Chung Hội nói: “Cha mà biết ta đang làm gì, nhất định sẽ giết ta”
Khương Duy đá một cổ thi thể binh sĩ Tào quân vào trong khe, đồng tình nói: “Sẽ không đâu, hắn thường đánh ngươi à?”
Chung Hội đáp: “Đánh gần chết”
Hai tướng quân thiếu niên sóng vai ngồi ở khe núi, đưa mắt nhìn vô số cự thạch xếp chồng chất, nơi này là thượng du Phong Thủy, nước sông rất cạn, chảy ào ào từ trong khe đá thông ra ngoài đồng hoang ở ngoại thành Trường An.
Đồn gác Tư Mã Ý bố trí đã bị nhổ sạch, mấy trăm tên binh sĩ chặn đứng hà lưu, ngăn cản phần lớn dòng chảy, trước khi mùa mưa tới, lòng sông chỉ còn một lớp bùn lầy ẩm ướt.
Khương Duy nói: “Chẳng phải Chung gia là sĩ tộc Lạc Dương sao? Ta nhớ Khổng Dung, Tuần Úc bọn họ đều ủng hộ Hán Hiến đế, cuối cùng bị Tào Tháo soán vị giết chết. Theo đạo lý này, ngươi hẳn phải kêu Công Tự là chủ công, hắn mới là Hán thất”
Chung Hội trầm mặc, Khương Duy lại cười nói: “Không quyết định được thì xuống núi đi, cho ngươi mượn Xích thố cưỡi, về Lạc Dương hỏi cha ngươi thử, xem sĩ tộc phải trung thành với quốc tặc Tào Tháo kia, hay là Hán thất chính thống”
Nói xong Khương Duy quay đầu xuống núi.
Chung Hội hô: “Bá Ước!”
Khương Duy từ xa ôm quyền với hắn, cười nói: “Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài!” Quay lưng nhảy vọt giữa bãi đá ngổn ngang, cưỡi lên mình ngựa, phi về phía Thục doanh phía xa.
Sau khi vây thành nhiều ngày, trận tác chiến công thành đầu tiên của Gia Cát Lượng sắp sửa triển khai.
Tảng sáng, Triệu Vân dậy rất sớm, bán tựa vào đầu giường nghiêm túc nhìn quyển sách chưa xem xong đêm qua. A Đẩu lười biếng tỉnh dậy, thuận tay cho Triệu Vân một quyền, nháy mắt bị Triệu Vân trở tay bắt giữ.
Triệu Vân thả lỏng tay, lật sách sang trang kế, A Đẩu nổi lòng hiếu kỳ, đeo qua hỏi: “Sách gì thế? Ngươi xem cả đêm rồi”
Triệu Vân ôm vai A Đẩu, lật tay qua che mắt hắn lại, nói: “Không có gì, từ trên người hàng giả kia lục được”
Làm vậy càng khiến A Đẩu hiếu kỳ hơn, vói tay ra bắt lấy, nhưng Triệu Vân không đưa cho hắn, chỉ cười nói: “Xem rồi đừng có hối hận đấy”
A Đẩu mắng: “Mau cho ta xem xem…Sẽ không hối hận, không…” Tới khi rốt cuộc cũng giành được quyển sách kia, vừa thấy tên sách liền đỏ phừng mặt, nói: “Phẩm dương…bảo…Cái chữ này không biết đọc”
Triệu Vân cười nói: “Lục, Phẩm dương bảo lục, hẳn là bản chép tay thuật phòng the Tư Mã Chiêu lấy được từ chỗ Tả Từ, rồi giao cho hài tử nọ”
Tà ác hết sức! Quá mức bỉ ổi! A Đẩu gần như phát cuồng mở ra, hình vẽ bên trong không nhiều, nhưng câu chữ trắng trợn vô cùng, hắn xem mà mặt mày đỏ bừng, đọc: “Đại tai càn nguyên, vạn vật tư thủy, nãi thống thiên; càn, dương dã. Sinh sinh tạo hóa, liệt hỏa bôn đằng, đạo phẩm dương, lấy đầy lấp khuyết, cương nhu điều hòa, là vì…” [Lớn thay đạo Kiền nguyên, muôn vật đều có nguồn gốc từ đó sinh ra, cùng thông với trời]
A Đẩu nói: “Ngươi xem cả đêm hả? Có tác dụng gì? Ngươi muốn luyện tà thuật này à?”
Triệu Vân cười to nói: “Chẳng đáng luyện, chỉ xem vài câu trong đó thôi, nói rất có lý”
A Đẩu thuận tay lật lật, nói: “Dương căn phải dựng thẳng, hơi vểnh mới là thượng phẩm. Lấy ngón tay vân vê dưới gờ nhục căn, chỗ đó có một kinh mạch, lúc vuốt lên vuốt xuống mà ở đầu đỉnh rỉ chất lỏng thì chính là dương nguyên nam tử kiện tráng, dùng lưỡi liếm…Ta…đệt!”
“Muốn thử không?” Triệu Vân hết sức thú vị nói.
A Đẩu nuốt nước miếng ngẩng đầu lên, thấy lỗ tai Triệu Vân đỏ ửng, mặt cũng nóng ran, hẳn là đã nhịn cả đêm mà không dám đánh thức hắn.
A Đẩu hỏi: “Thử như trong sách ấy hả?”
