Bọn họ lại hàn huyên thêm vài câu, Diệp Phàm nhất quyết không ăn cơm ở đây, bà Vu chỉ có thể chịu thua, Vu Hân Tuệ đi ra ngoài tiễn Diệp Phàm.
Sau khi nhìn theo xe của Diệp Phàm rời đi, có ta lưu luyến trở về nhà mình.
"Hân Tuệ, những gì con nói là thật sao? Sếp của con là vợ của Diệp Phàm?" ngay khi Vu Hân Tuệ bước vào, bà Vu vội sốt sắng hỏi.
"Mẹ, chắc chắn là vậy, bọn họ đã kết hôn được hơn hai năm rồi”, Vu Hân Tuệ nói.
"Ôi, người trẻ tuổi tốt như vậy, còn có năng lực như thế, nếu như vẫn chưa kết hôn thi con vẫn còn cơ hội, bây giờ đúng là… đáng tiếc.
.
”, bà Vu thở dài nói nói.
"Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, quan hệ của con và Tiểu Tuyết rất tốt, cậu ấy giúp đỡ con rất nhiều, những lời này mà truyền ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu" sau khi Vu Hân Tuệ dặn dò mẹ mình một câu, cô đứng dậy quay trở về phòng mình, đầu tựa vào gối.
Thật ra những gì bà Vu nói, không phải là cô chưa từng nghĩ đến, Diệp Phàm đã giúp đỡ gia đình họ nhiều lần, với người đàn ông như vậy, không cô gái không động lòng.
Chỉ là, cô không thể làm gì có lỗi với Hàn Tuyết, hơn nữa, cho dù là về nhan sắc hay năng lực, cô vẫn còn kém Hàn Tuyết một chút, sự rung động trong lòng cũng chỉ có thể chôn sâu xuống.
Diệp Phàm lái xe đến công ty thương mại Thiên Bảo nhưng trên đường, Lý Thế Hằng gọi điện cho anh, nói cho anh một tin tức khiến anh cực kỳ ngạc nhiên, suýt chút nữa là đã dẫm phải chân ga.
Người đấu giá mặt dây chuyền ngọc bích bán cho Lý Thế Hằng trước đó xuất hiện, điều này khiến Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì đó không phải là mặt dây chuyền ngọc bích thông thuờng, mà là Linh Bích cực kỳ quý hiếm.
Nó chỉ có thể được khai quật ở nơi có địa chất cực kỳ đặc biệt, trong đó ẩn chứa vô số tinh hoa của đất trời, cực kỳ quan trọng đối với những người luyện võ, mỗi lần xuất hiện, thứ này đều khiến cho nhiêu người phải tranh giành kịch liệt.
Thậm chí đánh nhau vì nó, giết chóc lẫn nhau cũng là điều bình thường.
Nếu như, Diệp Phàm có thể lấy đuợc nhiều Linh Bích, võ công của anh sẽ tiến bộ nhanh chóng.
Đến khi đó, có lẽ anh sẽ đủ điều kiện để đi tìm sư phụ mất tích của mình, cùng nhau đối mặt với kẻ thù hùng mạnh.
Lý Thế Hàng ngồi trong phòng họp của Hiệp hội Thuơng mại Lục Hợp, lẳng lặng đợi Diệp Phàm, khi nghe thấy tiếng động cơ bên ngoài, Lý Thế Hằng vội vàng đứng dậy buớc ra ngoài.
"Hội trường Lý, người bán ở đâu?”, sau khi xuống xe, Diệp Phàm vội vàng bước tới hỏi.
"Cậu Diệp, chúng ta ngồi xuống uống chén trà trước rồi nói tiếp", Lý Thế Hàng nói.
Diệp Phàm hơi sửng sốt, cuời nói "Được thôi, là do tôi quá vội vàng"
Đúng rồi, tuổi của ông lớn, cứ gọi thẳng tên là được rồi, nói thế nào thì chúng ta còn là bạn bè mà đúng không?"
Nghe vậy, Lý Thế Hằng lộ ra vẻ mặt kinh ngac, vội vàng nói "Được được, vậy thì tôi mạn phép, gọi cậu là Diệp Phàm.
"Diệp Phàm, người lúc đầu cầm mặt dây chuyền này họ Tống, tên là Tống Thành Văn, biệt hiệu là Tống thổ phỉ, là một người đoán đá quý thường lang thang ở biên ải.
.
”, sau khi hai người ngồi xuống, Lý Thế Hằng nói cho Diệp Phàm thông tin của người bán ngọc bích một cách đại khái.
“Lần này, anh ta đến thành phố cảng làm gì? Lại tới đấu giá sao?”,anh hỏi
“Đúng thế, ba ngày sau, thành phố Cảng sẽ tổ chức một cuộc đấu giá ngầm, ở đó có vài thứ đồ tốt đào đấu mà ra đấy, đến lúc đó sẽ được bỏ ra”, Lý Thế Hằng nói.
() Đào đấu (ý chỉ trộm mộ)
Nghe thấy thế, đầu óc của Diệp Phàm trở nên linh hoạt, hàng bắt nguồn từ đào đấu, xem ra lai lịch không tầm thường, nếu không thì anh ta sẽ không mạo hiểm mang đi đấu giá.
Cho dù là đấu giá ngầm, thì bình thường cũng rất ít đồ đào đấu, những thứ đó thường là kiểu giao dịch mua đứt, mang đi đấu giá thì quá rủi ro.
