thật sự quá đáng buồn, cô cảm thấy đau thấu tâm can.
Lưu Tú Cầm rút điện thoại ra và nói; "Hừ, hôm nay mẹ sẽ không đi đâu hết, bây giờ me lập tức liên hệ với các đối tác để tìm đối tượng cho con”.
Hàn Tuyết thấy vậy liền nóng nảy giật điện thoại rồi ném thẳng xuống đất.
Cốp!
Chiếc điện thoại bị ném văng thành mấy mảnh hỏng luôn.
"Hàn Tuyết, con làm phản rồi…”, Lưu Tú Cầm tức điên, bà ta giờ tay định tát Hàn Tuyết.
Khuôn mặt Hàn Tuyết đầy đau thương, cô quyết định rồi, chỉ cần Diệp Phàm trở về, cô sẽ cùng anh chuyển ra ngoài sống.
Cô thực sự không chịu đựng nổi nữa, cũng hiểu ra rằng Diệp Phàm đã phải chịu bao nhiêu thiệt thời do Lưu Tú Cầm.
"Dừng tay!”
Vào lúc cái tát sắp chạm vào mặt Hàn Tuyết, một tiếng quát mạnh mẽ vang lên từ ngoài cửa phòng.
Tiếng quát lạnh lẽo khiến Lưu Tú Cầm rụt người lại, caí tát lệch sang vai Hàn Tuyết.
Mặc dù không phải đánh vào mặt nhưng âm thanh cũng rõ vang, đau đến mức Hàn Tuyết cắn môi, cả người run lên một hồi.
Lưu Tú Cầm quay đầu nhìn thì tháy một nam một nữ đang tiến tới.
Nhìn thấy người đàn ông, Hàn Tuyết kinh ngạc đang định lên tiếng.
Chỉ thấy người phụ nữ kia bước nhanh đến trước mặt Lưu Tú Cầm, sau đó giương tay tát thật mạnh!
"Bốp!"
Tiếng tát giòn vang khắp phòng!.