Triệu Vân giơ tay sờ sờ mũi, nói: “Hay thôi quên đi”
A Đẩu vội nói: “Thử chứ” Hắn cười đưa tay qua, nhưng Triệu Vân lại vớ sách cản hắn lại, nói: “Thôi đi thôi đi…”
A Đẩu cười dài nói: “Sư phụ đừng nhúc nhích!” Nói xong ôm cổ Triệu Vân, nhẹ nhàng hôn hôn hắn, đang muốn tách ra thì eo căng siết, bị Triệu Vân ôm lấy.
Hai người trầm mặc nhìn nhau chốc lát, A Đẩu hít hít mũi, ngửi cổ Triệu Vân, đồng thời men theo xương quai xanh của hắn hôn xuống.
Chốc lát sau, đôi bên cởi y khố, Triệu Vân kéo chiếc chăn mỏng ra một chút, A Đẩu dọc theo g ngực cường tráng của hắn một đường hôn tới tiểu phúc.
Lần trước trong rừng ánh lửa mờ ảo, hắn hầu như chưa từng nhìn qua thân thể Triệu Vân, Triệu Vân cũng không thực sự nhìn qua hắn.
Nhưng lúc này hai người đều trần trụi mà đối diện nhau, mặt mày đỏ bừng, im lặng không nói được lời nào, A Đầu đưa tay nắm dương căn của Triệu Vân, nó vừa to vừa dài, dựng thẳng tắp, có vẻ đã cứng cả đêm qua rồi, dưới cái ôm trần trụi này nó trở nên chắc mẩy, vểnh cao, dồn dập sắp bùng nổ.
Hơi thở Triệu Vân bắt đầu gấp gáp, nói: “Đứng dậy, đừng…đừng lộng nữa”
A Đẩu ngồi thẳng người dậy, tách hai chân ra cưỡi nghiêng trên đùi Triệu Vân, phân thân giữa háng không ngừng ma sát vào bắp đùi tráng kiện, hữu lực của Triệu Vân, mặc cho Triệu Vân lấy ngón tay đâm lộng hậu huyệt hắn, thoải mái đến rên rỉ lên.
Một tay A Đẩu dò đến hạ thân hắn, nắm lấy phần gốc phân thân của hắn, ngón tay quanh quẩn nơi gờ đỉnh hồng mịn và nóng ấm, từ xung quanh khe rãnh mềm một đường xoa nắn, hơi gia tăng lực tay, cánh tay Triệu Vân siết chặt.
Đầu ngón tay A Đẩu không ngừng xoay tròn tại đỉnh phân thân Triệu Vân, sờ tới khe rãnh trên đỉnh bởi vì cương cứng mà bị căng mở, ngón tay dùng lực vạch nó ra một chút, cái loại cảm giác kỳ dị đó khiến Triệu Vân run rẩy không thể tự chủ.
“Được rồi, đủ rồi” Triệu Vân thở dốc nói: “Đừng sờ nữa, kẻo lát nữa ngừng không được…”
Triệu Vân đè tay A Đẩu, thở gấp nói: “Không thể tiếp tục nữa, ngươi lại giở trò quỷ gì?”
A Đẩu ngượng ngùng nói: “Ta…sợ đau, to quá”
Triệu Vân hiểu ý, tức khắc bật cười, nói: “Đừng sợ”
Hắn để A Đẩu nằm nghiêng, từ sau lưng ôm lấy A Đẩu, nói: “Lần trước chẳng phải không đau sao?”
Tay A Đẩu dính đầy dịch trơn do phần đỉnh của Triệu Vân tiết ra, hậu huyệt lại bị chống vào, không khỏi hết sức sợ hãi.
Triệu Vân hôn hôn tai hắn, để hắn gối lên tay mình, lật quyển sách bị ném bên giường nọ, khẽ nói: “Yên tâm, sư phụ sẽ không làm đau ngươi…” Đoạn thấp giọng nói: “Xem này, khi vào bên trong, phải chậm rãi đẩy, căng mở…”
Hô hấp A Đẩu cứng lại, Triệu Vân hơi nhấc chân lên, gập một chân lại, thúc phần đỉnh vào, nháy mắt A Đẩu cảm giác được một sự thoải mái vì được căng đầy, dưới độ trơn của chất dịch trước phần đỉnh Triệu Vân, hậu huyệt không hề chịu đau đớn như trong tưởng tượng, mà theo một đường húc vào của Triệu Vân, hắn cảm nhận được một cơn khoái cảm bị lấp đầy dị thường.
“A!” A Đẩu thất thanh kêu lên, Triệu Vân tâm ý tương thông với hắn, biết đó chỉ là tiếng rên rỉ thỏa mãn, phần đỉnh to lớn của Triệu Vân húc vào một nửa, kế tiếp thử thăm dò rút ra, A Đẩu gần như không dám tin tưởng, ngạnh vật thô to như vậy mà cơ thể mình lại có thể nhanh chóng tiếp nhận. Triệu Vân chậm rãi đâm vào lần nữa, lần này cắm ngập nguyên căn vào, xong ngừng lại.
A Đẩu không ngừng thở dốc, Triệu Vân thấp giọng nói bên tai hắn: “Thế nào?”
A Đẩu đứt quãng nói: “Không…Không đau”
Triệu Vân cũng không vội đâm rút, trước tiên đưa một tay ra, ngón tay trêu đùa trước ngực A Đẩu, chọc cho A Đẩu nổi lên ham muốn, không ngừng rên rỉ.