Đến khi đó nếu thật là có thể sản xuất ra một đồ chơi hiếm có, dù là thứ đồ được bán đấu giá ngầm, cũng không thấp hơn so với những thứ đấu giá tiêu chuẩn của Christies là mấy.
Hơn nữa, các cuộc đấu giá ngầm, còn kích thích hơn nhiều so với các buổi đầu giá bình thường, thường xuyên có vài vụ đấu đá, thậm chí hàng giả còn có giá cao hơn hàng thật.
Vậy nên những buổi đấu giá thế này cần có thị lực siêu phàm, và cả vận may nữa, nếu không làm tốt sẽ bị mổ mù cả hai mắt.
Diệp Phàm gọi một cuộc điện thoại cho Hàn Tuyết, nói hôm nay anh có vài chuyện, sẽ về muộn một chút.
Diệp Phàm ngồi ở nhà của Lý Thế Hằng đến giờ tối, hai người mới đứng dậy, Diện Phim không đi xe, anh ngồi lên chiếc Land Rover của Lý Thế Hằng, lái nhanh về một hướng.
Tự Phúc Lâu!
Trong khu vực trung tâm của thành phố Cảng, một tòa nhà bốn tầng khá cổ điển đứng sừng sững ở đó, trông rất nổi bật.
Thế nhưng, nơi này lại cực kỳ yên tĩnh, quán trà Tụ Phúc Lâu đã ngụ ở thành phố Cảng này hơn nửa thế kỷ.
Lý Thế Hằng dẫn Diệp Phàm vào quán trà, với tư cách là người đứng đầu của hiệp hội Thương mại Lục Hợp, Lý Thế Hằng đương nhiên là nhân vật có mặt mũi ở thành phố Cảng.
Ông ta là người mà nhà họ Hàn không thế sánh bằng, sau khi hai người bước vào, họ không thưởng thức trà, mà gật đầu với một người phục vụ ngay khi vừa buớc vào.
Điều khiến người khác ngạc nhiên chính là thang may không đi lên, mà lại đi xuống.
"Cậu Diệp, đây chính là sàn boxing dưới lòng đất nổi tiếng nhất ở thành phố cảng, cuộc đấu giá ba ngày sau cũng sẽ được tổ chức ở đây, ngoại trừ cược đá, tên Tống thổ phỉ này thích nhất chính là đấu quyền anh ngầm”, Lý Thế Hằng vừa đi vừa giải thích với Diệp Phàm.
Sàn boxing ngầm, quy mô rất lớn, khó có thể tuởng tượng, duới một quán trà trong khu trung tâm này lại sở hữu một địa điểm ngoài pháp luật.
Trong sàn boxing không ngừng vang lên tiếng hò hét, trên võ đài có hai người đàn ông vạm vỡ đang đánh nhau, mặt của ai cũng bị thương.
Những người đến xem, ai cũng mặt đỏ tía tai, còn phấn khích hơn cả võ sĩ.
Những người này không phú thì quý, hoặc cũng lăn lộn trong giang hồ, tóm lại là không thiếu tiền.
Những người tới đây đều là để giải trí, tất cả chỉ vì muốn tìm sự kích thích, từng cô gái ăn mặc hở hang, đi đi lại lại trong đám đông.
Kích thích máu me, thêm vào dó là những cô gái gợi cảm, hoàn toàn kích thích hormone nam giới.
"Diệp Phàm, có muốn cược một ván không?", Lý Thế Hằng cười nói với Diệp Phàm: “Người có găng tay đỏ là Nguỵ Hưng, người có găng tay xanh là Phan Hoàng, hai người này đều là tuyển thủ đinh trong sàn boxing ngầm, sức mạnh chênh lệch không quá nhiều.
.
"
Diệp Phàm cười một cái, vừa định nói, thì thấy bả vai của mình bị đập mạnh.
Cho dù thể lực của anh phi thường, bị va chạm bất ngờ, cũng loạng choạng thiếu chút nữa ngã vào chiếc ghế lớn trước mặt.
Sắc mặt của Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn qua, một nhóm ba người, tên va vào anh là một người cao khoảng hai mét, da ngăm đen, thoạt nhìn to như cột diện.
Phía sau hắn ta còn có một người trẻ tuổi, tô son trát phấn, vẻ ngoài khá điển trai.
"Đứng lại, mau xin lỗi cậu Diệp" Lý Thế Hằng cũng nhìn thấy cảnh này, vươn tay ra ngăn cản người đàn ông to giống như cột điện, lạnh lùng nói.
"Biến đi!”, người đàn ông rất phách lối, nắm lấy cánh tay của Lý Thế Hằng kéo ra, ánh mắt nhìn về phía Lý Thế Hằng, cực kỳ khinh thường.
“Thằng khốn, mày có biết tao là ai không, mà dám bảo tao biến đi?”, Lý Thế Hằng tức giận.
Dù thế nào, Lý Thế Hằng ông ta cũng là nhân vật có mặt mũi trong thành phố Cảng, mặc dù đã dần dần tẩy trắng, nhưng ai ở thành phố Cảng này thấy ông ta không dám nể mặt ba phần.
"Du ông là ai, dám mù mắt chằn đường tôi cũng chỉ có chết, mau biến đi!”, người đàn ông trừng mắt nhìn Lý Thế Hằng, giống như chỉ cần không vừa ý một chút là sẽ đánh nhau.
Người trẻ tuổi sau lưng hắn ta không nói lời nào, vẻ mặt khinh thường nhìn Lý Thế Hằng.
.