“Sư phụ…Mau…” Lúc này A Đẩu chỉ cảm thấy dương căn đứng im bất động trong cơ thể là một thứ tra tấn, hắn đưa tay đè ngón tay Triệu Vân lại, nhưng Triệu Vân một mạch mò xuống, thở vào bên tai hắn, hôn lên trái tai hắn, đồng thời nắm lấy nhục căn do bị húc mà vểnh lên của A Đẩu.
Trong lời nói của Triệu Vân pha lẫn tiếu ý: “Mau cái gì? Mới nãy ngươi hành hạ sư phụ thế nào hả?” Đoạn bắt đầu chiếu theo động tác A Đẩu trêu đùa nhục căn hắn ban nãy nhẹ nhàng vạch đầu đỉnh nhục căn A Đẩu ra một chút, rồi lấy đầu ngón tay vuốt ve gờ hành.
Khe rãnh bị vạch mở, A Đẩu lập tức nhịn không được la lên, trước đỉnh rỉ ra không ít dịch lỏng, dính đầy tay Triệu Vân, Triệu Vân sáo lộng tới lui, A Đẩu chỉ cảm thấy khó chịu không nói nên lời, cho dù bị thô bạo cắm rút cũng tốt hơn nhiều so với sự trêu chọc không ngừng này.
Rốt cuộc hắn mở miệng cầu xin: “Sư phụ, đừng chỉ lo chơi bằng tay a…Mau a…Ta sắp…chết rồi…”
Triệu Vân cười nói: “Mau cái gì?”
A Đẩu đỏ bừng cả mặt, rên rỉ nói: “Đừng đùa nữa, sư phụ, mau…cắm ta”
Câu này khiến hô hấp Triệu Vân cứng lại, hắn hơi rút phân thân ra, rồi thúc về, nói: “Như vầy hả?”
A Đẩu kêu ra tiếng, nhưng Triệu Vân lại nói bên tai hắn: “Nhục căn liên tục thúc vào dương tâm đối phương, cho đến khi hạ thân sắp tiết, lấy ngón tay vê đầu hành đối phương…Lúc sáo lộng cần phải bóp chặt…”
Triệu Vân nói câu đó mang theo kích thích thính giác cực đại, hắn kéo tay A Đẩu qua, năm ngón tay bóp chặt, không để cho A Đẩu đụng vào phân thân căng cứng sắp bắn bất cứ lúc nào của mình, rồi chậm rãi trừu tống liên tục.
“Mới thúc có một cái đã trúng ngay dương tâm rồi à?”
“Thúc…tới rồi, oa a! Sư phụ…Ngươi…” A Đẩu sắp chảy cả nước mắt, mỗi một lần Triệu Vân đều chen tới tuyến tiền liệt mẫn cảm nhất trong bụng mình, mang đến một cơn tê dại toàn thân, dung hòa một chỗ cùng khoái cảm do nội bích bị ma sát liên tục mang lại. Ý niệm duy nhất trong đầu hắn chính là muốn tiết ra, nhưng chiếc chăn liên tục ma sát trên đùi hắn cũng bị Triệu Vân rút đi, khiến nhục căn hắn lơ lửng ở không trung, dưới thân nghẹn đến khó chịu mà chẳng thể phát tiết, phần đỉnh thõng xuống một sợi dịch thể sáng trong, nhỏ lên trên giường tháp.
“Ta…”
“Đừng nhúc nhích” Triệu Vân kéo tay A Đẩu qua, mói: “Mới bắt đầu thôi…”
Hắn dừng động tác, A Đẩu không ngừng phát run, khổ sở ngẩng đầu lên, cọ vào vai hắn, hắn hôn xuống, lấp kín môi A Đẩu, A Đẩu cảm giác được, dương căn cương cứng nóng rực đâm vào cơ thể mình đang không ngừng run rẩy, giống như sắp tiết.
Hắn rót một luồng dịch ấm vào trong cơ thể A Đẩu.
Hai người đột nhiên rời môi, Triệu Vân thở dốc chốc lát, nuốt nước bọt trên đầu lưỡi, lật sang trang kế, đọc: “Tiếp theo dùng lực…”
Đồng tử A Đẩu đột nhiên co rúc, nói: “Khoan đã!”
A Đẩu cảm giác rõ rệt được nhục căn của Triệu Vân vẫn còn cứng như sắt, mới rồi Triệu Vân cũng không phải trong động tác trừu động mà bắn ra, chỉ là yên lặng chảy chút dịch thể thôi. Tiếp theo, ngạnh vật trong cơ thể mang theo chất lỏng tiết ra lúc trước chậm rãi đâm vào rút ra, trong sự ma sát thình lình này, nội bích của A Đẩu mang cảm giác kích thích truyền đi toàn thân, khiến hắn luôn miệng rên rỉ, kêu gào.
“Sư phụ…Sư phụ…A!” A Đẩu bất chấp hết thảy sờ vào hạ thân mình, gắt gao nắm lấy đệm chăn, hai mắt thất thần, hắn cong người lại, nhưng dưới sự va chạm luân phiên này, lại phản xạ có điều kiện ưỡn thẳng người, hắn nghiêng đầu qua, thần trí bất minh mà lớn tiếng gọi Triệu Vân giữa những tiếng va đập trong thân thể, Triệu Vân ôm chặt hắn, hôn lên môi hắn.
A Đẩu muốn vùng vẫy, nhưng rồi gần như cố chấp mê luyến cái cảm giác ngạt thở ôn nhu này, hắn cảm thấy mình bị chắn, bị triệt để lấp đầy, tràn ngập khắp toàn thân hắn, nhục căn hắn hơi run run, hậu huyệt tê dại khó chịu, tình triều hai nơi đều bị đẩy lên tới đỉnh điểm.
Dưới sức va chạm của Triệu Vân, đỉnh nhục căn hắn rỉ ra chút ít bạch dịch, chốc lát, rồi lại chốc lát nữa, ước chừng run rẩy hồi lâu, mới đem toàn bộ phần tích tụ tự nãy giờ tiết ra, còn chưa có cơ hội thở dốc thì lối vào của hắn, bởi vì phía trước thất khống mà đột nhiên thít chặt lại, bị dương tinh nóng hổi nồng đặc của Triệu Vân rót đầy.
Lại rời môi, Triệu Vân thở phào một cái, hôn hôn lên mặt hắn, giơ tay đóng sách lại.
A Đẩu thở hổn hển nói: “So…so với lần trước, khó chịu hơn, không, sướng hơn”
Triệu Vân cười nói: “Rốt cuộc là khó chịu hay sướng hả?”
A Đẩu mỏi mệt đáp: “Nếu dùng tay thì cảm giác qua rất nhanh…Nhưng khi làm như vậy, trên người vẫn còn tê từng trận từng trận”
“Thật thoải mái” A Đẩu thỏa mãn đáp, Triệu Vân nhịn không được bật cười lên, hơi thúc thúc hông.
“A!” A Đẩu thất thanh nói: “Không được, rút ra…”
Triệu Vân chậm rãi rút ra, dương căn vẫn còn bán cương, chống trên lưng hắn, A Đẩu thầm rung động, duỗi ngón tay thấm chút thể dịch nhỏ trên giường của mình, sau đó đột nhên vói tay trét lên mặt Triệu Vân.
“Đừng làm loạn” Triệu Vân không ngừng cười nói, để A Đẩu xoay người lại, hai người mặt đối mặt ôm nhau.
Xa xa ngoài doanh trướng truyền tới một tiếng sấm rền, một tiếng “Bộp” vang lên, rơi xuống đỉnh trướng.
Tiếng nước mưa lộp độp lộp độp vang lên, cơn mưa giao mùa xuân hạ đầu tiên trút xuống, hơi nước từ mành trướng bồng len vào, quét sạch sự oi bức bao nhiêu ngày qua.
A Đẩu ngửi thấy hương nước này, rất thoải mái, hắn nhấc chân lên quấn lấy chân Triệu Vân, ve vuốt lẫn nhau, cánh tay vòng qua cổ Triệu Vân, ôm chặt lấy đối phương.
A Đẩu thỏa mãn lẩm bẩm: “Ngủ một lát, quấn chặt thế này thì sư phụ sẽ không thể đi đâu được”
Triệu Vân thấp giọng đáp: “Sư phụ sẽ không đi đâu, dù thỉnh thoảng rời đi chốc lát, nhưng chỉ cần ngươi gọi một tiếng, sư phụ sẽ lập tức trở về”
A Đẩu lại thiếp ngủ đi trong tiếng mưa rơi, cơn mưa trắng trời trắng đất trút xuống thế gian, g ngực Triệu Vân ấm áp vô cùng, chắn gió, chắn mưa, che chắn hết thảy mọi thứ cản trở hắn an tỉnh nhập mộng.
Cơn mưa này vừa trút xuống thì liền kéo dài cả nửa tháng.
Rạng sáng ngày thứ ba, Khương Duy điều hơn một ngàn kỵ binh, thay khải giáp Ngụy quân thuần một màu, ai nấy đều dũng mãnh thiện xạ vây quanh Gia Cát Lượng vòng qua thành Trường An, lẻn tới cổng đông.
Trong cơn mưa xối xả, hơn ngàn người lặng lẽ lẻn tới dưới tường thành, Khương Duy thấp giọng hô: “Bắn!”
Dây móc câu bay lên tường thành phía đông Trường An, các kỵ binh vứt ngựa, đạp vài bước vào tường, trèo lên chỗ cao.
Tiếng kêu rên liên tiếp không ngừng, hơn trăm cỗ thi thể rơi xuống. Khương Duy cõng Gia Cát Lượng vô thanh vô tức trèo lên, khăn vấn đầu bay ra ngoài thành, Khương Duy nói: “Tiên sinh cẩn thận!”
Gia Cát Lượng trượt chân một cát trên tường thành, trêu đùa: “Già rồi già rồi, may mà chưa kinh động đến Tư Mã Trọng Đạt”
Khổng Minh ướt đẫm cả người, lấy quạt lông che mưa trên đầu, nhìn về phía cổng tây, nói: “Hẳn Vu Cát đã dẫn người đi hết rồi, ngươi hãy men theo tường thành đoạt trạm gác, chỉ đoạt ở cổng thành tây thôi, kêu đám tướng sĩ phòng thủ, nhớ kỹ, chớ kinh động đến thủ quân trong thành”
Khương Duy lĩnh mệnh, Gia Cát Lượng nói: “Đi đi, tiên sinh chạy chậm lắm…Sẽ đuổi theo sau”
Khương Duy cười nói: “Tường thành trơn trượt, tiên sinh đi đứng cẩn thận kẻo té đấy”
Một canh giờ sau, giữa trời đất trắng xóa một mảnh, trên đồng hoang ngoài thành Trường An, ba quân tập kết giẫm lên bình nguyên nước ngập tới mắt cá chân.
Trên giáp bạc của Triệu Vân đầy nước nhỏ giọt, nước mưa dọc theo miếng lót vai của hắn chảy xuống bao cổ tay, rồi từ bao cổ tay men theo ngân long thương chảy xuống đất, vó ngựa đạp lên thảo nguyên bắn tóe vô số bọt nước.
Dưới mây đen quân lính đông nghịt, khắp đồng yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa ào ào vang vọng thiên địa.
Trường An mở cổng thành, quân sư ngồi xe từ trong thành lắc lư chạy ra, đẩy hậu trận lên, Tư Mã Ý một tay vịn thành xe khẩn trương bất an nhìn về phía đối diện, tọa xa của Gia Cát Lượng mông mông lung lung, nhìn không chân thật.
Bên bờ Phong Thủy, kỵ binh của Triệu Vân đã vượt cầu nổi qua sông toàn bộ.
Mây đen chằng chịt, kim giáp chiến thần của Lữ Bố u ám không tỏ, nước mưa theo chiếc mão đuôi trĩ trên đầu hắn chảy xuống, nhỏ lên mặt đất.
Kỵ binh mỗi phe cầm trường thương trong tay, ngừng bước, tề thanh reo hò!
Hai quân hò hét vang vọng núi sông, một tia sấm rền xẹt qua chân trời!
Gia Cát Lượng không biết đã đi đâu, chỉ còn lại Vu Cát vác cờ phướn mơ mơ màng màng ngủ gật.
Bốn phía quanh tọa xa toàn là bù nhìn rơm lắc lư không ngừng trong màn mưa, tất cả đều mặc y phục và đội mũ Hán quân.
Sét đánh ầm ầm, Vu Cát sợ hết hồn, mắt nhập nhèm nhìn về phương xa, lẩm bẩm: “Sao chưa khai chiến? Tiểu Lượng còn bảo vào thành ăn cơm trưa nữa mà”
A Đẩu bừng tỉnh trong trướng bồng.
“Sét đánh to ghê” Hắn xê dịch vị trí, theo thói quen xoay người qua ôm, tay rơi lên gối đầu: “Sư phụ đâu?”
A Đẩu ngồi bật dậy: “Oa! Nước dâng lên cao như vậy rồi à!”
Ghế gỗ, chiếu lác, chén mâm các loại nổi lềnh bềnh trên mặt nước ngập tới cổ chân, sau bình phong có hai nữ tử đang ngồi, ánh mặt trời hắt chiếc bóng mông lung của các nàng lên bình phong, nhìn không chân thật.
“Khỉ con, đừng xuống giường” Hoàng Nguyệt Anh và tiểu Kiều ngồi đối diện nhau trên một chiếc ghế chân cao, mắng: “Ngủ đi, Triệu Tử Long có việc, quá ngọ sẽ về”
Nguyệt Anh thêu một vật trong tay, lại hỏi: “Sau đó thế nào?”
Tiểu Kiều đáp: “Sau đó tìm Huyên sư tỷ lẩn trốn ở nhà Mạnh Hoạch, Tả lão tặc…Sư bá đuổi tới vùng Man hoang kia, đành phải ngừng lại”
Nguyệt Anh cười nói: “Chúc Dung phu nhân chơi độc cũng có chút tay nghề nhỉ, Man hoang là địa bàn của Mạnh Hoạch, lần này lão đầu tử đá trúng thiết bản rồi”
Tiểu Kiều cười nói: “Ai bảo không phải chứ, hắn muốn Hỗn nguyên trường sinh đan sắp phát điên lên rồi, Thanh nang kia của sư phụ, trước giờ người tâm thuật bất chính không bao giờ mở ra được, ngay cả vong tỷ cũng…Aiz”
A Đẩu biết hai nữ nhân này đang thuận miệng tán gẫu việc nhà, nói không chừng sẽ tiết lộ tin tức gì đó, bèn ngưng thần lắng nghe.
Lại một tiếng sấm rền, chiếu gương mặt đầy nước mưa của Lữ Bố trắch bạch. Hai vạn người nín thở, chỉ thấy Lữ Bố giục ngựa phi vào giữa bình nguyên, Triệu Vân xua ngựa nghênh đón.
Khôi giáp của Lữ Bố không còn chói lọi nữa, trong cơn mưa u ám này, một thân chiến giáp như xích đồng y loang lỗ rỉ sét, Triệu Vân ôm quyền nói: “Chẳng lẽ Ôn hầu còn chưa chuẩn bị hảo hay sao?”
Lữ Bố khẽ ngẩng đầu, nheo mắt nói: “Qua đây, tới chiến, xem xem lần này ai thắng”
Ngân khải Triệu Tử Long và kim giáp Lữ Phụng Tiên đối đầu từ xa.
Triệu Vân quét ngang kỵ thương, trầm giọng quát: “Các binh sĩ đại Hán Ích Châu_____! Nghe lệnh Triệu Tử Long ta!”
Lữ Bố dốc toàn sức lực, khàn giọng quát: “Tướng sĩ Trường An_____Nghe hiệu lệnh Lữ Phụng Tiên ta!”
Giọng Triệu Vân hùng hồn hữu lực như sấm rền, hung hăng bùng nổ trong lòng Lữ Bố:
“Vương đạo gia thân! Chủ công lâm trận_____! Chúng ta là quân của chân long thiên tử, quét sạch địch xâm lăng!”
Câu thứ hai của Lữ Bố bị cắt ngang, hắn ngơ ngác nghe Triệu Tử Long hô vang, cư nhiên không biết tiếp theo phải nói cái gì.
Trước trận vạn quân vô tình nghe được câu “Chủ công lâm trận”, Ôn hầu nháy mắt bị diệt tâm.
Môi Lữ Bố động động, chung quy quên mất lời cần nói, hắn vung Phương thiên họa kích, lạnh lùng hô: “Xông lên”
Tiếng reo hò long trời lở đất, tiếng vó ngựa hợp thành một dòng nước lũ, những bước chân rúng động đại địa, hai vạn người nhất tề xung phong vào giữa trận!
Ngàn bước, trăm bước, năm mươi bước, mười bước!
Bờ giao chiến bị xé đứt trong nước mưa sắc đỏ tung tóe, không ngừng lan tràn sang hai bên, nước bùn văng khắp trời, huyết vụ mờ mịt, ầm một tiếng đâm sầm vào nhau.
A Đẩu nghiêng tai qua, nói: “Bên ngoài đánh nhau rồi à? Sao có nhiều người la quá vậy?”
Nguyệt Anh nói: “Tiếng mưa đó, khỉ con”
Tiểu Kiều hớn hở nói: “Hiện tại đã thông suốt rồi, chẳng còn ưu phiền nữa, thỉnh thoảng ngẫm lại, nếu thực sự cho Chu lang nuốt vào, hắn chắc sẽ tuấn tú hơn, còn ta thì ngày một già đi”
Nguyệt Anh cười nói: “Làm gì có, đương gia nửa điểm cũng chẳng giống người đã năm sáu chục tuổi, ngược lại lão nương đây…”
Tiểu Kiều phì cười, nói: “Nếu ngươi không cho hắn uống, dám chừng lúc nào đó hắn sẽ bị Tả lão đầu độc chết, hẳn lão hận hai ngươi tới nghiến răng”
Nguyệt Anh cười cười, chợt A Đẩu hỏi: “Nghĩa là sao? Ai muốn đầu độc tiên sinh?”
Nguyệt Anh nói: “Chẳng có ai muốn đầu độc tiên sinh ngươi hết, đừng khẩn trương quá, ý tiểu di của ngươi là, sau khi ăn Hỗn nguyên trường sinh đan vào sẽ không sợ độc nữa”
Tiểu Kiều cười nói: “Công Tự có nhớ Hỗn nguyên trường sinh đan không?”
Sao A Đẩu có thể không nhớ được?
Tiểu Kiều không đợi A Đẩu trả lời, bèn tự mình giải thích: “Sau khi nuốt viên thuốc kia vào rồi thì bách bệnh bất nhập, vạn độc bất xâm, còn có thể trẻ ra hai ba chục tuổi, nếu có được viên thuốc đó, ngươi muốn cho ai uống?”
Cho ai uống? Nếu chỉ có một viên, vậy phải đưa cho ai giữa hai người đang giao chiến hăng say, không chết không ngừng ngoài kia uống đây?
Lữ Phụng Tiên? Hay Triệu Tử Long?
Lữ Phụng Tiên hung hãn không sợ chết, vung múa trường kích, tất cả đều là đấu pháp lấy mạng đổi mạng, chiến kích sắc nhọn quét ngang qua, nháy mắt đã bổ ngã mấy chục kỵ binh, hắn lao tới đâu, chỗ đó lập tức huyết hoa đầy trời, chi đứt tán loạn!
Vô số kỵ binh vừa mới đối diện với võ thần này liền cả người lẫn ngựa đều bị bổ làm hai nửa!
Triệu Vân không cách nào dùng chiến thuật du kích được nữa, huýt sáo một tiếng, Hán quân vứt bỏ ý niệm vây khốn Lữ Bố, chuyển sang lao vào kỵ binh Trường An, tố chất tác chiến của từng binh sĩ Ngụy quân đều thua xa thân vệ của Triệu Tử Long, chiến thuật vừa biến đổi, kỵ binh Trường An tức khắc như rắn mất đầu, bị bức sát đến bờ Phong Thủy.
“Triệu_____Tử_____Long!”
Lữ Bố gầm lên giận dữ, vung họa kích thành một đường nước trắng xóa, đâm thẳng cả người lẫn ngựa vào Triệu Vân!
Ngân long thương! Phương thiên họa kích! Thần binh va chạm vào nhau, âm thanh tựa rồng ngâm, xa xa lan tỏa!
Hai con ngựa lướt qua nhau, áo choàng tung bay, ngân khôi của Triệu Vân bay lên không trung, mão đuôi trĩ của Lữ Bố đứt dây buộc, rơi xuống đất!
Nhị tướng quay đầu ngựa, đồng thời rống lớn một tiếng, lần nữa lao vào nhau!
“Bệnh bất hại thân, bách độc bất xâm?” A Đẩu hiếu kỳ nói: “Sau khi nuốt vào sẽ vĩnh viễn không trúng độc à? Hóa ra nó tốt đến vậy”
Tiểu Kiều “Ừm” một tiếng, nói: “Linh dược do máu Đông Hoàng chuông luyện thành, có thể kháng vạn độc” A Đẩu cười đáp: “Chia ra làm hai, một nửa cho tiểu di, một nửa cho sư nương”
Nguyệt Anh và tiểu Kiều cùng bật cười, tiểu Kiều nghiêm mặt nói: “Miệng lưỡi ngọt xớt nhỉ, ta đoán ngươi đã cho Triệu Tử Long uống rồi”
A Đẩu mỉm cười: “Sao tiểu di biết?” Chợt hắn nhớ tới Triệu Vân ngày ngày nếm thức ăn thử độc giúp mình, nếu Triệu Vân đã nuốt trường sinh đan không sợ độc nữa, vậy chẳng phải thử vô ích rồi sao?
Triệu Vân ăn vào có thể không bị gì, nhưng tới phiên mình ăn vào mà bị độc chết, tới lúc đó chẳng biết phải gọi là gì nữa, A Đẩu chỉ cảm thấy buồn cười không nói nên lời.
Nguyệt Anh cười nói: “Thiên hạ này, độc gì cũng chẳng sợ, chỉ có ba người tiên sinh, Lữ Phụng Tiên và Triệu Tử Long của ngươi thôi”
Chợt tiểu Kiều trêu ghẹo: “Nay Xích Bích phân ba, trong số những người đã dùng trường sinh đan thì A Đẩu được hai, Nguyệt Anh được một, mà hai người các ngươi lại sống chung một nhà, may thay! May thay!”
Nguyệt Anh cười đến run rẩy cả người, không ngừng đưa tay đánh tiểu Tiểu, tiểu Kiều vội né tránh, chợt ý thức được gì đó, lại nói: “Thật sự cho Triệu Tử Long dùng một viên rồi à? Vậy còn lại một viên? Công Tự có được tiên đan từ đâu? Sao ta không biết?”
Trên bình nguyên, hai quân ngừng giao chiến, tất cả đều sợ hãi lui ra sau, nhường ra một khoảnh đất trống.
Tướng lĩnh song phương đã rơi khỏi ngựa, mỗi người cầm thần binh trong tay, lại vang rền tiếng sấm, tiếp theo nổ đùng, cuối cùng ngân long thương xoắn lấy phương thiên họa kích bay ra thật xa.
“Hôm nay nhất định phải phân rõ thắng thua!”
Lữ Phụng Tiên tay không như con mãnh thú bị chọc giận, bổ nhào vào Triệu Tử Long!
Nước bùn văng tung tóe, Triệu Vân nghiêng người ghìm khuỷu tay, giữ vững thế đứng tấn, đẩy một chưởng ra phía trước đón lấy chiến quyền mạnh vạn quân kia của Lữ Bố!
Triệu Vân ngưng thần khép mắt, bước chéo một bước ưu mỹ chí cực, nhu lực lan tỏa, ẩn chứa tạo hóa thiên địa, lực lượng tinh xảo tập hợp trong lòng bàn tay, dẫn dắt một quyền hung mãnh của Lữ Bố, hút ra phía sau.
Một tiếng reo hò như oanh lôi bạt đất vang lên!
Thiên địa yên tĩnh, bọt nước cực kỳ chậm rãi rơi xuống mặt đất, chiết xạ sắc trời lam xám.
Triệu Vân mở hai mắt ra, đôi mắt tựa sắc thu trường thiên, sáng tỏ trong suốt.
Chiến ngoa cương thiết màu bạc kéo dài một vệt nước, chưởng hóa thành đao chém vào cổ tay Lữ Bố.
Lữ Bố lực cũ đã tàn, lực mới chưa sinh bị một thức tứ lượng bát thiên cân của Triệu Tử Long kéo mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
Triệu Vân bứt thân thối lui, trầm giọng nói: “Ôn hầu…”
Lời chưa dứt thì bên hông đã truyền tới một cổ đại lực, kéo hắn cùng ngã xuống, đó là phương thức đấu vật mà người thảo nguyên quen dùng, lưng Lữ Bố chạm đất, một chân phi lên hung hăng đá trúng cằm Triệu Vân!
Vạn người tề thanh kinh hô! Ai cũng không ngờ tới chủ tướng lưỡng quân cuối cùng lại lăn lộn thành một đoàn trong bùn lầy như vậy!
“Không chết không ngừng_____!”
Tiếng gầm thét của Lữ Bố hòa vào tiếng sấm sét vang dội.
Triệu Vân mấy lần đứng dậy, nhưng lại bị Lữ Bố vặn chân té ngã xuống đất, ngưỡng mặt hứng ngay một quyền, Triệu Vân bị đánh đến máu mũi chảy dài.
Chiến đấu tới mức này, hai người lặn lộn trong bùn lầy, đã trở thành tình cảnh cậy mạnh tẩn nhau, bất kỳ chiêu thức võ công gì cũng không thèm dùng.
Triệu Vân một cước đá văng Lữ Bố, kế tiếp bổ nhào lên, trầm giọng nói: “Đi mau! Khổng Minh sắp thủy công rồi!”
Lữ Bố tức giận cho Triệu Vân một quyền, hỏi: “Chủ công đâu?!”
Triệu Vân lách mình né, đáp: “Ngủ rồi!”
Lữ Bố vặn áo giáp của Triệu Vân, trở mình ném mạnh nó xuống đất, nói: “Trường An có thể phá chứ?!”
Triệu Vân vùng vẫy mấy cái, chợt đè mạnh đầu Lữ Bố vào đống bùn, nói: “Hôm nay là phá được!”
Lữ Bố ấn tay xuống đất, gập gối chống người dậy, nhổ ra mấy hớp bùn, nói: “Ngoài Phượng Nghi đình có cây chuối, lúc triều cống dời tới cho Điêu Thiền, ta đã cho người canh chừng quả rồi, hắn thích ăn…”
Triệu Vân nghe thấy câu này, nhất thời không còn sức lực, mỉm cười nói: “Biết rồi, ta sẽ nói cho hắn biết…” Còn chưa cười dứt đã hứng ngay một quyền thật mạnh của Lữ Bố vào mặt, tức khắc máu mũi chảy dài, ngửa đầu té xuống đất.
“Triệu Tử Long_____!” Lữ Bố phẫn nộ quát.
“Lữ Phụng Tiên_____!” Triệu Vân phẫn nộ quát.
Hai người lại hung hăng tống nhau một quyền.
Lữ Bố thở hồng hộc nói: “Về hỏi tiểu Kiều thử, Thập nhật tán giải thế nào”
Triệu Vân bị đánh đến đầu kêu ông ông, trước mắt tối đen, lảo đảo đứng dậy, gật đầu nói: “Ngươi…công báo tư thù…”
Lữ Bố thấp giọng nói: “Đánh ta nằm xuống…Mau!”
Triệu Vân xoay người, đang muốn rời đi thì Lữ Bố rất ăn ý từ phía sau nhào tới, Triệu Tử Long tuyệt diệu đến cực điểm quay lại ra một quyền, xuyên qua giữa cánh tay Lữ Bố, đánh mạnh vào sống mũi hắn, đánh hắn bay thẳng ra, ngã vào trong nước.
Triệu Vân trầm giọng nói: “Cảm ơn đã nhường, Ôn hầu, coi như hòa, mai sau đánh tiếp!”
Bỗng A Đẩu nói: “Sao sư phụ còn chưa trở về nữa?”
Trong lúc nói lại nhớ tới Lữ Bố, A Đẩu nhịn không được lẩm bẩm: “Cũng chẳng biết khi nào Lữ Bố mới trở về…Đợi hắn về nhà càng lâu hơn”
Nguyệt Anh cất kim, bứt đứt chỉ, thản nhiên nói: “Ra ngoài xem thử đi, mưa ngớt rồi đó”
“Ờ” A Đẩu lội nước ra ngoài doanh trướng, Hán quân không có lấy một người, giống như đã rút sạch sẽ, A Đẩu nghi hoặc hỏi: “Đi đâu hết rồi?”
“Đi vọc nước rồi” Nguyệt Anh từ trong trướng đáp ra, tiểu Kiều nghe vậy cười không ngớt.
A Đẩu nhìn một hồi rồi vén vạt bào, nói: “Bên ngoài đang đánh nhau! Đệt! Các ngươi thừa dịp lão tử ngủ đánh nhau hả!! Còn đặt hoàng đế ta vào trong mắt nữa hay không!”
Lữ Bố thở hổn hển từ từ bình tĩnh lại, mở đôi mắt vô thần nhìn lên bầu trời.
Tư Mã Ý run giọng nói: “Lữ Phụng Tiên cư nhiên…cư nhiên…bại trận?”
“Thu binh! Về thành!” Tư Mã Ý hoảng hốt hét lớn.
Gia Cát Lượng toàn thân ướt nhẹp như con gà nhúng nước phe phẩy quạt trên cổng thành cao, làm ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, cười nói: “Trọng Đạt, về thành của ai thế? Về tòa thành nào nhỉ?”
Gần ngàn chiếc cung nỏ gác lên đầu tường, chỉa xuống hậu trận Ngụy quân, tên bay như mưa, tức khắc bắn ngã hơn trăm thân binh của Tư Mã Ý!
Tư Mã Ý hít vào một hơi lãnh khí.
Mấy vạn ánh mắt dừng ở giữa trận, lúc tất cả bị trận quyết chiến của Triệu Vân và Lữ Bố hấp dẫn thì Gia Cát Lượng đã lấy được thành Trường An!
Chuyện này không thể nào! Tại sao trong thành không ai tới báo tin?!
Xuất chiến vạn người, trong thành còn hơn ba vạn người! Làm sao Khổng Minh tiến vào được! Mà cho dù phá thành từ phía đông, cũng không thể chỉ trong vòng vài canh giờ ngắn ngủi đã vọt vào trong thành như thế! Ba vạn binh lính còn lại đi đâu cả rồi?!
Tư Mã Ý gần như khó có thể tin người đang đứng trên thành lâu chính là Gia Cát Lượng!
Song, hắn không còn thời gian nghĩ ngợi nữa.
Môi Lữ Bố động động, đôi mắt khôi phục thần thái, hắn nghe được từ nơi rất xa truyền tới tiếng nói hết sức quen thuộc, hắn đứng bật dậy, trông ngóng về phía doanh trướng Hán quân đằng xa.
Xích thố lao tới, A Đẩu nôn nóng hô to trong cơn mưa.
Một tiếng chấn động long trời lở đất, ở thượng lưu Phong Thủy, đại địa run bần bật, tựa như bước chân của thiên quân vạn mã.
“Ách ba_____!”
Hồng thủy bạo phát, lấy thế sấm vang chớp giật gào thét đổ ầm về đồng hoang ngoài thành Trường An, nhấn chìm âm thanh mà hắn mong ngày nhớ đêm vào trong tiếng nổ tự nhiên này.
Lữ Bố mặt mũi bầm dập, giương mắt nhìn về phía Lưu Thiện, hạnh phúc và mãn nguyện huýt sáo một tiếng. Ngựa Xích thố cư nhiên ngừng lại.
Lữ Bố vẫy tay với A Đẩu, từ biệt, xoay người, sải bước chạy băng băng, tung mình nhảy lên, biến mất trong con sóng ngất trời.
A Đẩu cắn răng thúc Xích thố, nhưng Xích thố vẫn không nhúc nhích, đưa mắt nhìn hồng thủy lao qua đồng hoang, cuốn trôi hơn vạn kỵ binh.